Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 217



Trước đại môn Nguyệt vương phủ, Lãnh Phong ngửa đầu nhìn tấm biển đầy khí phách, trong mắt hiện rõ sự khinh miệt. Hắn hoàn toàn không hiểu, một vương gia khác họ của Cảnh Lăng đế quốc nhỏ bé mà thôi, tại sao có thể làm cho Lăng Tiêu Nhiên, nữ tử kiêu ngạo như vậy tự nguyện gả?

Lãnh Phong hắn không tin, nam nhân đó còn ưu tú hơn hắn, tất cả là do Lăng Tiêu Nhiên không có mắt nhìn người.

Ầm!

Đại môn Nguyệt vương phủ bị người ta trực tiếp đá bay, cát bụi mù mịt. Âm thanh lớn như vậy đương nhiên cũng làm kinh động tới những người ở bên trong.

Trong đại sảnh, Lăng Tiêu Nhiên, Nguyệt Kinh Thiên, Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt đang vây quanh Nguyệt Mặc Ngôn chọn y phục phù hợp cho bé để chuẩn bị đi tham gia yến tiệc mừng thọ của hoàng thượng.

Hiên Viên Dật không biết từ bao giờ đã trở về Ly Mẫn quốc để giúp phụ hoàng hắn xử lý việc triều chính, dù cho không cam tâm tình nguyện.

Nghe thấy động tĩnh bất thường, Nguyệt Kinh Thiên khó chịu cau mày, khuôn mặt tuấn lãng phủ một tầng mây đen, trầm giọng quát.

- " Là ai có can đảm đến Nguyệt vương phủ của ta gây sự?! "

Nên nhớ ở đất Cảnh Lăng, Nguyệt vương hắn dẫu sao cũng quyền hành ngập trời, dưới một người trên vạn người. Đã lâu không thấy ai có mắt không tròng như vậy.

Quản gia hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, vẻ kinh hách không thể nào giấu giếm được, trên người còn dính đầy máu tươi.

- " Vương gia, không tốt! Bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một đám giang hồ dị sĩ võ công cao cường. Bọn chúng đang tàn sát thị vệ cùng hạ nhân trong phủ! "

- " Cái gì? "

Nguyệt Kinh Thiên đứng bật dậy từ trên ghế, một cỗ tức giận bùng phát trong lòng hắn.

Giang hồ? Đã lâu hắn và thê tử không nhúng tay vào chuyện giang hồ, cũng không đi gây thù chuốc oán với ai. Tại sao người giang hồ lại tìm đến cửa?

- " Thật to gan, coi bổn vương là quả hồng mềm sao? Để bổn vương ra xem xem bọn chúng rốt cuộc là thần thánh phương nào! "

Nguyệt Kinh Thiên rất ít khi tự xưng bổn vương, thế nhưng một khi hắn đã xưng như vậy thì chứng tỏ hắn đang phẫn nộ.

- " Thiên ca, ta đi với chàng. "

Lăng Tiêu Nhiên vội vàng lên tiếng, trao Tiểu Mặc Ngôn vào trong lòng Nguyệt Hạo Thần.

- " Hạo Thần, trông Ngôn Ngôn giúp a di, có chuyện gì cũng đừng xuất hiện. "

Nguyệt Hạo Thần gật gật đầu đảm bảo, bế Tiểu Mặc Ngôn cẩn thận, tỏ ra thành thật đứng một chỗ cùng Hiên Viên Liệt.

Mắt thấy Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên sóng vai đi rồi, Nguyệt Hạo Thần mới kéo ống tay áo Hiên Viên Liệt, lo lắng nói.

- " Ta thấy chuyện này có gì đó không đúng, tâm thần bất an khó hiểu. "

Đám giang hồ đã dám không kiêng dè khiêu khích quyền uy của Nguyệt vương, chắc chắn bọn chúng phài có đủ đảm lượng làm việc đó. Hoặc giả..... có người nào đó chống lưng, sai khiến. Không ai ngu mà biết sẽ chết vẫn tự đâm đầu vào cả.

Hiên Viên Liệt ứng một tiếng, lắng tai nghe tiếng binh khí va chạm vọng vào, ôm lấy thắt lưng Nguyệt Hạo Thần, vận khinh công nhẹ nhàng như chim yến phi ra ngoài.

- " Không xuất hiện nhưng ẩn núp theo dõi vẫn được phải không? "

Nguyệt Hạo Thần không tiếng động tán thành, càng ôm chặt Nguyệt Mặc Ngôn. Nguyệt Mặc Ngôn mở đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, nở nụ cười khúc khích, vui vẻ. Bé không hề hay biết.... có chuyện xấu đang sắp xảy ra với phụ mẫu bé.....

Khi phu thê Nguyệt Kinh Thiên ra đến bên ngoài cũng là lúc hai người tận mắt nhìn thấy Cửu thúc - người già nhất, hiền từ nhất trong vương phủ bị một nhát kiếm xuyên tim, chết không nhắm mắt.

Cửu thúc là người đi theo Nguyệt Kinh Thiên lâu nhất, là người hắn mang từ giang hồ đến Nguyệt vương phủ, phụng dưỡng không khác gì bậc trưởng bối. Bởi lẽ, Cửu thúc trước kia từng cứu hắn một mạng.

- " Khốn khiếp!! "

Đôi mắt Nguyệt Kinh Thiên đỏ bừng, Trảm Nguyệt kiếm, vũ khí tùy thân của hắn thoắt cái xuất hiện trên tay, chém chết tên vừa mới đoạt mạng Cửu thúc.

Lãnh Phong chắp hai tay đằng sau lưng, tầm nhìn xuyên qua đấu lạp rơi trên người Lăng Tiêu Nhiên, đôi môi hắn nhếch lên âm hiểm, cất lời.

- " Thánh nữ, nàng cuối cùng cũng chịu ra mặt. "