Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 243



Rầm!

Nguyệt Tích Lương hai tay cầm hai bọc bánh bao nhân thịt to bự, cực kỳ thô lỗ đá bay cửa phòng. Còn không đợi Bắc Mạc Quân kịp thời phản ứng đã nhào vào lòng hắn, dụi dụi.

- " Tiểu Quân Quân~ Tức chết ta rồi! "

Bắc Mạc Quân đỡ lấy bọc bánh bao từ tay nàng, thản nhiên lôi ra ăn, hỏi.

- " Làm sao? Có ai bắt nạt nàng? "

Nguyệt Tích Lương nuốt nuốt nước miếng, trước tiên gặm một ngụm bánh bao, miệng nhai nhồm nhoàm vẫn không quên nói.

- " Làm gì có ai bắt nạt được ta. "

Không nói tới việc nàng là tâm phúc của Ngu trưởng lão, chỉ bằng tính cách có thù tất báo của nàng, người nào chọc phải nàng chính là xui xẻo tám đời.

- " Vậy? "

Bắc Mạc Quân nhướng mày.

Nguyệt Tích Lương nuốt xuống miếng bánh, thở phì phò trả lời.

- " Còn không phải là do lão thái bà kia phát điên hay sao. Trong vòng một đêm đồ sát hết bao nhiêu tộc nhân. Công việc trong Vu tộc thì nhiều, bình thường chúng ta nhàn rỗi là vậy, nhưng bây giờ cũng có nhiệm vụ phải làm rồi! "

Nói đi nói lại, nguyên nhân Nguyệt Tích Lương tức giận là do nàng lười làm việc mà thôi.

Bắc Mạc Quân bình tĩnh à một tiếng, mắt ngậm ý cười hỏi.

- " Nhiệm vụ gì? "

Nguyệt Tích Lương lè lưỡi.

- " Xuống núi, vào thành mua dược liệu. Đại phu ở Vu tộc cũng không ít, nhu cầu dược liệu không phải cao bình thường. Quản sự biết ta thông thạo dược lý nên đã giao việc này cho ta đi làm. "

Mặc dù Nguyệt Tích Lương thể hiện ra mình cũng là đại phu, nhưng mà đại phu cũng phải được " cấp bằng " đàng hoàng. Ngu trưởng lão bận nhiều việc nên ngược lại quên chưa " thăng chức " cho nàng. Khiến trên đầu nàng bây giờ vẫn còn đang gắn cái mác hạ nhân.

Hạ nhân thì phải làm việc, thiên kinh địa nghĩa nha!

Bản thân Bắc Mạc Quân cũng được phân công đi mua dược liệu cùng nàng. Nhưng làm sao Nguyệt Tích Lương lại nỡ hành hạ người đang bị thương kia chứ. Hơn thế nữa, người này còn treo trên đầu quả tim nàng, hắn mà làm sao, nàng đau lòng còn không hết.

- " Hay là để ta đi cùng nàng? "

Nghĩ đến Nguyệt Tích Lương không thông thạo vùng này, Bắc Mạc Quân liền cảm thấy lo lắng.

Nguyệt Tích Lương liên tục xua tay, ưỡn ngực đảm bảo.

- " Thật sự không cần. Ta đâu còn là tiểu hài tử nữa đâu. Chàng cứ ở nhà nghỉ ngơi, giao cho ta là được! "

Bắc Mạc Quân liếc xuống vùng ngực hơi hơi nhô lên của Nguyệt Tích Lương, xoa cằm, ý vị thâm thường trêu ghẹo.

- " Nga?..... thật không còn là tiểu hài tử ư? Sao ta thấy..... "

Úp úp mở mở, nhưng ý nói đã rõ mười mươi.

Nguyệt Tích Lương theo tầm mắt Bắc Mạc Quân nhìn xuống dưới, mặt nhất thời đen hơn cả đít nồi. Nàng vung tay lên đấm một quyền vào ngực Bắc Mạc Quân, nghiến răng nghiến lợi nói.

- " Đó là do ta cải trang nịt ngực, nịt ngực chàng có biết không! Dám nói ta nhỏ, ta đấm chết chàng! "

Con mẹ nó không phải nàng nói khống nha, tỷ lệ cơ thể nàng là hoàn hảo. Ngực không to không bé, vừa vặn đủ dùng. Bưởi, táo, lê rồi cũng thành mướp, chỉ có bánh giầy vẫn mãi là bánh giầy mà thôi!

