Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 250



Nguyệt Tích Lương cứ thế rời đi để lại một đám người hỗn độn trong gió, lạnh lẽo đến từng thớ thịt.

Rầm!

- " Trưởng quầy! Cho ta một gian phòng chữ Thiên, đây là ngân lượng thuê phòng trong vòng một tháng! "

Nguyệt Tích Lương đập một tờ ngân phiếu lên quầy, thở hổn hển nói.

Cũng không thể trách nàng, Triển Chính Hi thực sự quá nặng, nàng sắp chống đỡ không nổi nữa. Khó khăn lắn mới tìm được một khách điếm, Nguyệt Tích Lương không chút nghĩ ngợi liền tiến vào.

Dù sao cũng không thể mang Triển Chính Hi về Vu tộc, chi bằng cứ sắp xếp hắn dưỡng thương tại chỗ này. Nàng sẽ mang Bắc Mạc Quân đến thăm hắn sau.

- " A? "

Trưởng quầy trợn mắt, mải nhìn tổ hợp hai người kỳ lạ đến mức quên thu tiền. Kỳ lạ thì kỳ lạ, bất quá.... khí thế của vị cô nương này thật mạnh, ta già rồi, cư xử nhẹ nhàng chút không được sao?!

Bệnh tim của ta mà tái phát ngươi đền nổi không?

Nguyệt Tích Lương không kiên nhẫn nhăn mày, thúc giục.

- " Còn ngây ra đó làm gì, ta sắp bị đè chết đến nơi rồi, mau bảo tiểu nhị giúp ta đỡ hắn lên phòng! Đúng rồi, mang cho ta một ít nước sạch, đồ ăn thanh đạm, mua vài bộ y phục nam mới, đây là tiền công!! "

Nguyệt Tích Lương nổi tiếng tham tiền ít khi được một lần hào phóng, móc ra tờ ngân phiếu nữa không thèm xem giá trực tiếp đưa cho trưởng quầy.

- " A, được được! Người đâu, mang vị khách quan này lên phòng!! Khách quan, ngươi giao người cho tiểu nhị đi, đồ ta sẽ mang lên cho ngài ngay. "

Điển hình của thấy tiền là sáng mắt. Vị trưởng quầy nhanh như cơn gió thu ngân phiếu vào ngực, niềm nở cúi đầu. Giàu to! Giàu to rồi!

Khách quan, năm nay ta có xây nhà được hay không đều phụ thuộc vào ngươi hết đó.

Hy vọng ngươi vui vẻ sẽ cho ta thêm vài tờ ngân phiếu nữa, hắc hắc!

Tiểu nhị không dám chậm trễ đón Triển Chính Hi từ tay Nguyệt Tích Lương, vừa dẫn đường vừa nói.

- " Khách quan, mời ngài đi theo tiểu nhân! "

Nguyệt Tích gật đầu, quơ cánh tay hoạt động gân cốt, khẽ xuýt xoa. Hình như nàng bị chật khớp xương bả vai rồi, đau quá!

Con mẹ nó! Ta cho ngươi cậy mạnh này!!

Nguyệt Tích Lương thật hận không thể tự vả cho mình vài cái cho bõ tức vì cái tội cậy mạnh khó bỏ. Đúng là..... người không cõng bừa được đâu.

........

Trong khi đợi tiểu nhị chuẩn bị đồ thì Nguyệt Tích Lương còn tự mình ra ngoài một chuyến mua dược liệu chữa thương cho Triển Chính Hi, thuận tiện mua luôn cả phần dược liệu mà Vu tộc phân phó.

Khi nàng trở về cũng là lúc đồ đạc được mang lên đầy đủ. Tiểu nhị tắm rửa, thay y phục mới cho Triển Chính Hi xong liền rất thức thời lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

- " Ài.... "

Nguyệt Tích Lương thở dài một hơi, cởi ra áo ngoài và khăn che mặt, ngồi xuống giường bắt đầu xem xét thương thế của Triển Chính Hi.

Đầu tiên là cánh tay bị chặt đứt, một nhát chém rất gọn gàng, dứt khoát. Vết thương có hơi bị nhiễm trùng nhưng về cơ bản không sao, thoa ít dược tiêu viêm là ổn.

