Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 180



Như hưởng ứng lời nói của Nguyệt Tích Lương, Hàn Uy lặp tức đứng dậy vỗ ngực đảm bảo.

- " Hai vị yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể động đến một sợi tóc của môn chủ! "

Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên nhìn Hàn Uy, tảng đá trong lòng cũng để xuống đôi chút. Đại danh của Hàn Uy và Quỷ Âm môn trên giang hồ hai người đã từng nghe qua, chuẩn xác mà nói thì hai người phải gọi Hàn Uy một tiếng " tiền bối ".

Thế nhưng bây giờ nữ nhi nhà mình đang là môn chủ Quỷ Âm môn, bối phận thành ra loạn thất bát tao, hơi gượng gạo. Bất quá.... thực lực của Hàn Uy đúng là không thể bàn cãi, còn cao hơn Nguyệt Kinh Thiên một phần.

Lăng Tiêu Nhiên chần chờ đôi chút, cắn cắn môi, rốt cuộc chịu thỏa hiệp.

- " Vậy thì nhờ ngươi.... "

Đoạn, nàng quay sang Nguyệt Tích Lương, thô lỗ búng trán nữ nhi, cứng rắn nói.

- " Nha đầu con nhớ lấy, khi về phải hoàn hảo vô khuyết, nếu không lão nương sẽ đánh con một trận ra trò. Con với Ngôn Ngôn đều là cục thịt chui ra từ trong bụng ta, là bảo bối vô giá của ta. Chỉ cần sứt mẻ một chút thôi, ta sẽ đau lòng muốn chết! Biết không? "

Ngao!

Nguyệt Tích Lương xoa một vùng đỏ ửng trên trán, nhào qua ôm chầm lấy tay Lăng Tiêu Nhiên, cười hì hì đáp ứng.

- " Được được, tuân lệnh mẫu thân đại nhân! "

Dù cho nàng không phải là Tích Lương quận chúa thật thì đã sao? Làm cho nàng chiếm lấy thân xác của nàng ấy, nàng đã hứa với linh hồn Tích Lương quận chúa, phải hảo hảo sống tốt, sống cả phần của nàng ấy, hòa vào một thể với nàng ấy.

Không có gì nghi ngờ, đây chính là phụ mẫu của nàng, cùng với ca ca Nguyệt Hạo Thần, là thân nhân của nàng trên thế giới này.

Tâm tư Nguyệt Tích Lương thoáng chốc trôi dạt về phương xa. Ba ba, ma ma, thiếu mất huynh muội chúng con, hai người liệu có khỏe? Con rất nhớ hai người, rất nhớ.....

Bắc Mạc Quân không chịu thua kém, đạm mạc lên tiếng.

- " Còn có ta. "

Nhiệm vụ bảo vệ Nguyệt Tích Lương, làm sao có thể thiếu hắn được. Hàn Uy tính là cái gì? Xương cốt lão nhân gia so được với hắn sao?

Lăng Tiêu Nhiên không hề kiêng dè trợn mắt với Bắc Mạc Quân, hừ hừ trong lỗ mũi.

- " Đúng rồi, còn tiểu tử ngươi nữa, hai năm sau phải giữ được cái mạng nhỏ này đấy. "

- "....... Ân. "

Hình như hắn có cảm giác bản thân bị nhạc mẫu coi thường thì phải? Hay là hắn suy nghĩ nhiều rồi? Ngươi nghĩ thế nào, tiểu bánh bao?

Tiểu Mặc Ngôn miệt mài mút ngón tay, mắt to ngập nước chớp chớp, ngây thơ nghiêng đầu không hiểu. Đại ma vương nhìn người ta làm cái gì? Người ta đâu có khóc đâu? Sợ quá! U oa!

.......

Ba ngày sau, Lăng Tiêu Nhiên đưa tấm bản đồ được vẽ tỉ mỉ cho nữ nhi, nàng và Nguyệt Kinh Thiên tự mình đữa tiễn đám người Nguyệt Tích Lương ra khỏi cổng thành.

Đi cùng với mấy người bọn họ còn có thêm Y Y và Kình Hạo trước giờ vẫn bị Bắc Mạc Quân ném ở kinh thành Cảnh Lăng.

Nguyệt Hạo Thần, Hiên Viên Liệt, Hiên Viên Dật muốn bám đuôi đã bị Nguyệt Tích Lương từ chối phũ phàng. Chuyện này không liên quan đến bọn hắn, quá nhiều người ngược lại sẽ vướng víu, dễ đả thảo kinh xà.

Ngay cả Kiến Nhất cũng được Bắc Mạc Quân đá về Nhị vương phủ " ôn tồn " với Triển Chính Hi.

Đợi đến khi đã đi xa cổng thành, chắc chắn phu thê Nguyệt vương gia không còn nhìn thấy nữa, Nguyệt Tích Lương đột ngột ghìm dây cương lại.

- " Môn chủ, có chuyện gì vậy? "

Hàn Uy nghi hoặc dừng ngựa, quay đầu nhìn nàng dò hỏi.

Nguyệt Tích Lương liếc Hàn Uy một cái, mỉm cười.

- " Hàn thúc, chúng ta chia làm hai đường từ đây. Thúc hãy đưa Y Y và Kình Hạo về Quỷ Âm môn, tiếp tục điều tra, để ý nhất cử nhất động của môn phái thần bí. Đây là chuyện hệ trọng, không thể kéo dài được. "

Đúng vậy, ngay từ đầu Nguyệt Tích Lương đã không có ý định mang nhiều người đi Vu tộc. Dựa theo kế hoạch nàng vạch ra, chỉ có nàng và Bắc Mạc Quân cùng đồng hành mà thôi.

*******

(TG) Còn những ai đọc truyện cho ta xin ít like và cmt làm động lực đi nào:<<