Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 334



Kình Sâm càng nhớ lại càng cảm thấy bụng hắn cồn cào khó chịu, cổ họng dâng lên từng đợt mùi vị tởm lợm, cực kỳ muốn tìm một chỗ nôn hết cả bát canh gà vừa ăn ra ngoài. Bất quá hắn đã cố kiềm chế lại, vì nôn trước mặt Mạc Vấn Thiên rất không có cốt khí.

Nếu là bình thường, việc cải lão hoàn đồng đối với Kình Sâm mặc dù là trái với thiên đạo... cơ mà hắn không có kịch liệt ghét bỏ. Trẻ lại cũng tốt, không trẻ lại cũng vậy, Kình Sâm vừa lòng với cuộc sống hiện tại, hắn không có mơ ước viển vông những thứ không thuộc về hắn, cũng như những thứ hắn vốn không nên có được. Nhưng nếu cải lão hoàn đồng dựa trên trái tim của Nguyệt Hạ, hắn thà rằng mình sẽ chết già!

Kình Sâm yêu Nguyệt Hạ, hắn yêu nàng như vậy.... thử hỏi khi phải uống thứ thuốc được ngâm với trái tim của người mình yêu, tư vị sẽ ra sao?

Mỗi một ngụm thuốc nuốt xuống như một nhát đao vạch vào tâm hắn, máu chảy đầm đìa. Hắn không muốn uống, nhưng cố tình hắn không thể phản kháng.

Thời điểm ấy, Kình Sâm thậm chí nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Hạ, nàng ôn nhu mỉm cười với hắn, hỏi hắn: Ta và hài tử của ta ngon không?

Nàng oán trách hắn, tại sao hắn bặt vô âm tín? Tại sao hắn không đến cứu nàng? Tại sao lúc nàng đau khổ nhất hắn không xuất hiện? Chẳng phải đã từng hứa có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu ư?

Là Kình Sâm hắn thất tín.

Đáng ra hắn không nên nhường Nguyệt Hạ cho Mạc Vấn Thiên.

Ai biết được người huynh đệ cùng vào sinh ra tử lại là một kẻ mặt người dạ thú...

Mạc Vấn Thiên thấy thần sắc Kình Sâm không được tốt, cả khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Hắn sợ y sẽ nghĩ đến chuyện dại dột bèn chuyển chủ đề.

- " Đúng rồi Kình Sâm, nói cho ngươi, hôm nay có vài tiểu tặc chạy đến Thiên Ma Cung quậy phá, còn đưa nhi tử của ta và Cùng Kỳ đi. Ta vừa mới đánh qua với bọn chúng.... "

Kình Sâm thoát khỏi dòng suy tư, không kịp suy nghĩ gì nhiều đã trả trở về.

- " Vậy thì có liên quan gì đến ta? "

Mạc Vấn Thiên nhướng mày, bí hiểm nói.

- " Ngươi không tò mò tiểu tặc đó là ai hay sao? "

Kình Sâm yên lặng trong giây lát, nghe giọng điệu đểu cáng của Mạc Vấn Thiên, hắn cứ thấy bất an sao sao. Nhi tử Mạc Vấn Thiên là Nguyệt Kinh Thiên, tiểu tặc không phải có liên quan đến hắn đó chứ? Kình Sâm nuốt nước miếng, thận trọng hỏi lại.

- " Là ai? "

Mạc Vấn Thiên đáp.

- " Người này ngươi cũng biết, là.... tiểu cô nương trên Vọng Huyền Nhai, môn chủ của ngươi! "

Môn chủ?

Nguyệt Tích Lương?!

Thật sự là tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày đó?!

Kình Sâm tuy đã lờ mờ đoán được, nhưng khi chính thức nghe từ miệng Mạc Vấn Thiên hắn vẫn bị sốc không nhẹ.

Kình Sâm hai mắt trợn trừng, suýt chút nữa thì ngã bổ nhào từ trên giường xuống. Hắn hầu như là chớp mắt phóng đến trước mặt Mạc Vấn Thiên, tóm lấy cổ áo y, rống lớn.

- " Ngươi.... ngươi.... ngươi đã làm gì nàng? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm bừa nha! Không ta liều chết với ngươi! Ta.... ta tuyệt thực!! "

Môn chủ ơi là môn chủ, ngươi không lẽ bị ngốc?!

