Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 337



Quỷ Âm Môn, Hàn Uy ngồi trên xe lăn, xung quanh hắn có đứng mấy lão giả râu tóc bạc phơ, tất cả đều là trưởng lão Quỷ Âm Môn, không một ai vắng mặt.

Hàn Uy lúc trước nhảy xuống vách đá theo Nguyệt Tích Lương không may tổn thương gân cốt, đến giờ mới tỉnh lại, còn chưa đi đứng được bình thường. Việc đầu tiên hắn tỉnh lại là truy hỏi tung tích Nguyệt Tích Lương, khi nghe nói nàng vẫn an toàn hắn mới bình phục tâm tình, chú ý tới những chuyện khác.

Hàn Uy có danh vọng rất cao trong hội đồng trưởng lão, với điều kiện không có mặt Nguyệt Tích Lương hay Kình Sâm, hắn sẽ tạm thời giữ vai trò lãnh đạo đệ tử tông môn. Hôm nay, Hàn Uy không có thời gian để tập luyện khôi phục chức năng chân, cũng không có thời gian ăn uống ngủ nghỉ. Bởi vì..... các môn phái dưới trướng và môn phái phe trung lập trong giang hồ đều đã tụ tập ở Quỷ Âm Môn!

Các môn phái trung lập là gì? Là những môn phái chưa bị Thiên Ma Cung khống chế, nhưng bọn hắn cũng không cố tình chống lại Thiên Ma Cung, phương châm sống của bọn hắn là gió chiều nào theo chiều đấy, bo bo giữ mình.

Còn môn phái dưới trướng,..... đơn giản được coi như là thuộc hạ của Quỷ Âm Môn, chủ yếu thuộc tà phái, Quỷ Âm Môn sai đâu đánh đó, quyết không chối từ!

Hàn Uy gõ gõ mặt bàn, trầm ngâm hỏi.

- " Lục trưởng lão, là ngươi lấy danh nghĩa tông môn phát thiệp mời cho bọn hắn? "

Lục trưởng lão vuốt râu, trả lời.

- " Đúng là lão phu. Thời điểm này đang là thời điểm nguy cấp, Thiên Ma Cung như hổ rình mồi. Nếu Quỷ Âm Môn ta còn án binh bất động ắt sẽ vào thế yếu! "

Với cả, hôm trước Lục trưởng lão còn nhận được tin tức Hiên Viên Dật truyền đến, hắn không thể không đi trước một bước.

Hàn Uy thở dài, xoa xoa thái dương đau nhức.

- " Nhưng mà phe trung lập quá kiêu ngạo. Ngươi không biết, bọn hắn đang đòi gặp mặt bằng được môn chủ hoặc Kình Sâm trưởng lão, nói thế nào cũng không nghe. "

Lục trưởng lão giật mình.

- " Còn có chuyện này? "

Một vị trưởng lão khác đứng bên cạnh Hàn Uy hừ lạnh, thái độ khó chịu.

- " Vừa rồi Hàn Uy trưởng lão đi vào nói chuyện với bọn hắn, bọn hắn không những không chào đón mà còn sỉ nhục Hàn Uy, cho rằng Hàn Uy không đủ tư cách ngồi ngang hàng. Rốt cuộc là ai không đủ tư cách? Đây rõ ràng là xem thường Quỷ Âm Môn ta! "

Rầm!!

Lục trưởng lão một chưởng đập nát cái bàn trà, phẫn nộ phất ống tay áo định chạy ra ngoài đại sảnh nói lý lẽ.

- " Đây là thời điểm nào rồi?! Bọn hắn còn bày đặt làm giá! Để cho lão phu! "

Nhưng mà Lục trưởng lão còn chưa đi được ba bước đã bị Hàn Uy ra hiệu cho người khác kéo hắn lại. Hàn Uy vô nại lắc đầu.

- " Vô ích thôi. Không phải môn chủ hoặc Kình trưởng lão, bọn họ không chịu. Ngươi chọc giận bọn họ không phải là cách hay. "

Sự thật là, khi bị sỉ nhục.... Hàn Uy có hơi chút mất khống chế, làm ra những hành động quá khích. Bây giờ các môn phái trung lập vốn đang vô cùng tức giận, miễn cưỡng lắm mới không hùng hổ bỏ về. Để Lục trưởng lão đi có khác nào trêu vào ổ kiến lửa đâu?!

Việc lớn không thành lại còn tự mang họa vào thân!

Lục trưởng lão đi không được mà ở lại cũng không yên, hắn thở phì phò.

- " Căn bản môn chủ và Kình Sâm đều không có ở đây. Chúng ta kiếm đâu ra người cho bọn hắn gặp?! "

- " Cái này..... ta cũng không biết. "

Hàn Uy chán nản dựa vào đằng sau xe lăn, nhíu mày suy tư.

Làm sao để vẹn cả đôi đường?

