Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 340



- " Hóa ra là thế..... "

Nguyệt Tích Lương 'nga' dài một tiếng, mặc dù cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào. Nói chung là không đúng!

Đã là chiến tranh thì Tiểu Màn Thầu, Hiên Viên Lam, Nguyệt Mặc Ngôn,.... mấy kẻ chân yếu tay mềm này xuất hiện ở đây làm gì? Muốn thế lực không có thế lực, muốn võ công không có võ công, muốn thông minh không có thông minh,.... Đến làm công tác hậu cần?

Chậc!

Khó hiểu!

Khóe mắt Nguyệt Tích Lương lướt qua hàng ngũ quan lại đại thần, các vị đại nhân luyện thành hỏa nhãn kim tinh cảm ứng được, lặp tức thi lễ theo kiểu cung đình.

- " Tích Lương quận chúa thiên tuế! "

Nguyệt Tích Lương giật mình thon thót, mồ hôi vã ra như tắm.

Thiên tuế cái con khỉ! Trịnh trọng như vậy muốn hù chết ta không thành?

Nguyệt Tích Lương yên lặng lau mồ hôi, dịch tầm mắt nhìn sang người của Nhị vương phủ, người của nhị vương phủ đồng thanh hô hớn.

- " Gặp qua vương phi! "

Khóe môi Nguyệt Tích Lương có dấu hiệu co cấp tám, giật cấp chín, run rẩy mạnh.

Ta biết ta sẽ là vương phi của các ngươi, lúc khác gọi thì không sao, nhưng đây đang ở trước mặt thiên tử cùng quan lại, gọi thế ổn không? Các ngươi không cần mặt mũi, bất quá ta cần!

Một hoàng hoa khuê nữ, tiểu thư đài các, trong trắng thuần khiết như ta, chưa đại hôn mà đã bị gọi là 'vương phi' thì còn ra thể thống gì? Sách 'Nữ Tắc' đang vả bôm bốp vào mặt ta đây này!!

Các ngươi định bôi nhọ ta rồi dìm ta bằng lồng heo đến chết không thành?

Nguyệt Tích Lương không chịu dừng lại tiếp tục ngó nốt 'bầy cừu' cuối cùng - tộc nhân Vu tộc. Tộc nhân Vu tộc luôn mắt cao hơn đầu, hiếu thắng thành tính, các ngươi tưởng bọn hắn sẽ chịu thua hai đám người trước sao?

Đương nhiên là không rồi!

Chỉ thấy tộc nhân Vu tộc đồng loạt quỳ xuống, hai tay đan chéo đặt trước ngực, cúi đầu thành kính, thực hiện nghi lễ tôn quý nhất Vu tộc.

- " Thánh nữ hồng phúc trùng thiên! @$()##:@$=!!...... "

Đoạn sau là một thứ tiếng khẩu quyết gì đó từ đời trên truyền xuống, nội dung đại loại là chúc phúc, cầu may. Cơ mà có phải là chúc phúc thật không, hay là nguyền rủa, có tổ tiên Vu tộc mới biết!

Nguyệt Tích Lương: "......... "

Nàng trở thành Thánh nữ Vu tộc từ khi nào?

Sao các chức vị đều thích từ trên trời rơi xuống? Đều thích đập trúng đầu nàng? Cái này không khoa học!

Các ngươi định bắt ta làm Thánh nữ rồi đưa ta trở về Vu tộc trấn tộc, khiến ta buồn chán chết không thành?

Ha ha!

Trước con mắt đầy tính chất vấn của Nguyệt Tích Lương, Lăng Tiêu Nhiên cười gượng hai tiếng, gãi mũi, huýt sáo làm lơ.

Có ai biết gì đâu.....

Nguyệt Tích Lương thở dài, trao Nguyệt Mặc Ngôn cho Lăng Tiêu Nhiên bế, bản thân nàng đi đến chiếc ghế chủ vị ngồi xuống, vẫy tay.

