Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 174



Trong căn phòng dưỡng thương của Hiên Viên Dật chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít của Nguyệt Tích Lương. Những tưởng nàng sẽ khóc một trận đến tận mấy canh giờ, không ngờ tới chưa đầy một khắc sau đó, nàng đã tự mình ngừng lại rồi.

Nguyệt Tích Lương bất nhã quệt hết nước mắt, nước mũi vào y phục trước ngực Bắc Mạc Quân. Xong xuôi, nàng mới ngẩng mặt lên, nghiến răng nghiến lợi đập bàn cái " rầm ", quát lớn.

- " Mẹ nó chứ! Tên khốn nào lúc trước hạ Vu thuật nguyền rủa lên người Tiểu Quân Quân nhà lão nương?! Chàng, nói cho ta biết, là ai? Ta đi thiến hắn! "

Bắc Mạc Quân kinh ngạc nhìn dáng vẻ tức giận đùng đùng của Nguyệt Tích Lương, buột miệng trả lời ngay tức khắc.

- " Hắn chết rồi. "

Và nếu tên đó còn sống thì hắn cũng không cho nàng thiến, bẩn mắt, bẩn tay. Hắn thiến hộ nàng!

Nguyệt Tích Lương: "....... "

Vậy thì mồ của hắn ở đâu, nàng đi đào lên! Đào cả tổ tông nhà hắn lên!

Lúc này hai vành mắt Nguyệt Tích Lương vẫn còn đỏ hồng, sưng vù, cánh mũi hấp háy, môi nhỏ bặm chặt vào nhau, trông rất tức cười. Mặc dù nàng đang phẫn nộ nhưng nhìn vào nàng bây giờ, tâm thần buộc chặt của mọi người bất giác nới lỏng hơn.

Nguyệt Hạo Thần thầm thở phào một hơi trong lòng, bĩu môi tỏ ra chán ghét đưa cho muội muội khăn tay, nói.

- " Vẫn còn nước mũi kia kìa, tởm quá! "

Nguyệt Tích Lương hậm hực giật khăn tay, xì mũi, nhét lại vào lòng Nguyệt Hạo Thần. Mặt vị ca ca nào đó đen lại, dùng hai ngón tay túm cái khăn vứt ra xa, tiện thể chùi vài phát vào vạt áo Hiên Viên Liệt gần đó.

Hiên Viên Liệt: "........ "

Đúng là huynh muội!

Nguyệt Tích Lương hòa hoãn đôi chút liền quay phắt sang Bắc Mạc Quân, vỗ vai hắn, rất hùng hồn lên tiếng.

- " Chàng nhớ lấy, không có sự cho phép của ta, chàng không được chết! Diêm vương muốn mang chàng đi ta cũng sẽ cướp chàng về, vậy nên đừng có khóc, nha? "

Trên trán Bắc Mạc Quân chảy xuống ba đạo hắc tuyến, khóe môi giật giật. Dường như rất lâu rồi hắn không bị nàng làm cho nghẹn lời như thế này.

Người khóc là nàng chứ không phải ta có được hay không? Đừng có đổi trắng thay đen trắng trợn như vậy!

Thời khắc này Bắc Mạc Quân rất thức thời lựa chọn im lặng, nàng nói cái gì thì sự thật chính là cái đấy, cấm cãi. Điều thứ mười bốn trong một ngàn một trăm điều lệ sủng thê, được đặt ra bởi Nguyệt vương gia Nguyệt Kinh Thiên.

Nguyệt Tích Lương híp mắt, nói bằng giọng mũi.

- " Vốn dĩ muốn xử lý môn phái thần bí kia trước rồi mới thông qua đó tìm cách giải Vu thuật cho Tiểu Quân Quân. Thế nhưng..... xem ra kế hoạch phải thay đổi rồi, chúng ta sẽ tìm đến Vu tộc trước, Vu thuật của Tiểu Quân Quân phải đặt lên hàng đầu! "

Dù nàng biết, một khi động đến Vu tộc có thể sẽ đả thảo kinh xà, dẫn đến môn phái thần bí chú ý. Bất quá, Bắc Mạc Quân thật sự không đợi được.

