Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 329



Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, Mạc Vấn Thiên bình đạm đi vào, khuôn mặt hắn vô cảm không biết đang suy nghĩ cái gì. Hiên Viên Dật thầm rủa một tiếng, không thể để cho Nguyệt Tích Lương một mình ứng đối nên đành nhắm mắt nhắm mũi theo sau, bàn tay đặt lên thanh kiếm bên hông sẵn sàng chiến đấu trong mọi tình huống.

Mạc Vấn Thiên nhìn khắp phòng một lượt, tầm mắt lia đến bóng lưng nam tử ngồi trước giường và Mạc Kinh Thiên vẫn an vị nằm đó, hơi thở đều đặn, hai mắt nhắm nghiền.

Nguyệt Tích Lương lặng lẽ bình ổn lại con tim đang đập thình thịch, nàng làm như giật mình quay đầu, sau đó đứng bật dậy khỏi ghế, bất ngờ thốt lên.

- " Lão cung chủ, tại sao người lại đến đây? "

Ngươi đến lúc nào không đến, cứ đến khi chúng ta chuẩn bị đánh bài chuồn. Đúng là lão bất tử xúi quẩy!

Mạc Vấn Thiên nhăn mày, không nặng không nhẹ lên tiếng.

- " Bản cung chủ đến thăm nhi tử của ta, phải báo cáo với ngươi hay sao? Ngược lại thân làm hộ pháp ngươi, ai cho ngươi được phép vào đây? "

Từng câu từng chữ của Mạc Vấn Thiên lọt vào tai người nào đó không sót một tí nào. Bàn tay Mạc Kinh Thiên giấu dưới lớp chăn dày cộp không kìm được nắm chặt lại, trong lòng hắn cười khinh miệt.

Nhi tử?

Ngươi có từng coi ta là nhi tử ư?

Ngươi cứ nghĩ việc làm của ngươi không ai biết, không ai hay. Nhưng mà.... ngươi nhầm rồi, không phải là không ai biết, mà là có biết cũng không dám làm gì. Đơn cử như ta, rõ ràng biết cái chết của mẫu thân là do ngươi một tay gây nên, nhưng là ta yếu đuối, ta nhát gan, ta vô năng,.... ta lựa chọn cách trốn chạy.

Đúng vậy, ta là hành động không đúng. Nhưng ngươi..... ngươi cũng không xứng làm phụ thân ta, ngươi không cả xứng làm một con người!

Nguyệt Tích Lương cười hắc hắc, giả bộ thật tâm đáp.

- " Ta.... ta lo lắng cho thiếu chủ nên đến thăm hỏi hắn xem sao. Mong lão cung chủ thứ tội! "

- " Hửm?....."

Mạc Vấn Thiên ngâm dài một tiếng, đi vòng xung quanh Nguyệt Tích Lương, nhìn nàng từ đầu tới chân, không nói.

Nguyệt Tích Lương gấp đến độ mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nuốt nước miếng không ngừng.

Gì chứ?!

Một võ lâm tôn giả đó!

Một võ lâm tôn giả đang nhìn chằm chằm nàng!

Nàng có thể không sợ được sao?!

Nói gì thì nói, hắn mà bất ngờ ra tay, nàng sẽ bị giết chết tươi cho mà xem! So với hắn, nàng không khác nào con kiến hôi!

Hiên Viên Dật nhìn dáng vẻ của Nguyệt Tích Lương cũng gấp theo, hắn liên tục ra hiệu. Can đảm lên! Tiền đồ của nàng đâu mất rồi?!

Nguyệt Tích Lương: "........ "

Ta làm gì có tiền đồ, ta còn đang sợ chết đây này!

Mạc Vấn Thiên sau khi nhìn đi nhìn lại, nhìn chán nhìn chê, nhìn tái nhìn hồi mới rất đáng đánh đòn hộc ra một câu.

- " Lãnh Phong, ngươi gầy? "

Nguyệt Tích Lương thở phào, vội vàng gật đầu như băm tỏi.

- " Đúng đúng đúng, dạo này có mất ngủ, ăn không ngon nên gầy đi! "

Ta là nữ, nữ đóng giả nam dù giống đến mấy cũng có cái sai lệch có được hay không?! Người huynh đệ, ngươi đừng để ý quá!

Mạc Vấn Thiên vân vê cằm, hỏi tiếp.

- " Là công việc chuẩn bị bận rộn? "

- " Cũng.... cũng hơi bận. "

- " Lãnh Phong, ngươi rất lạ. Bình thường ngươi đâu gọi ta là lão cung chủ, ngươi gọi ta là..... nghĩa phụ. "

- " A? Vậy sao? Chết thật, ta gọi nhầm. Nghĩa phụ vạn tuế! "

- "........ "

Nguyệt Tích Lương được hỏi câu nào đáp lại câu đấy, nước miếng tung bay, không hề hay biết khóe môi người đối diện nhếch lên càng ngày càng cao.

Đến cuối cùng, hắn dường như đã hỏi mệt mới phẩy tay đuổi người.