- " Mọi người không cần câu nệ, mau nhập tọa đi! Các ngươi đã đến đây vì Thiên Ma cung, chúng ta nên đàm luận về nó chút nhỉ? "

Hôm nay, các đại nhân vật coi như cũng tề tựu gần đủ, để tránh đêm dài lắm mộng, việc lớn thì không nên để lâu, nàng cứ xào ngay cho nóng.

Thế nhưng, Nguyệt Tích Lương nghĩ vậy không có nghĩa người khác cũng nghĩ giống nàng.

Nguyệt Kinh Thiên không suy nghĩ nhiều đã cất giọng phản đối.

- " Sao lại có thể như thế được! Chuyện Thiên Ma cung dù lớn nhưng hãy để sau, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!! "

- " Quan trọng? Phụ thân, chuyện quan trọng gì? "

Nguyệt Tích Lương nhíu mày, hỏi lại.

Bắc Mạc Trì thầm rủa không xong, hắn hai ba bước đã ra đến chỗ Nguyệt Kinh Thiên, lấy tay bịt chặt miệng y lại, khéo léo sửa.

- " Không phải, ý của hắn là..... chúng ta đi đường vất vả mệt nhọc, cần nghỉ ngơi cho tốt đã, những thứ khác tính sau! "

Lão đệ, ngươi đừng làm hỏng việc!

Như thấy chưa đủ thuyết phục, Bắc Mạc Trì liền quay sang vểnh râu với cấp dưới.

- " Các ngươi nói đúng không? "

Quan lại đại thần: " Đúng đúng đúng! Phi thường đúng! Cái thân già của chúng ta không chịu nổi! "

- " Vậy à..... "

Nguyệt Tích Lương vân vê cằm, nhìn đi nhìn lại bọn hắn, vẫn thấy bọn hắn sức khỏe tràn trề, tinh thần phấn chấn đấy thôi. Khỏe như trâu!

Lăng Tiêu Nhiên khinh bỉ trừng Nguyệt Kinh Thiên và Bắc Mạc Trì, nàng cuối cùng cũng đứng ra khuyên nhủ, không quên tiện thể chuyển đề tài.

- " Lương bảo bảo, để lúc khác nói chuyện cũng không muộn. Con nhìn xem, con gầy thế kia rồi, lại thức khuya và không ăn đúng bữa đúng không? Đi! Chúng ta đi ăn cái gì đó! "

Nàng gầy sao?

Nguyệt Tích Lương bóp bóp vùng bụng hơi phát phì, khổ não gãi đầu.

Nàng không gầy, nàng béo!

Mắt mẫu thân nhìn như thế nào mà ra nàng gầy?

Nguyệt Tích Lương chép miệng, tâm bất cam, tình bất nguyện đồng ý.

- " Được rồi, ta sẽ bảo Hàn thúc thu xếp phòng cho mọi người nghỉ ngơi, ngày mai hãy bàn chính sự. "

- " Được được! Cảm ơn Tích Lương quận chúa! "

Hiên Viên Lam không biết bị ai đẩy một cái, nàng bỗng lấy lại tinh thần, chợt nhớ tới nhiệm vụ cùng câu thoại của mình. Hiên Viên Lam khẽ hắng giọng, quyến rũ phong tình nói với Nguyệt Tích Lương.

- " Tích Lương muội muội, trên đường tới đây tỷ thấy ở Quỷ trấn có tiệm y phục rất đẹp, chúng ta cùng đi mua vài bộ có được hay không? Còn nữa, còn có tiệm trang sức cực kỳ tinh xảo, son phấn cũng có không ít,.... "

Làm gì có nữ nhân nào chống cự được sức hấp dẫn của việc mua sắm, Nguyệt Tích Lương cũng không ngoại lệ. Đúng lúc nàng đang cần vài món đồ mới.

- " Được nha Lam tỷ! Để ta chuẩn bị, chúng ta cùng xuống núi! "

Nguyệt Tích Lương kéo kéo y phục xấu hoắc mà Hàn Uy đưa cho nàng mặc tạm, ghét bỏ bĩu môi. Hắn thật không có mắt thẩm mỹ.

