Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 187



Thế nhưng, kể cả có cứu những nử tử này thì Bắc Mạc Quân vẫn phải đảm bảo kế hoạch của bọn hắn không bị xáo trộn. Cái bọn hắn muốn là xâm nhập vào Vu tộc ăn trộm chứ không phải là chính diện khai chiến. Nếu khai chiến mà nói, hai người chắc chắn sẽ không thoát thân dễ dàng được.

Có câu " không vì mình, trời tru đất diệt " đúng lắm. Bọn họ chỉ có thể giúp đỡ trong khả năng của mình mà thôi.

Trao đổi vài câu, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân song song đi đến trước cửa phòng, dùng chân đạp vào cửa tạo thành tiếng " rầm rầm " vang dội.

- " Có ai không? Mở cửa! Mau mở cửa! "

Rầm rầm rầm!

Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đạp càng ngày càng mạnh, đạp đến cánh cửa cơ hồ sắp hỏng mất. Rốt cuộc, một lúc sau đó mới có người mở cửa, quát.

- " Tiện nhân! Các ngươi ồn ào cái gì?! "

Trước căn phòng này lúc nào cũng có hai gã tộc nhân Vu tộc canh giữ. Vốn bọn hắn không muốn để ý những nữ tử ở trong, thế nhưng bây giờ đang là đêm tối, nếu kinh động đến những người khác thì không hay.

- " A! "

Nguyệt Tích Lương làm ra vẻ sợ hãi ngã ngồi xuống đất, bả vai run rẩy kịch liệt. Nàng nước mắt lưng tròng xem hai nam tử xấu xí trước mặt, nhẹ giọng nói.

- " Xin lỗi vì đã làm phiền nhị vị đại ca, thế nhưng mà..... tỷ muội chúng ta.... cái đó..... muốn đi tiểu tiểu a.... "

Hai người canh cửa đang định bạo phát thì thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Tích Lương, tâm nhất thời liền mềm xuống. Ai cũng vậy, đứng trước cái đẹp luôn luôn không có kháng cự, nhất là Nguyệt Tích Lương còn cố ý dùng mỹ nhân kế.

Một người trong đó chỉ tay vào cái bô to đặt ở góc phòng, hòa nhã lên tiếng.

- " Cái đó dùng để giải quyết, tiểu mỹ nhân, nàng không nên đập cửa như vậy. "

Cứ nghĩ đến hai mỹ nữ quốc sắc thiên hương này cũng phải dùng để làm vào việc " ấy ", bọn hắn có chút luyến tiếc. Cực phẩm như thế này, đáng ra phải giữ bên người hảo hảo hưởng thụ.

Ừm..... có lẽ hắn nên thương lượng chuyện này với trưởng lão xem sao. Chắc hẳn thiếu đi một vài cá nhân cũng không vấn đề gì.

Nguyệt Tích Lương mân mê đôi đỏ mọng, ủy khuất nói.

- " Nhưng người ta không muốn đi bằng cái đó. "

Nam tử cau này, liếc qua đồng bạn bên cạnh, khó xử.

- " Nàng...... "

Nguyệt Tích Lương không đợi hắn nói hết đã dơ chân ngọc lên, để lộ một vùng da thịt trắng nõn.

Nàng không để tâm đến gương mặt Bắc Mạc Quân đã đen hơn phân nửa, tiếp tục thi triển " đại chiêu ".

Chân nàng chạm vào vùng đùi non của nam tử trước mặt, từ từ di chuyển hướng lên trên, ngón chân tinh nghịch gảy gảy dưới đũng quần hắn. Khuôn mặt nàng điềm đạm đáng yêu, ngây thơ vô số tội.

- " Người ta còn muốn ở riêng với đại ca cơ, người ta rất khó chịu, rất trống vắng, muốn hảo hảo được yêu thương ~ "

Giọng nói nàng lúc này kiều mị đến tận xương, kết hợp với câu từ đầy hàm ý, ám muội. Là nam nhân, chỉ cần nghe thôi là đã cương.

Bắc Mạc Quân nắm chặt tay, gân xanh trên huyệt thái dương nổi hết cả lên. Không được được động thủ, không được giết người, ẩn nhẫn.... ẩn nhẫn.... vì đại cục, bổn vương nhẫn!

Bị Nguyệt Tích Lương khơi mào dục hỏa, mặt tên nam tử hồng một mảnh, cự long dưới ẩn ẩn trướng đau. Hắn khẽ rủa một tiếng.

- " Tiểu tao hóa! "

Nói rồi, hắn quay sang nói thầm vào tai tên còn lại điều gì đó, tên đấy liền đưa mắt nhìn Bắc Mạc Quân đầy dâm dật, liếm đôi môi nứt nẻ thèm thuồng.

Được đồng bạn đồng ý, nam tử nọ thân thủ kéo Nguyệt Tích Lương từ dưới đất dậy, cởi trói cho nàng cùng Bắc Mạc Quân, thực sự đưa hai người ra ngoài.

- " Đi, ca ca dẫn các ngươi đi tiểu một cách " vui vẻ " nha. "