Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 195



Ngu trưởng lão này...... chắc chắn nàng phải giải quyết trước khi rời khỏi Vu tộc, nếu không sẽ trở thành hậu họa khôn lường. Với những gì có thể uy hiếp hạnh phúc gia đình nàng, nàng sẽ bóp nát nó tận trong trứng nước.

Không nghi ngờ gì, trong âm mưu lần này, Ngu trưởng lão là người cầm đầu. Không có nhiều người trong Vu tộc biết đến, thậm chí cả tộc trưởng cũng bị che mắt. Như thế ngược lại rất tốt, nàng sẽ dễ dàng hành sự hơn nhiều.

- " Chúng ta đi. "

Đã nghe hết những gì cần nghe, Bắc Mạc Quân và nàng cần phải trở về cứu những nữ tử kia.

- " Được. "

Nguyệt Tích Lương khẽ gật đầu, chuẩn bị đứng dậy. Nào ngờ ngồi xổm lâu quá tê chân, nàng lảo đảo một cái, va vào bồn hoa trước cửa phòng.

Cạch!

Tiếng động không lớn nhưng người trong phòng đều thân mang nội lực, truyền vào tai bọn hắn rất rõ ràng.

Nguyệt Tích Lương: "........ "

Nàng ngượng ngùng liếc Bắc Mạc Quân, méo miệng. Ta thật sự không cố ý đâu.

- " Ai?! "

Ngu trưởng lão đề phòng, âm trầm quát lớn. Mấy nam tử Vu tộc cũng vụt đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trúc im lìm.

Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương mím môi, đồng thời mở miệng.

- " Oẳng. "

- " Meo. "

Mọi người trong phòng: "......... "

Mấy giây sau, có người móc móc lỗ tai, thở phào nói.

- " Hóa ra là con chó. "

Tên ngồi gần phản bác.

- " Không phải, là con mèo chứ! "

- " Rốt cuộc là mèo hay chó? "

- " Ra xem thử? "

Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương đen mặt, trừng mắt nhìn nhau, thầm chất vấn.

Tại sao chàng lại kêu tiếng chó?

Tại sao nàng lại kêu tiếng mèo?

Hai người hít sâu vào một hơi, không tiếng động làm ra quyết định cuối cùng, sau đó cùng quay đầu, mở miệng lại lần nữa.

- " Meo. "

- " Oẳng. "

Kêu xong, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đồng hành bò ra đất suy sụp. Không lý nào lại thế! Không lý nào!

Bắc Mạc Quân: Thường ngày là nàng hiểu ý ta nhất, rõ ràng ý ta là kêu tiếng mèo giống nàng, sao nàng lại đổi thành tiếng chó?

Nguyệt Tích Lương lệ rơi đầy mặt: Ta thấy chàng thích kêu tiếng chó nên ý ta là ta theo chàng cùng kêu tiếng chó. Cớ sao chàng lại đổi sang tiếng mèo?

Cái này là không khoa học, làm lại!

- " Meo meo meo! "

- " Oẳng oẳng oẳng! "

- " Oẳng oẳng! "

- " Meo meo! "

Nhất thời, bên ngoài ngôi nhà trúc văng vẳng toàn tiếng mèo và tiếng chó, đinh tai nhức óc.

Ngu trưởng lão híp mắt, phất ống tay áo ngồi lại chỗ.

- " Là một con chó và một con mèo cãi nhau, chắc là chó mèo của tiểu hài tử nhà nào chạy loạn, không cần bận tâm. "

Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương thở phào một hơi, cùng kêu thêm vài tiếng cho có lệ nữa, sau cùng vận khinh công, không hề chậm trễ chuồn mất hút.

Mẹ nó, suýt thì bị phát hiện. May mà những người kia toàn người ngu đần!

Đi vòng vèo một hồi, hai người lại trở về chỗ giam giữ mấy chục nữ nhân. Nguyệt Tích Lương điều chỉnh hơi thở, khoan thai đến gần, miệng huýt sáo.

- " Phong Hoan, ngươi quay lại đây làm gì? "

Nam tử Vu tộc lúc trước vẫn đứng canh cửa, mặt nặng mày nhẹ với nàng.

Nguyệt Tích Lương vênh váo trả lời y như thật.

- " Ngu trưởng lão bảo ta đến đây kiểm tra người, mở cửa! "

- " Ta đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.... "

Nam tử không vui, lầm bầm trong cổ họng.

- " Sao? Ngươi muốn làm trái lệnh Ngu trưởng lão? "

Nguyệt Tích Lương cố ý cao giọng đầy tính uy hiếp. Nam tử không còn cách nào khác đành phải mở cửa, lui sang bên cạnh.

- " Vào đi, nhanh lên một chút. "

Nguyệt Tích Lương không nói gì, đi thẳng vào trong, thuận tay đóng cửa lại. Nàng ở bên trong rất lâu, không biết đang làm những gì, nói những gì. Nam tử đứng ngoài mặc dù sốt ruột nhưng cũng không dám thúc dục, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, lôi ra bầu rượu uống từng ngụm lớn, vừa uống rượu vừa không quên chửi rủa " Phong Hoan ".