Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 331



- " Hỗn xược! "

Mạc Vấn Thiên thoắt cái thay đổi sắc mặt, gằn từng chữ.

- " Mạc Kinh Thiên, ngươi là nhi tử ta, ngươi phải nghe theo lời ta! "

Từ trước tới nay mặc dù Nguyệt Kinh Thiên có ghét bỏ hắn, có căm hận hắn nhưng y cũng không bao giờ dám bày tỏ thái độ quá rõ ràng. Không nghĩ tới, qua nhiều năm trở về, Nguyệt Kinh Thiên đã hoàn toàn trở thành con người khác, như hùng ưng giương cánh, không bỏ qua con mồi nào, cũng không nhân nhượng bất kỳ đối thủ nào....

Lần này, Nguyệt Kinh Thiên còn chưa nói gì thì Nguyệt Tích Lương đã bật cười. Nàng cười nghiêng ngả, ôm bụng cười, cười chảy ra nước mắt. Nàng từ đằng sau Nguyệt Kinh Thiên bước ra, sống lưng thẳng tắp.

- " Ha ha ha, Mạc Vấn Thiên, lão bất tử ngươi đang kể chuyện cười! Thân nhân như ngươi, không những chúng ta không nhận mà còn khinh bỉ! Âm mưu của ngươi, sớm muộn gì chúng ta cũng chặn được, đợi đó mà xem! "

Vừa nói, Nguyệt Tích Lương vừa lén lút ra hiệu cho Nguyệt Kinh Thiên và Hiên Viên Dật, chuẩn bị chiến đấu.

Mạc Vấn Thiên nắm chặt thanh đao trong tay, gân xanh nổi lên chằng chịt. Hắn cật lực ẩn nhẫn ý định muốn giết người, sát khí ẩn hiện.

Đúng vậy, hắn muốn giết người, hắn muốn giết những ai sỉ nhục hắn. Người ngoài là vậy, thân nhân cũng thế, hắn không có sự khoan dung. Mạc Vấn Thiên hắn ngoài Kình Sâm không quan tâm đến ai, thế giới quan của hắn chỉ xoay quanh chính hắn và Kình Sâm.

Nhưng hắn hiện tại không thể giết Nguyệt Kinh Thiên, Nguyệt Kinh Thiên đối với kế hoạch của hắn có công dụng lớn lao.

Ngoài ra, hôm nay hắn còn phát hiện thêm một Nguyệt Tích Lương. Nếu hắn nhớ không nhầm, tình báo nói thê tử của Nguyệt Kinh Thiên là thánh nữ Vu tộc. Trước kia hắn hạ lệnh cho Lãnh Phong phải có được nàng ta bằng bất cứ giá nào. Tiếc rằng Lãnh Phong là một kẻ bất tài vô dụng, để nàng ta chạy mất.

Nhưng mà không sao, nàng ta có chạy, cuối cùng cũng vẫn sa vào vòng tay nhi tử ruột thịt hắn. Lão thiên gia có mắt, như thế càng phù hợp với yêu cầu của hắn, ý định của hắn.

Thánh nữ Vu tộc kết hợp Thánh tử Huyền tộc, hạ sinh ra một sinh mạng mới. Sinh mạng này..... chắc chắn bổ hơn phụ mẫu nàng rất nhiều. Máu của nàng..... là thứ máu tốt nhất trên đời!

Còn Huyền tộc là gì? Có lẽ trên đời này ít người biết đến.

Mạc Vấn Thiên liếm đôi môi nứt nẻ, hắn cất tiếng.

- " Tốt! Tốt lắm! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Bây giờ ta phải đánh gãy chân các ngươi, xem các ngươi chạy đằng nào?! Từng tưởng có thêm Nguyệt Kinh Thiên tham chiến là có thêm hy vọng, các ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta! "

Nguyệt Tích Lương mò tay vào bao độc phấn trong ống tay áo, lạnh lùng nói.

- " Không thử sao biết! "

Nguyệt Kinh Thiên và Hiên Viên Dật hai mắt nhìn nhau, đồng thời cùng huy kiếm xông lên, một tả một hữu đánh với Mạc Vấn Thiên.

Tiếng binh khí va chạm chói tai, tốc độ của ba người nhanh đến cực hạn, Nguyệt Tích Lương chỉ kịp nhìn thấy ba đạo bóng mờ, còn đâu nàng không biết trận chiến ra sao, tình thế đang nghiêng về bên nào.

Các ngươi..... các ngươi từ từ một chút!

Ta hoa mắt!

Ta muốn hạ độc cũng không biết hạ từ đâu đây này!

Nguyệt Tích Lương hoa mắt chóng mặt, độc phấn cứ rút ra lại nhét vào trở lại, chân tay luống cuống. Nhỡ đâu nàng hạ nhầm vào quân ta thì toi!

Tiếng động lớn trong phòng tất nhiên thu hút sự chú ý của thủ vệ bên ngoài, bọn hắn đã bao vây chặt kín căn phòng, tay lăm lăm vũ khí không cho ai chạy thoát. Bọn hắn không dám vọng động vì chưa có lệnh của lão cung chủ. Có lão cung chủ đích thân ra tay, còn cần đến bọn hắn hay sao?

Quả nhiên không ngoài suy đoán, đánh được một lúc Nguyệt Kinh Thiên và Hiên Viên Dật đã không trụ vững được, lần lượt bị Mạc Vấn Thiên đánh cho trọng thương.