Có người nào có thể làm cho chúng môn phái tâm phục khẩu phục?

Nếu cơ hội lần này để lỡ mất, e rằng những lần sau.... muốn triệu tập bọn hắn sẽ càng khó khăn.

Đang lúc Hàn Uy và các vị trưởng lão cùng nhau bàn bạc đối sách, không khí hết sức căng thẳng thì có một tên đệ tử hớt hải chạy vào, hô to.

- " Bái kiến chư vị trưởng lão!! "

Hàn Uy không vui vì bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cất giọng ồm ồm.

- " Chạy như thế còn ra thể thống gì? Có chuyện mau nói?! "

Tên đệ tử sợ hãi lau mồ hôi vã ra như tắm, bẩm báo.

- " Người.... người kia trở về rồi! Người kia nói muốn gặp ngài! "

Hàn Uy nổi danh là hán tử thô kệch, nói trước mới nghĩ sau, hắn ngay tức khắc mở miệng đuổi người.

- " Người kia là người nào? Người kia không quen! Bản trưởng lão đang rất bận! Không gặp! "

Tên đệ tử hoảng hốt lắp ba lắp bắp.

- " Nhưng mà người kia là.... là.... "

- " Là ai cũng đuổi về!! Ta nói không gặp là không gặp! "

Hàn Uy ngoáy ngoáy lỗ tai, một mạch cắt đứt lời nói đệ tử truyền tin.

Mấy trường hợp kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ thế này hắn gặp nhiều rồi! Nào là nói thẩm thẩm, thúc thúc từ quê tìm đến, nào là nói ân nhân cứu mạng khi xưa, nào là nói hài tử của hắn lưu lạc nơi phong trần, nào là nói thê tử của cữu cữu của một trưởng lão Quỷ Âm Môn ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều năm mới trở về,.....

A phi!

Kết quả thì sao?

Ra gặp thì toàn hạng vô danh tiểu tốt, muốn sử dụng chiêu trò bước chân vào Quỷ Âm Môn hoặc nịnh bợ trèo cao.

Tên đệ tử vẫn còn muốn nói.

- " Nhưng...... "

- " Không nhưng nhị gì cả! Muốn ta đánh chết ngươi sao?! "

Hàn Uy trợn mắt, khuôn mặt đen nhẻm như Trương Phi rất đáng sợ, dọa người.

Tên đệ tử hãi hùng sun vòi, trong lòng hắn vừa cầu phúc cho Hàn Uy, ngoài miệng vừa không kìm được lẩm bẩm nhỏ.

- "..... ta chỉ muốn nói, người kia đã đi tới cửa rồi thôi. "

Tiếc rằng ai đó tai thính mắt tinh, nghe thấy rõ mồn một.

- " Hử? Ngươi..... "

Từ 'ngươi' vừa buông xuống, Hàn Uy còn chưa kịp nói từ trách cứ tiếp theo, một thanh âm thánh thót đã vang lên chặn họng hắn.

- " Hàn thúc! Hóa ra thúc không không muốn ta trở về đến thế. Vậy thì..... ta đi vậy? "

Khục!

Khụ khụ!

Hàn Uy không biết là do sốc hay do phản xạ có điều kiện với giọng nói này, hắn trực tiếp bị sặc nước bọt, ho khù khụ.

Thanh âm...... thanh âm quá quen thuộc!

Không lẽ người kia là.....

Những trưởng lão khác dường như cũng nhận ra chủ nhân của giọng nói, bọn hắn cùng nhau thất kinh, người đang đứng loạng choạng suýt ngã, người đang ngồi đứng bật dậy, cố nghển cổ.

- " Môn chủ?! Là môn chủ?!! "

- " Có phải là môn chủ?! "

- " Môn chủ về rồi? "

Trước những con mắt trông mong sáng lấp lánh của một đám lão nhân, Nguyệt Tích Lương rốt cuộc ngược sáng bước vào.

Nguyệt Tích Lương một thân phong trần mệt mỏi, nhưng mệt mỏi cũng không che đậy được vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng. Nàng hai tay chắp sau lưng, mặc một bộ y phục nữ hiệp giang hồ gọn gàng, hắc y làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết cùng dáng người lả lướt, có lồi có lõm. Mái tóc dài được cột cao cao thành đuôi ngựa, không có trang sức cầu kỳ, chỉ có một chiếc trâm bạch ngọc giản dị làm điểm nhấn. Thoạt nhìn Nguyệt Tích Lương rất giống Lăng Tiêu Nhiên năm đó. Khác chỗ, một người nội liễm nhu hòa, một người linh động đáng yêu, một người sát ý tung hoành, một người hào khí ngất trời.

Nguyệt Tích Lương híp mắt đẹp cong cong thành hình trăng khuyết, nửa cười nửa không nói.

- " Phải, là ta, ta về rồi đây. "

- "........... "

Không gian cả Nghị Sự Đường lắng đọng, im lặng mất vài giây, sau đó bỗng chốc ầm ầm bùng nổ.