- " Ngươi về đi. "

Nguyệt Tích Lương giống được lệnh đại xá, vâng vâng dạ dạ lôi kéo Hiên Viên Dật chuẩn bị rời khỏi.

Dẫu cho trong lòng nàng phi thường nghẹn khuất, phi thường không muốn nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Đưa phụ thân đi trước mắt lão hồ ly Mạc Vấn Thiên khác nào tự đưa dê vào miệng cọp. Cứu người gấp gáp thật đấy nhưng nàng không ngu. Có lẽ.... nàng nên đợi một thời cơ khác tốt hơn.

Phụ thân, vất vả cho ngươi phải nằm đấy một đoạn thời gian nữa rồi!

Bất quá, khi Nguyệt Tích Lương cứ ngỡ nàng sắp thoát khỏi nanh vuốt của quỷ thì Hiên Viên Dật bên cạnh bỗng nhiên kéo giật nàng về một phía, đồng thời gào lớn.

- " Cẩn thận!! "

Nguyệt Tích Lương bị lực đạo mạnh mẽ kéo, nàng loạng choạng ngã nhào vào lồng ngực Hiên Viên Dật. Cùng lúc ấy, trước mặt nàng xẹt qua một đạo hàn quang mỏng như cánh ve, đạo hàn quang nhanh như chớp lướt qua tóc mai nàng, gò má nàng, đánh về phía vị trí nàng vừa mới đứng.

Ầm!!

Lặp tức, trên nền đất xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, mà tạo nên lỗ hổng ấy lại là một thanh đoản đao sắc bén.

Có thể tưởng tượng ra, nếu bị thanh đoản đao ấy đâm trúng, Nguyệt Tích Lương không trở thành người lỗ cũng trở thành huyết nhân, máu chảy đầm đìa.

Nguyệt Tích Lương bám chặt lấy cánh tay Hiên Viên Dật, run lên từng đợt. Nàng đưa đôi mắt về hướng Mạc Vấn Thiên, hắn đang thong thả thu tay lại, lấy khăn lụa lau từng ngón, lẩm bẩm.

- " Thật đáng tiếc.... "

Đoạn, hắn nhìn Hiên Viên Dật, tán thưởng.

- " Phản ứng tốt lắm, có triển vọng. "

Hiên Viên Dật mím môi, gắt gao ôm chặt Nguyệt Tích Lương, trong đầu hắn nhất thời sáng tỏ.

- " Ngươi nhận ra từ lúc nào? "

Hắn nhất định đã phát hiện ra bọn họ không phải là người Thiên Ma cung.

Mạc Vấn Thiên trầm thấp cười, chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng nói.

- " Để xem..... từ khi nhìn thấy ngươi ngoài cửa? Không, không..... lúc đó ta vẫn chưa chắc chắn. Là khi ta thấy 'Lãnh Phong', khí của 'hắn' không giống với Lãnh Phong, ngược lại giống như khí của ai đó ta từng nhìn thấy ở Vọng Huyền Nhai...... Ta nói có đúng không..... Quỷ Âm môn môn chủ? "

Quỷ Âm môn!

Như vậy, hắn không những phát hiện Nguyệt Tích Lương đóng giả mà còn biết thân phận nàng.

Vừa rồi, hắn chỉ đang chơi đùa hai người mà thôi! Hắn coi nàng và Hiên Viên Dật là kẻ ngốc!

Nguyệt Tích Lương hồi thần, khẽ đẩy Hiên Viên Dật ra, nàng đứng thẳng dậy, không thèm giả vờ giả vịt nữa mà bóc tấm mặt nạ da người ném đi, trợn mắt.

- " Mẹ nó! Đúng thì thế nào? Ngươi..... ngươi là cái đồ Vương Bát Đản! Lão nương không chơi nữa! "

Hiên Viên Dật co rút khóe môi, lần đầu tiên thấy trí thông minh của Nguyệt Tích Lương có vấn đề. Đây là thời khắc nào rồi, nàng còn chơi trò giận dỗi? Không sợ Mạc Vấn Thiên một chưởng chụp bay nàng sao?

Thực chất, Hiên Viên Dật hiểu lầm Nguyệt Tích Lương rồi, nàng là đang cố gắng kéo dài thời gian, đầu óc không ngừng xoay chuyển tìm cách thoát thân.

Bị chửi là Vương Bát Đản, Mạc Vấn Thiên không những không có tức giận mà còn hứng thú ngó Nguyệt Tích Lương thêm vài lần.

- " Tiểu cô nương, ngươi lên làm được môn chủ Quỷ Âm môn đúng là có bản lĩnh hơn người. Ngươi nói xem..... nếu ta bắt ngươi đến trước mặt Kình Sâm, thậm chí giết ngươi thì hắn sẽ có biểu cảm gì? Chắc chắn là rất khả ái đi? Kình Sâm của ta.... luôn luôn khả ái nhất! "

Mạc Vấn Thiên biết Kình Sâm coi trọng Nguyệt Tích Lương, hòng là những thứ y càng coi trọng, càng yêu quý thì hắn càng muốn phá hủy. Rất phấn khích.....