- " Ta.... ta nữa! Ta cũng muốn đi! "

Tiểu Màn Thầu - Nguyệt Hàn Tinh nhanh nhảu đòi muốn đi cùng.

- " Tính thêm ta. "

A Nghiên híp mắt nói với theo.

Làm gì có chuyện nàng để Hiên Viên Lam yên ổn đi chung với Nguyệt Tích Lương? Hừ!

- " Âm hồn không tan. "

Hiên Viên Lam khoanh tay, bất mãn lầm bầm. Nhưng nói thì nói, khẩu thị tâm phi, nàng thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn trộm A Nghiên, gò má bất giác ửng hồng.

Nguyệt Hạo Thần không biết là ăn phải cái gì hư hay cắn nhầm thuốc, hắn vậy mà nhét ngân phiếu vào tay Nguyệt Tích Lương, một xấp dày bịch. Hắn bá đạo tuyên bố.

- " Muội mà không tiêu hết chỗ bạc này thì đừng có trở về làm mất mặt dòng giống nhà họ Nguyệt! "

Liên quan???

Nguyệt Tích Lương trợn mắt, nàng đếm qua ngân phiếu, kỳ quái sờ trán Nguyệt Hạo Thần.

- " Không có nóng...... chẳng nhẽ bị chập mạch? "

Thần giữ của này cho nàng tiền, chuyện lạ trên đời! Hắn đang âm mưu cái gì?

Bốp!

Nguyệt Hạo Thần đánh bay bàn tay Nguyệt Tích Lương, hằm hè.

- " Không lấy thì trả lại ta! "

Nếu không phải vì đại cục, hắn còn lâu mới hy sinh nhiều như vậy. Từng tờ ngân phiếu đều là khúc ruột của hắn, giờ ruột hắn đang đứt thành từng đoạn, máu chảy đầm đìa....

Nguyệt Tích Lương cười hì hì, rất gợi đòn cất ngân phiếu vào ngực, vỗ vỗ.

- " Lấy! "

Không lấy là kẻ ngu!

Không phải chỉ là tiêu hết tiền thôi sao? Chuyện nhỏ!

Vì đã lâu không gặp lại thân nhân, bằng hữu, Nguyệt Tích Lương ở lại tám chuyện cùng với bọn hắn một lúc lâu nữa, tám đủ thứ từ trên trời dưới đất. Hiên Viên Lam thúc giục lần thứ ba nàng mới nhấc mông khỏi ghế, đủng đỉnh cùng vài nữ nhân xuống núi dạo chơi.

Nguyệt Tích Lương đi rồi, Nguyệt Kinh Thiên mới điềm nhiên chỉnh chỉnh cổ áo, hắn liếc về một góc tối trong đại sảnh, một góc không mấy ai để ý, mở miệng.

- " Ngươi còn không đi ra? "

Lời nói của hắn vừa rơi xuống, người nào đó dường như trầm thấp bật cười, thân hình y lộ ra ngoài ánh sáng. Dáng người cao ngất, dung nhan tuấn mỹ làm lu mờ nhật nguyệt, tử y vừa lạnh lùng vừa cao quý.

- " Nhạc phụ đại nhân, hạnh ngộ! "

Bắc Mạc Trì hí hửng nhìn nhi tử yêu quý, trong đầu là một loạt câu nói: 'Chào ta nữa!', 'Phụ hoàng ở đây!'

Đáng tiếc, Bắc Mạc Quân không biết là hữu ý hay vô tình mà coi hắn như không khí, đi lướt qua.

Bắc Mạc Trì: "......... "

Nghịch tử!

Nguyệt Kinh Thiên ngồi vắt chân, ngón tay gõ gõ mặt bàn, đạm đạm nói.

- " Bắc Mạc Quân, người đã dụ đi rồi, ngươi muốn chúng ta làm gì tiếp theo? "

Bắc Mạc Quân cẩn thận châm trà cho Nguyệt Kinh Thiên, không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó, mặc kệ Bắc Mạc Trì oán hận giận dỗi, hắn thần thần bí bí.

- " Cái này..... rất đơn giản. "