Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 192



Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân nhìn nhau, cùng nhấc chân đi theo hắn, bước chân vững vàng, nhanh nhẹn, nào có nửa điềm yếu ớt. Chỉ là nam tử đi tuốt đằng trước ngược lại không có để ý tới sự bất thường này.

Đi lòng vòng một hồi, rốt cuộc nam tử dừng lại ở trước một gian nhà trúc tinh xảo, trông có vẻ khá thanh nhã. Hắn chỉ tay vào bên trong, lạnh nhạt nói.

- " Đến rồi, các ngươi tự vào đi. "

Xong, hắn không thèm đếm xỉa thêm tới hai người, phủi mông đi thẳng.

Bắc Mạc Quân đợi nam tử đã đi khuất dạng mới kéo Nguyệt Tích Lương lặng yên không một tiếng động tránh con mắt thủ vệ, lẻn đến trước gian nhà trúc. Với võ công của hai người bây giờ, không phải là cao thủ thì rất khó phát hiện ra.

Trong gian nhà có ánh nến le lói nhảy múa, hiển nhiên người bên trong vẫn chưa đi ngủ. Khi đến gần nhà trúc, Nguyệt Tích Lương loáng thoáng nghe được có tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc và nữ nhân rên rỉ xin tha. Không những thế, dường như ở trong đó không chỉ có một người.

Liếm đầu ngón tay, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân mỗi người chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn vào, nhất thời bị cảnh tượng dâm mỹ bên trong dọa cho thất thần.

Trong nhà trúc có hơn mười nam tử cưỡi lên thân những nữ nhân bị bắt về, ra sức luận động. Không hề cố kị đang ở trước người khác, cũng không hề thương xót cho người dưới thân, đơn thuần là phát tiết. Các nàng khóc lóc chỉ đổi lấy càng nhiều đau đớn và hành hạ, có người đã hấp hối, sắp đoạn khí đến nơi.

Trong số những người ở đó, duy chỉ có một lão nhân râu tóc bạc trắng là ngồi đường hoàng trên ghế, cầm bát nước chậm rãi uống, vạt áo hơi lôi thôi.

Chẳng lẽ người Vu tộc thật sự bắt nữ nhân về chỉ để phát tiết dục vọng? Như vậy không phải quá mức đơn giản đi?

Với lại..... A Nhan đâu rồi?

Ngay khi Nguyệt Tích Lương nghĩ tới A Nhan thì giọng nói trầm thấp của Bắc Mạc Quân chui vào trong tai nàng.

- " Tích Lương, nhìn xem. Đằng sau cái ghế của lão nhân kia. "

Nguyệt Tích Lương đưa mắt nhìn theo hướng hắn chỉ, khi nhìn rõ thứ đó là gì, sống lưng nàng bỗng chốc cứng đờ, hai mắt trừng trừng mở lớn, trước ngực thắt lại, vội đưa tay lên bịt miệng để không hét ra tiếng.

- " A..... Nhan? "

Nguyệt Tích Lương chết lặng nhìn thân thể nhỏ bé của nữ hài tử nằm sõng soài dưới nền đất lạnh giá, ngay bên chân lão giả già khọm.

Trên người nhóc không có lấy một mảnh vải che thân, để lộ ra hàng chục vết thương, vết tím bầm lớn nhỏ nổi bật đến chói mắt. Hạ thân A Nhan là một mảnh lầy lội, lở loét không nỡ nhìn thẳng, bắp đùi nhóc còn in rõ dấu vết của ngón tay tím đen.

Nhưng...... cái Nguyệt Tích Lương để ý ở đây là một cái khác. A Nhan.... đã không còn thở nữa.

Giữa những tiếng ồn ào dâm dục xung quanh, A Nhan tỏ ra an tĩnh và lẻ loi đến lạ.

Mái tóc nhóc xơ xác rối tung, gần như che một nửa khuôn mặt non nớt. Làn da nhóc tái nhợt không một tia huyết sắc, đồng tử mở to vô thần, ánh sáng linh động, sinh khí mà Nguyệt Tích Lương lúc trước nhìn thấy đã biến đi đâu mất.

Cổ A Nhan bị một thứ sắc nhọn cắt qua, động mạch cổ đứt lìa, máu nhuốm đỏ cả sàn nhà trúc.

Nếu không có gì sai sót thì A Nhan đã bị trước cưỡng sau giết, giết một cách dã man. Nhưng..... nhóc mới chỉ có tám tuổi!

Bàn tay Nguyệt Tích Lương run rẩy kịch liệt, nàng có xúc động muốn xông vào trong đó giết đám súc sinh không bằng cầm thú đó, mang A Nhan ra ngoài. Nhóc không nên nằm đây, cũng không cần phải nằm đây.

Như nhận biết ý định của nàng, Bắc Mạc Quân vội nắm lấy tay nàng lại, ghì chặt.

- " Đừng vọng động. "

Nguyệt Tích Lương quay sang nhìn hắn, hốc mắt đã sớm đỏ hồng.

- " Là ta đã đến chậm.... "

===******===

[ Màn kịch nho nhỏ ]

A Nhan: Mụ phù thủy Aya đâu rồi? Mau lăn ra đây cho bản cô nương!

Aya: Ấy ấy, bình tĩnh chớ nóng, có chuyện gì từ từ nói!

A Nhan: Tại sao bản cô nương mới xuất hiện có hai lần đã ngủm rồi hả? Mụ bắt nạt ta nhỏ tuổi có đúng không? Nhân tính ở đâu? Người qua đường quyền ở đâu?!

Aya: Cái này..... ta thực là vô tội nha.

A Nhan: Vô tội em gái mụ, mụ tội đáng muôn chết!

Tích Lương: Tội đáng muôn chết!

Tiểu Quân Quân: Phù thủy.

Diêm vương: Tự tạo nghiệt, không thể sống a...