Nguyệt Kinh Thiên còn đỡ, bị nội thương cộng thêm vài vết thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng. Điều đáng lưu ý ở đây là Hiên Viên Dật, hắn bị thanh đao Yểm đâm xuyên qua đùi, máu chảy ồ ạt, trước ngực lại nhận thêm một chưởng gãy bốn chiếc xương, lồng ngực lõm hẳn xuống, đã sớm hôn mê bất tỉnh.

Hiên Viên Dật rơi vào trạng thái nguy kịch, nếu không kịp thời cứu chữa sẽ mất mạng.

Nguyệt Tích Lương dìu lấy Hiên Viên Dật, cầm máu tạm thời cho hắn, tự trách. Nếu không phải do nàng bất cẩn, vội vã cứu phụ thân thì hắn cũng không đến nỗi này. Nguyệt Tích Lương cắn môi, ngước mắt nhìn Nguyệt Kinh Thiên còn đang một mình chật vật chống đỡ Mạc Vấn Thiên, chống đỡ cũng chẳng được bao lâu nữa.

Nguyệt Tích Lương gắt gao ôm Hiên Viên Dật, không tự chủ gào lên.

- " Phụ thân, cẩn thận! "

Hay là...... không đánh nữa? Đánh nữa, cả phụ thân cũng giống như Hiên Viên Dật thì làm sao bây giờ?

Nguyệt Kinh Thiên lắc mình tránh thoát một đao Mạc Vấn Thiên bổ tới, thở hồng hộc.

- " Mạc Vấn Thiên, nếu cho ta thêm chục năm nữa, ta thề sẽ đánh bại ngươi! "

Thiên phú võ học của Nguyệt Kinh Thiên không hề kém hơn Mạc Vấn Thiên, thậm chí là hơn. Cho hắn thêm chục năm, hắn sẽ giống như y, trở thành võ lâm tôn giả. Lúc ấy hươu chết về tay ai còn chưa biết.

Mạc Vấn Thiên tà ác cười, gật đầu.

- " Không sai, cho ngươi thêm chục năm nữa, ngươi sẽ vượt qua ta. Nhưng ngươi không có chục năm, một năm cũng không có. Cho nên.... ngươi chú định phải thua, các ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói. Ta đã nói từ trước, các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của ta! "

Cái con khỉ!!

Nguyệt Tích Lương thật muốn mở miệng chửi người.

Cái gì mà chúng ta cộng lại? Riêng lão nương còn không chen chân vào nổi trận chiến của các ngươi có được hay không?!

Ta khổ quá mà! Võ công kém cũng là một cái tội hay sao?!

Nguyệt Kinh Thiên nuốt ngược lại ngụm máu tươi đang trực trào ra, mày kiếm nhíu chặt. Hắn không thắng được, hắn cũng không cản được,.... nên làm thế nào? Làm thế nào mới có thể thoát thân?

Hắn biết Mạc Vấn Thiên chưa muốn giết hắn, nếu muốn thì vừa rồi y đã có cơ hội giết hắn tận mười mấy lần. Nhưng y không làm thế, y còn có ý đồ bất chính.

Nguyệt Kinh Thiên không muốn lại lần nữa bị trói buộc, giam giữ ở Thiên Ma cung. Quan trọng hơn cả, hắn bị giam giữ đã đành, hắn càng không muốn Nguyệt Tích Lương cũng giống như hắn. Ánh mắt Mạc Vấn Thiên nhìn nàng không hề tốt đẹp.

Nguyệt Tích Lương lúc này cũng rối như tơ vò, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Dật mỗi lúc một xấu, trong đầu nàng là một mảnh trống rỗng.

Nàng nên làm gì?

Suy nghĩ đi..... nghĩ đối sách!

Hiên Viên Dật sắp chết rồi, hắn sắp chết rồi!

Bên tai Nguyệt Tích Lương văng vẳng câu nói Mạc Vấn Thiên: 'Các ngươi hợp lại không phải đối thủ của ta'.

Đúng vậy, ba người bọn họ không phải đối thủ lão cung chủ Thiên Ma cung, không phải đối thủ của một võ lâm tôn giả.

Giá như..... có thêm một người nữa cứu viện thì tốt biết mấy.....

Như Hàn Uy thúc..... không, Hàn Uy thúc cũng không được! Như mẫu thân? Như Kình Sâm gia gia? Không, không được! Mẫu thân là nữ tử, dù mạnh thế nào cũng không đấu lại Mạc Vấn Thiên. Còn Kình Sâm gia gia, hắn đang bị giam giữ ở đâu còn chưa biết.

Như...... Bắc Mạc Quân.

Chẳng biết vì sao, khi nghĩ đến Bắc Mạc Quân, Nguyệt Tích Lương lại tràn đầy tin tưởng. Nếu là hắn..... nếu là hắn..... chắc chắn sẽ giúp bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh.

Bắc Mạc Quân.... ước gì chàng ở đây. Ta thật nhớ chàng... rất nhớ chàng....

Bắc Mạc Quân, chàng ở đâu?

Vù!

Một cơn gió gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào trong phòng, thổi lướt qua gò má Nguyệt Tích Lương, thổi tung mái tóc dài của nàng, thổi qua giữa hai người Mạc Vấn Thiên và Nguyệt Kinh Thiên đứng đối diện nhau, xơ xác, tiêu điều.

Gió ngừng, mái tóc hạ xuống, lặng im.

Khóe mắt Nguyệt Tích Lương bất chợt chạm phải một vạt áo bào màu đen tuyền, đế giày thêu chỉ vàng, tường vân phiêu du, đầu rồng như ẩn như hiện. Chỉ thêu tinh xảo, thượng thừa được khéo léo hợp lại, tạo thành một chữ "Quân".

Quân!