Xâm nhập vào Thiên Ma Cung đã đành, đằng này lại còn chạm mặt lão yêu đầu Mạc Vấn Thiên. Ngươi không bị hắn đánh cho mông đít nở hoa mới là lạ!

Thảo nào hôm nay hắn thấy Mạc Vấn Thiên mang đồ ăn đến muộn hơn thường ngày..... thì ra là bận bắt tiểu tặc.

Đáng chết!

Không biết Mạc Vấn Thiên hạ thủ có nặng hay không?

Môn chủ thế nào rồi? Chết hay sống?

Không có môn chủ, Quỷ Âm Môn phải làm sao?!

Mạc Vấn Thiên cười thê lương, thê lương vì lần đầu tiên Kình Sâm chủ động tiếp xúc hắn lại là bởi vì người khác.

- " Ngươi không nghe kỹ ta nói? Ta nói nàng đưa Nguyệt Kinh Thiên và Cùng Kỳ đi, chứng tỏ ta đã để nàng chạy mất. Ngươi yên tâm, nàng không sao. "

Nguyệt Tích Lương đúng là không sao, vì người tham chiến đâu phải là nàng. Từ đầu đến cuối nàng chỉ có khoa chân múa tay một hồi, nhận một chưởng, phun một búng máu, còn đâu nàng lựa chọn đóng vai quần chúng xem diễn.

Nàng thì khỏe rồi, ngược lại nam tử đi cùng nàng và Nguyệt Kinh Thiên thương tích đầy mình.

- " Thoát.... thoát rồi? "

Kình Sâm ngơ ngác lẩm bẩm, bàn tay dần nới lỏng.

Trong suy nghĩ của hắn, với khả năng của Nguyệt Tích Lương, nàng có mọc cánh cũng không thể nào thoát khỏi Mạc Vấn Thiên. Đến chính hắn cũng không thoát được nữa là....

Hay là đúng như những gì tên ngốc Hàn Uy vẫn luôn thao thao bất tuyệt, môn chủ kỹ năng siêu phàm, được quý nhân phù hộ, thiên cát thiên tướng?

Nếu quả thật là vậy, hắn đã coi thường môn chủ rồi! Môn chủ là tuyệt nhất trên đời!

Mạc Vấn Thiên chỉnh lại y phục xộc xệch, tiếp tục nói.

- " Ừ, nàng thoát. Nhưng ta cũng phát hiện nàng là nữ nhi của Nguyệt Kinh Thiên. Điều đó khiến ta vui mừng hơn tất cả.... "

Kình Sâm giật mình, hắn đã nghĩ tới sẽ có một ngày Mạc Vấn Thiên biết, nhưng không ngờ hắn lại biết sớm như vậy.

- " Như thế thì sao? Nàng cũng sẽ không nhận một tổ phụ như ngươi! "

Mạc Vấn Thiên lắc đầu.

- " Ta không cần nàng nhận. Ngươi có biết vì sao ngày trước ta lại giữ lại mạng sống của Nguyệt Kinh Thiên hay không? Không phải vì Nguyệt Hạ cầu xin ta, mà là..... ta trắc nghiệm máu của hắn, nhận thấy hắn còn ưu tú hơn ta tưởng, ưu tú hơn nhiều các ca ca, tỷ tỷ hắn. Ta quyết định, hắn sẽ là một trong hai vị thuốc quan trọng nhất trong thần dược trường sinh bất tử của ta! "

Ầm!

Như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Kình Sâm khiến cơ thể hắn cứng đờ.

Như vậy..... Mạc Vấn Thiên hắn nuôi Nguyệt Kinh Thiên giống như là trồng một vị thuốc thôi sao?

Trường sinh bất tử? Trên thế gian này làm gì có trường sinh bất tử?! Cải lão hoàn đồng đã là nghịch thiên mà đi! Hắn không tin Mạc Vấn Thiên có thể trường sinh bất tử!