- " Môn chủ!!! "

Giọng Hàn Uy như tiếng sấm dậy làm rung chuyển cả đỉnh núi Quỷ Hành.

Hàn Uy quên mất cả đau đớn ở chân, từ trên xe lăn đánh về phía Nguyệt Tích Lương. Hắn nắm chặt lấy hai tay nàng, mắt hổ ửng đỏ, râu ria hơi rung rung.

- " Môn chủ..... môn chủ..... "

Nguyệt Tích Lương bị điệu bộ này của Hàn Uy làm cho cảm động, hắn chắc hẳn rất nhớ nàng, rất lo lắng cho nàng. Hàn thúc không ngờ dành nhiều tình cảm cho nàng như vậy, nàng mặc dù người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Bất quá..... với những người thật lòng đối xử với nàng, nàng vẫn là dùng tâm đối đãi.

- " Hàn thúc...... "

Nguyệt Tích Lương hít hít mũi, trở tay nắm lại tay Hàn Uy.

Hàn Uy kích động run rẩy thân mình.

- " Môn chủ, ta đợi ngươi thật cực khổ.... ngươi trở về tốt..... trở về tốt. "

Nguyệt Tích Lương sắp khóc đến nơi.

- " Hàn thúc, khổ cho ngươi rồi. Ngươi không cần phải lo lắng cho ta như vậy. Ta biết ngươi yêu quý ta, nhưng ta rất ổn, khỏe mạnh, không việc gì, ăn ngon ngủ kỹ, lại còn tăng cân..... "

- " Rất khỏe? "

- " Ừ, rất khỏe. Thúc hao tâm tổn trí về ta như vậy, ta rất cảm..... "

Nào ngờ, nói đến đây, Hàn Uy không đợi Nguyệt Tích Lương nói hết đã kéo nàng chạy như bay ra ngoài, hắn cười lớn.

- " Ha ha ha, khỏe đúng không? Khỏe thì đi xử lý vấn đề của ngươi đi!! "

Hả?

Hả hả hả?

Nguyệt Tích Lương không hiểu cái mô tê gì đã thấy bản thân bị lôi xềnh xệch, càng ngày càng xa Nghị Sự Đường. Nàng còn nhìn được..... mấy vị trưởng lão vui vẻ khoa tay múa chân, có người khoa trương hơn nữa còn dùng khăn tay chấm chấm nước mắt rồi vẫy vẫy chào nàng.

Môn chủ, đi mạnh giỏi nha! Ta tin ngươi!

Biểu cảm này, đâu phải là biểu cảm sung sướng khi gặp lại môn chủ đã xa cách lâu ngày? Rõ ràng là biểu cảm như được giải thoát khỏi gánh nặng có được hay không?!

Khoan đã!

Đợi chút!

Đây không phải là giây phút đoàn tụ cảm động thấu trời xanh sao?

Không phải bọn hắn nên bao vây lấy nàng, bóp tay bóp chân, rót trà mời bánh, đun nước tắm với hoa hồng, trải nệm nghỉ ngơi sao?

Vì cớ gì lại không đi đúng với kịch bản như vậy?

Này này! Hàn thúc! Thúc muốn đưa ta đi đâu? Chí ít cũng cho ta được uống ngụm nước đã chứ?!

Nước! Ta cần nước!.....

Bắc Mạc Quân không chịu được toàn thân đầy bụi, hắn đi thay y phục trước rồi mới đến Nghị Sự Đường, đến sau Nguyệt Tích Lương chỉ độ vài phút.

- " Tích Lương đâu? "

Bắc Mạc Quân ngó Đông ngó Tây cũng không thấy bóng dáng tiểu nhân nhi, nghi hoặc hỏi.

Lục trưởng lão đang vắt chân chữ ngũ nhai miếng điểm tâm liền vội vã nuốt xuống bụng. Tầm mắt hắn và tầm mắt mấy người còn lại chạm nhau trong không trung, hắn không dám chậm trễ đưa tay kéo Bắc Mạc Quân ngồi xuống, rót trà dâng lên trước mặt y, cười lấy lòng.

- " Nhị vương gia, mời dùng trà. "

- " Tích Lương..... "

- " Nhị vương gia, ăn điểm tâm. "

- " Lương..... "

- " Nhị vương gia, để ta đấm bóp cho ngài! "

Bộp bộp bộp.

- "....... lên trên tí nữa. "

- " Nhị vương gia, nước ngâm chân. "

Bắc Mạc Quân: "......... "

Thoải mái!

Tích Lương chắc là cũng đang được phục vụ tận tình như thế này đi?

Hội trưởng lão Quỷ Âm Môn đúng là chuyên nghiệp! Lương bảo bảo thật có số hưởng....

*******

(TG) 150 like, 40 cmt ra chương mới nha mọi người!