Nguyệt Tích Lương không phải là đại la thần tiên, nàng có thể chữa bệnh nhưng không thể làm chân tay mọc trở lại. Cánh tay này của Triển Chính Hi chú định là mất rồi.

Bất quá.... nếu hắn muốn, ngược lại nàng có thể chế tạo cho hắn một cái tay giả. Mặc dù không thể cử động linh hoạt như người bình thường nhưng ít ra.... phục vụ cho sinh hoạt không thành vấn đề.

Các vết thương khác trên người Triển Chính Hi chỉ là vết thương ngoài da, Nguyệt Tích Lương rất nhanh liền băng bó xong, đến cả vết trầy da cũng được bôi kim sang dược đàng hoàng.

Đến cuối cùng, Nguyệt Tích Lương dồn sự chú ý vào đôi mắt Triển Chính Hi. Đây chính là vết thương nặng nhất, khó nhằn nhất.

Nguyệt Tích Lương nhẹ nhàng gỡ băng vải bịt mắt hắn xuống, tầng tầng lớp lớp băng vải nhuốm máu rơi xuống đất, để lộ miệng vết thương ra ngoài không khí.

Hí....

Nguyệt Tích Lương không kìm lòng được hít vào một ngụm khí lạnh. Nhìn hai mắt máu thịt lẫn lộn, mưng mủ, thối rữa của Triển Chính Hi, mi tâm nàng nhăn thành một đoàn, mở miệng mắng.

- " Đồ ngu ngốc này vậy mà không có tìm đại phủ sơ cứu qua vết thương. Đúng là ngu hết thuốc chữa! "

Quả đúng như Nguyệt Tích Lương nói, Triển Chính Hi căn bản không có tìm đại phu, cũng không cho đám người Nguyệt Hạo Thần có cơ hội tìm đại phu giúp hắn.

Bởi lẽ.... sau khi đưa Kiến Nhất vào động thạch nhũ vạn năm cùng với 'thi thể' của Nguyệt Kinh Thiên, Triển Chính Hi nhân lúc không người để ý đã một mình rời khỏi kinh thành Cảnh Lăng, đi tìm Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương.

Hắn tình cờ biết hai người ở nơi này thông qua một lần tán ngẫu với Lăng Tiêu Nhiên. Không ngờ thật sự lại có lúc dùng đến thông tin ấy.

Vết thương ở mắt của Triển Chính Hi rất phức tạp, trước tiên phải loại bỏ hết phần thịt thối, cả nhãn cầu cũng phải loại bỏ, sau đó mới có thể bôi thuốc rồi băng bó.

Như thế cũng đồng nghĩa với việc, Triển Chính Hi chính thức trở thành một người mù lòa, không còn nhãn cầu. Trừ phi.... lấy mắt của kẻ khác thay vào cho hắn, hơn thế đôi mắt ấy phải có độ phù hợp cao với hắn thì hắn mới có thể sử dụng.

Nhưng Nguyệt Tích Lương chắc chắn, với tính cách của Triển Chính Hi, hắn sẽ không chịu cướp đoạt mắt của người vô tội. Nhìn hắn như vậy nhưng lại cứng đầu hơn ai hết.....

Một canh giờ..... hai canh giờ trôi qua, Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng xử lý xong mắt của Triển Chính Hi. Qua lớp vải trắng tinh có thể nhìn thấy hai hốc mắt lõm sâu.

Nguyệt Tích Lương mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, kêu người vào dọn dẹp hết đống máu thịt ghê rợn kia đi.

Đắp lại chăn cho Triển Chính Hi, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ trời đã tối mịt từ bao giờ. Tính tính, hắn không thể nào tỉnh dậy ngay được, Bắc Mạc Quân chắc còn đang ở Vu tộc lo lắng chờ nàng.

Nguyệt Tích Lương liền xuống lầu phân phó tiểu nhị đợi Triển Chính Hi tỉnh thì mang đồ ăn lên cho hắn, truyền lời lại với hắn là nàng đi về trước, tối mai sẽ đưa cả Vương gia đến đây thăm hắn.

Không biết khi Bắc Mạc Quân biết chuyện của Triển Chính Hi sẽ phản ứng như thế nào. Ài....