- " Ai.... "

Sắc mặt Bắc Mạc Quân thoắt cái tái nhợt, hắn ôm ngực kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã trở lại giường, mắt nhắm tịt.

Hở?

Nguyệt Tích Lương vẫn giữ nguyên tư thế đấm hắn, người đơ như khúc gỗ.

Làm trò gì vậy?

Nàng ngờ vực lay lay Bắc Mạc Quân vài cái, bĩu môi.

- " Này Tiểu Quân Quân, chàng đừng hòng lừa ta. Chàng bị thương ở lưng chứ đâu có ở ngực, làm gì đến nỗi đau như vậy. "

Bắc Mạc Quân: "........ "

- " Dậy nhanh lên, ta không đùa đâu nha! "

Bắc Mạc Quân: "........ "

Ực! Nguyệt Tích Lương nuốt một ngụm nước bọt, không chắc chắn kêu lại lần nữa.

- " Tiểu Quân Quân? "

Vẫn không nhận được câu trả lời, Nguyệt Tích Lương liền trở nên luống cuống, tay chân quay cuồng, khóc không ra nước mắt.

- " Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý đâu. Chàng sao rồi? Chàng làm sao vậy? Rõ ràng ta đã chữa trị vết thương rất tốt rồi cơ mà! Sao có thể..... "

Ngay lúc Nguyệt Tích Lương cúi xuống gần định kiểm tra lại thương thế của Bắc Mạc Quân thì bỗng nhiên đôi mắt đang nhắm chặt đột ngột mở ra, trong đó tràn ngập sự vui vẻ. Hai tay Bắc Mạc Quân vòng lên cổ Nguyệt Tích Lương, kéo một cái.....

- " A!!! "

Nguyệt Tích Lương không khống chế được kêu lên thảng thốt. Nàng chỉ cảm thấy trời đất bị đảo lộn, khi định thần lại đã nằm gọn dưới thân Bắc Mạc Quân. Còn về phía vị vương gia xảo trá nào đó, làm gì có một dấu hiệu không khỏe nào, sắc mặt hồng nhuận đầy sức sống.

- " Tiểu Quân Quân, chàng...... "

Lại dám lừa ta?!

Giỏi! Giỏi lắm! Học hư rồi có phải hay không? Nói, rốt cuộc chàng học ai? Kiến Nhất hay phụ thân đại nhân? Triển Chính Hi thì còn lâu mới phúc hắc được như thế này!

Bắc Mạc Quân bật cười, cầm lấy tay nàng để trước ngực hắn, tỏ vẻ ủy khuất nói.

- " Ta đâu có lừa nàng, ta thật bị thương. Nàng xem..... nó đập nhanh như vậy. "

Thình thịch! Thình thịch!

Cách lớp da thịt và y phục, Nguyệt Tích Lương có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của Bắc Mạc Quân, đập nhanh mà hữu lực, hơi chút hỗn loạn.

Gò má Nguyệt Tích Lương bất giác hiện lên màu hồng phấn diễm lệ mê người. Cho dù đã quen thuộc nhau đến không thể quen thuộc hơn nhưng mỗi khi Bắc Mạc Quân bày tỏ tình cảm, nàng lại chìm đắm trong sự ôn nhu chết người của hắn.

Tình yêu đúng là như một thứ trái cấm ngọt ngào, không ăn thì không sao, bất quá khi ăn vào rồi thì lại đê mê không lối thoát. Không ra được cũng chẳng muốn ra.

Nguyệt Tích Lương quẫn bách quay mặt đi, lầm bầm trong cổ họng.

- " Chàng mau đứng dậy.... ta còn phải.... chuẩn bị xuống núi. "

- " Hửm? Nàng nói cái gì cơ? "

- " Chàng đứng dậy.... "

- " Nói lại lần nữa. "

- " Ta nói..... "

Nguyệt Tích Lương tăng cao âm lượng, bất đắc dĩ quay trở lại đối mặt với Bắc Mạc Quân.

- " Ưm.... "

Lời nói vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị đôi môi lạnh lẽo của ai đó chặn lại, đầu lưỡi hắn nhân cơ hội trườn vào khuôn miệng nàng du tẩu, trằn trọc, triền miên......