Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 234



Tường trưởng lão cho dù chỉ là cử động nhỏ thôi đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, mặt già tái nhợt, mồ hôi vã như tắm.

- " Đồ hỗn đản! Ngươi..... nhẹ.... nhẹ một chút. Ai ui.... ta gãy.... gãy xương rồi.... "

Hí..... ra tay thật ngoan! Thật tàn nhẫn! Không biết kính già yêu trẻ hay sao chứ?

Tường trưởng lão tóc tai bù xù, trên đầu còn dính vài cọng rau bốc mùi thum thủm, khỏi cần nghĩ cũng biết nó vốn ở trong cái bao bố.

Thủ vệ thấy thế liền vội vàng thả lỏng tay, nhẹ nhàng nhất có thể đỡ Tường trưởng lão ngồi lại giường, phân phó với đồng bạn bên cạnh.

- " Mau đi gọi đại phu đến đây! Với lại.... không được để thích khách chạy thoát! "

Có thích khách đến ám toán Tường trưởng lão mà đến tận bây giờ bọn hắn mới cứu nguy, nghĩ nghĩ lại cũng cảm thấy mình thật vô dụng. Nếu tộc trưởng trở về biết được, bọn hắn chắc chắn sẽ bị lột một tầng da.

Cũng may, Tường trưởng lão dường như bị dọa sợ rồi, không đòi xử phạt bọn hắn, ngược lại còn mang lòng cảm kích. Con người một khi cận kề cái chết đúng là dễ thay đổi. Tường trưởng lão thường ngày khắt khe không người địch nổi!

Đại phu nửa đêm nửa hôm bị thủ vệ đá hỏng cửa phòng, phá bĩnh giấc ngủ, còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị xách cổ chạy như bay, thiếu chút nữa nôn mửa giữa đường.

Cho ta xin! Các ngươi có thể từ từ được không? Ta là đại phu, đại phu không thể tự chữa bệnh cho mình đâu! Ta mà có mệnh hệ gì, các ngươi có đền nổi không?!

Ụa....

- " Xong rồi, bị gãy ba cái xương sườn, vai trái trật khớp, bầm tím nặng,.... Trong vòng nửa tháng không thể xuống giường, hảo hảo mà dưỡng thương. "

Đại phu tâm bất cam, tình bất nguyện thu dọn hòm thuốc, giọng điệu hậm hực, không một chút nể tình.

Đổi lại là bất cứ người nào, bị lôi ra khỏi chăn giữa đêm cũng không thể vui vẻ cho được. Hơn thế, hắn còn đang mặc một tầng trung y mỏng manh, áo ngoài chưa kịp khoác, hắn không bão nổi đã là may.

Ách xì!

Đại phu đánh cái hắt xì rõ to, khịt khịt mũi hừ lạnh, phẩy tay áo, run cầm cập ôm hòm thuốc đi về.

Mấy thủ vệ vẻ mặt ngượng ngùng không dám hé một lời, nhường đường cho lão đại phu khó ở. Trong Vu tộc, địa vị của y sư luôn cao hơn người thường một bậc, bọn hắn không đắc tội nổi. Sư tình vừa rồi cũng là nguy cấp, liên quan đến Tường trưởng lão, không còn cách nào khác mới.....

- " Tường...... trưởng lão, ngài không có việc gì đi? Đại phu nói trấn thương không nguy hiểm, để ý phục hồi là tốt rồi. "

Một tên rụt rè lên tiếng hỏi Tường trưởng lão vẫn đang thất hồn lạc phách nãy giờ.

Trường trưởng lão lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi, thử cựa quậy thân mình, phát hiện không cử động được, nửa người đều bị quấn băng kín mít. Đương nhiên, y phục dính nước tiểu cũng đã được thay đổi, nhưng trong căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hôi như cố tình nhắc nhở sự việc đáng xấu hổ nào đó đã thực sự xảy ra.

Sống từng tuổi này rồi, hắn chưa từng chật vật như lúc này!

- " Đã bắt được người chưa? "

- " Chúng.... chúng tiểu nhân vô năng, đã làm cho bọn hắn chạy thoát! "

Không hiểu làm sao, khi truy đuổi đến phía Đông Bắc Vu tộc, bọn hắn đã mất dấu thích khách. Mà phía Đông Bắc lại là nơi ở của Ngu trưởng lão, với quyền hạn của bọn hắn, nhất thời không thể vào đó lục soát được, cũng không dám kinh động đến Ngu trưởng lão, đành phải quay về phụng mệnh.

- " Vậy sao..... "

Tường trưởng lão nghe thủ hạ báo cáo tường tận, ánh mắt tối sầm, gân xanh trên huyệt thái dương giật đùng đùng, tức quá hóa cười, rít qua từng kẽ răng.

- " Ha ha ha! Ngu trưởng lão.... được.... được lắm! Ngầm đấu với nhau bao nhiêu năm, ngươi ngược lại thực tiến bộ, đã biết sai người ám toán lão phu! Rất tốt! Rất tốt.... "

Ngừng lại một lúc để hoãn khẩu khí, Tường trưởng lão nhếch miệng cười âm trầm, sát ý quẩn quanh.

- " Ngu trưởng lão, nếu ngươi đã muốn chơi thì lão phu sẽ phụng bồi đến cùng! Món nợ ngày hôm nay, nếu không báo..... ta không làm người!! "

.........

Sự việc của Tường trưởng lão, tất cả tộc nhân trong Vu tộc đều biết nhưng không một ai dám hé nửa lời. Đơn giản bởi vì đây là cấm kị trong lòng Tường trưởng lão, một sự sỉ nhục không hề nhỏ.

Ngu trưởng lão lần này thực oan uổng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao mà nơi nơi hắn đều có cảm giác Tường trưởng lão nhắm vào mình, khí thế người chết ta sống.

Tháng đầu tiên Tường trưởng lão còn bận dưỡng thương nên hành động không quá rõ ràng. Nhưng càng về sau, khi Tường trưởng lão đã trở lại sinh long hoạt hổ, hắn không còn cố kị điều gì nữa, trực tiếp tuyên chiến với Ngu trưởng lão.

Trong vòng ba tháng, Ngu trưởng lão đã gặp ám toán năm lần, lần nào cũng thân mang thương, không nặng thì nhẹ, thoắt cái đã làm hắn già đi chục tuổi. Nếu không phải số hắn may thì hắn đã đi đời nhà ma rồi.

Lão bất tử họ Tường! Đây là ngươi ép người quá đáng!

Ngu trưởng lão có thể nhịn nhưng không có nghĩa là hắn ăn chay. Khiêu khích lộ liễu như vậy, hắn mà không phản kích thì uy nghiêm, mặt mũi của hắn phải để đâu?!

Vì lẽ đó, khi tộc trưởng Vu tộc Lã Oa mang người trở về, nàng đã cảm thấy trong tộc tràn ngập mùi khói lửa nội chiến. Tường trưởng lão và Ngu trưởng lão đấu nhau sứt đầu mẻ chán, không ai nhường ai, phe cánh chia năm xẻ bảy.

Còn thủ phạm gây ra rắc rối ở đây lại đắc ý, nhàn nhã ăn chơi, ngủ nghỉ, thám thính mọi ngõ ngách, bí mật Vu tộc làm chuẩn bị cho sau này.

Lã Oa thực đau đầu, không kịp nghỉ ngơi đã triệu tập tất cả các trưởng lão, quản sự đến Nghị sự đường. Về việc bọn hắn bàn bạc cái gì, phải nghe ngóng mới rõ.