- " Mạc Vấn Thiên...... ngươi, dừng tay lại còn kịp, đừng lạm sát sinh linh vô tội nữa. Trường sinh bất tử.... vốn dĩ không có thật! "

Kình Sâm niệm một chút tình cảm cuối cùng còn sót lại giữa hắn và Mạc Vấn Thiên, thật tình khuyên nhủ. Tiếc rằng, Mạc Vấn Thiên hắn điên rồi, hắn quá chấp niệm với lý tưởng của mình, hắn sẽ không nghe lời một ai.

Mạc Vấn Thiên tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm cho nhuận cổ họng.

- " Ngươi không tin ta? Vậy thì.... ngươi phải nghe câu chuyện này. Nghe xong, ngươi sẽ tin! "

Kinh Sâm kinh ngạc nhìn hắn, đằng sau còn có câu chuyện?

Mạc Vấn Thiên không thấy Kình Sâm phản đối bèn mở miệng, kể cho hắn nghe bí mật chôn sâu trong lòng y. Bí mật về thần dược trường sinh bất tử!

Vạn năm trước, khi thiên địa giao hòa, làm chủ đại lục Bắc Nguyệt không phải là ngũ quốc mà là hai tộc người thượng đẳng, thứ nhất là Vu tộc, thứ hai là Huyền tộc. Vì sao nói là thượng đẳng? Sở dĩ hai bộ tộc này được lão thiên gia ưu ái, ban phát khả năng đặc biệt vượt quá sức tưởng tượng của con người. Vu tộc có Vu thuật, Huyền tộc có thọ mệnh dài lâu kèm theo tài tiên tri.

Nhưng, đi kèm với thiên phú dị bẩm là những tai ương mà chỉ riêng hai bộ tộc phải gánh chịu. Sau nhiều năm trôi đi, hai tộc dần dần suy yếu, bọn họ biết bản thân không còn thống trị được đại lục Bắc Nguyệt nữa nên đã lui về ở ẩn.

Vu tộc còn đỡ, chỉ cần không sử dụng Vu thuật thì tộc nhân Vu tộc vẫn còn có cơ hội phát triển. Đến nỗi Huyền tộc thì không được may mắn như vậy. Việc sinh nở trong Huyền tộc ngày càng khó khăn, từ một năm có một hài tử huyết mạch thuần khiết ra đời cho đến mười năm, trăm năm rồi mấy trăm năm. Do thọ mệnh của tộc nhân Huyền tộc dài mà bộ tộc mới kéo được một ít hơi tàn.

Cứ như vậy, Huyền tộc gần như đã tuyệt tích trên đại lục Bắc Nguyệt, không còn ai nhớ tới nữa.

Mạc Vấn Thiên là hậu duệ duy nhất còn sót lại của Huyền tộc. Hắn, nói đúng hơn không phải Huyền tộc, hắn chỉ là bán Huyền tộc. Bởi vì trong cơ thể Mạc Vấn Thiên có một nửa dòng máu Huyền tộc thuần khiết, một nửa còn lại là tạp chất hạ đẳng.

Mạc Vấn Thiên không cam lòng, vì cớ gì hắn cũng được sinh ra ở Huyền tộc mà thọ mệnh của hắn không dài như những tộc nhân khác?

Hắn không cam lòng như vậy, cho nên hắn dành tất cả tâm huyết tìm kiếm biện pháp kéo dài thọ mệnh.

Cuối cùng, hắn tìm được. Hắn tìm được không những cách kéo dài thọ mệnh mà còn có cách trường sinh bất tử!

Nếu như trên đời này có hai bộ tộc thượng đẳng, mỗi bộ tộc đều được ưu ái. Vậy tại sao không ghép hai bộ tộc làm một, Huyền tộc và Vu tộc cộng lại không phải càng thêm ưu tú hay sao? Không! Dùng từ ưu tú là không chuẩn xác! Phải dùng từ Thần!

Hắn sẽ là người đầu tiên thành Thần!

Những năm trước, nguyên do Mạc Vấn Thiên cho Lãnh Phong cưới Lăng Tiêu Nhiên về cũng là vì vậy. Lăng Tiêu Nhiên là thánh nữ Vu tộc, không có máu Vu tộc nào thuần khiết hơn nàng. Nàng là lựa chọn tốt nhất tại thời điểm ấy.