Thêm nữa, Vu tộc rất cường đại, lấy được khẩu quyết trong tay bọn hắn không phải là dễ, có khi còn cửu tử nhất sinh.

Chuyện này phải suy tính thật kĩ càng, lập kế hoạch tỉ mỉ mới tốt.

Kiến Nhất vội vàng hỏi lại.

- " Vương phi muốn đi Vu tộc? "

Nguyệt Tích Lương lườm hắn một cái sắc lạnh.

- " Trước sau gì cũng phải đi, chỉ là đi sớm hơn dự tính mà thôi. "

Nàng chưa hề nói sẽ bỏ qua việc giải Vu thuật cho Bắc Mạc Quân. Lúc trước cứ nghĩ nó sẽ không tổn hại tính mạng của hắn nên mới kéo dài thời gian, nhưng hiện tại là tình thế bắt buộc!

Hàn Uy ngập ngừng chen vào.

- " Nhưng.... môn chủ, Vu tộc rất thần bí, hầu như không có ai biết nơi ở của bọn hắn ở đâu. Chúng ta đi như thế nào? "

Nguyệt Tích Lương ngẫm nghĩ, mở miệng.

- " Về Cảnh Lăng trước, ta sẽ nhờ mẫu thân vẽ ra một tấm bản đồ. Mẫu thân là người Vu tộc, hi vọng người còn nhớ đường về ' nhà '. "

Đúng vậy, Nguyệt Tích Lương không hề có ý định mang theo Lăng Tiêu Nhiên đi cùng.

Chuyến đi này rất nguy hiểm, mẫu thân còn phải chăm sóc Tiểu Mặc Ngôn, nếu người xảy ra mệnh hệ gì phụ thân, đệ đệ sẽ như thế nào?

Kiến Nhất mừng rỡ gật đầu, lao ra khỏi phòng như tên bắn.

- " Thuộc hạ đi thu dọn đồ đạc! "

Bắc Mạc Quân yếu ớt lên tiếng.

- " Từ từ, không phải vội. "

Lời nói vừa nói ra miệng, hắn lặp tức nhận được tròng mắt trắng dã của Nguyệt Tích Lương.

- " Chàng im miệng! "

Bắc Mạc Quân: "........ "

Được rồi, hắn im.

Vì đã quyết định đi Vu tộc nên mấy người Nguyệt Tích Lương cùng đi tra hỏi tên áo choàng đen bất nam bất nữ để kiếm thêm manh mối.

Tiếc là, tên đó hình như rất trung thành với môn phái thần bí. Bị hành hạ thừa sống thiếu chết vẫn không chịu hé răng nửa lời, rất quan cố.

Cuối cùng, Bắc Mạc Quân trực tiếp tiễn hắn xuống suối vàng tụ họp cùng đồng bọn.

Một ngày mệt mỏi cứ thế trôi qua, xong xuôi ai về phòng nấy, nhưng chẳng người nào ngủ được. Có quá nhiều chuyện quay mòng mòng trong đầu, Nguyệt Tích Lương mở mắt trừng trừng nhìn Bắc Mạc Quân, không chịu chơi cờ với Chu Công nữa.

Và theo một lẽ đương nhiên, đêm dài dằng dặc, Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương lại đại chiến thêm ba trăm hiệp.

Rốt cuộc khi trời gần sáng, Nguyệt Tích Lương vì quá mất sức nên mới thiếp đi trong lòng Bắc Mạc Quân, khi nàng ngủ vẫn luôn gọi tên hắn, ôm chặt hắn, trên lông mi còn đọng lại nước mắt.

- " Mạc Quân, đừng bỏ ta. "

Bắc Mạc Quân dám chắc rằng, đây là câu nói khiến hắn khắc cốt ghi tâm cả đời, mãi mãi không quên.