Đương nhiên, Lãnh Phong cưới nàng chỉ là một cái cớ. Mục đích của Mạc Vấn Thiên là giam lỏng Lăng Tiêu Nhiên, điều chế nàng thành một trong hai vị thuốc. Vị thuốc thứ hai, không ai khác ngoài Nguyệt Kinh Thiên!

Có thể nói Nguyệt Kinh Thiên xuất hiện là một bất ngờ to lớn đối với Mạc Vấn Thiên. Vượt qua người phụ thân là hắn, Nguyệt Kinh Thiên là một tộc nhân Huyền tộc thực thụ! Chẳng qua khả năng thiên bẩm của y bị Mạc Vấn Thiên dùng biện pháp đặc biệt phong ấn mà thôi.

Mới đầu mục tiêu của Mạc Vấn Thiên chính là như thế, lấy máu Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên làm thuốc dẫn trường sinh bất tử, kết hợp với các dược liệu hắn thu thập được trong mấy chục năm qua. Nhưng để máu càng thêm thuần khiết hơn, hắn cần chờ hai người trưởng thành.

Trong thời gian đợi thuốc trường sinh chín muồi, hắn vì muốn bảo trì dung nhan mà uống máu thịt các hài tử khác. Mặc dù không được bằng Nguyệt Kinh Thiên, nhưng ít nhiều cũng là cốt nhục của hắn, là đồ đại bổ. Về phần Nguyệt Hạ...... hắn đơn giản là căm ghét nàng. Nàng chết tốt lắm! Chết hay lắm!

- " Đó là lý do.... ngươi làm nhiều điều ác độc như vậy? Ngươi..... khát vọng trường sinh bất tử đến thế? "

Kình Sâm sau khi nghe hết lời Mạc Vấn Thiên, hắn phẫn hận tột cùng.

Cho dù trường sinh bất tử có là thật đi chăng nữa, nó.... đáng giá sao?

- " Kình Sâm, ngươi không hiểu. Đây là ước nguyện cả đời ta. "

Mạc Vấn Thiên ngắm nhìn Kình Sâm, khẽ than.

- " Hừ! Tiếc rằng ngươi sẽ phải thất vọng! Bây giờ trong tay ngươi không có một vị thuốc nào cả! Lăng Tiêu Nhiên ngươi không biết nàng đang ở đâu, còn Nguyệt Kinh Thiên hắn chạy rồi! "

Kình Sâm cười đầy khoái trá, cho rằng âm mưu của Mạc Vấn Thiên đã đổ sông đổ bể.

- " Không không không! Cứ để hai người kia chạy, ta bắt lại bọn họ chỉ là sớm hay muộn! Chẳng qua..... hôm nay ta muốn đổi ý.... "

Mạc Vấn Thiên lắc đầu. Hắn ngừng lại một lúc, tiếp tục lên tiếng.

- " Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên, hai vị thuốc này ta không cần nữa! Ta mới phát hiện một vị thuốc còn quý giá hơn, trong mắt ta nó là thiên tài địa bảo không gì sánh được. Chỉ cần một vị thuốc này, ăn nó, ta sẽ trường sinh bất tử! "

Kình Sâm kinh nghi nhìn Mạc Vấn Thiên, hắn buột miệng hỏi.

- " Là cái gì? "

Mạc Vấn Thiên cười mị hoặc, thong thả nhả ra một cái tên.

- " Nguyệt Tích Lương. "

.........

- " Ha.... ha.... ha..... Ách xì!!! "

Nguyệt Tích Lương vừa đặt chân vào hang động đã đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa, nước miếng, nước mũi văng tung tóe.

Mẹ nó! Là ai đang nhắc đến lão nương?!

Nguyệt Tích Lương xoa xoa cái mũi đỏ ửng, nàng đặt thảo dược vừa mới hái được lên bệ đá, ngồi xuống bắt đầu nghiền nát. Đây là thảo dược trị thương, nàng phải đi một nửa quả núi mới kiếm được. Ai bảo số nàng xui xẻo, trên đường chạy trốn làm rơi mất kim sang dược phòng thân đâu.

Nguyệt Tích Lương vừa làm thuốc vừa mở miệng hỏi.

- " Tiểu Quân Quân, ta thấy rõ ràng chàng có thể đánh một trận với Mạc Vấn Thiên. Vì sao chàng lại chạy? "