Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 351



Nguyệt Tích Lương đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng mọi người, đến chính nàng cũng cảm thấy năm ngày này quả thật là không đủ. Thế nhưng đâu còn cách nào khác, năm ngày là vậy, năm tháng cũng vậy, có sự chuẩn bị trước sẽ tốt hơn. Huống hồ... tình hình hiện tại cũng không có xấu đến thế.

Nguyệt Tích Lương thấy bầu không khí trở nên ngưng trọng liền mỉm cười an ủi.

"Yên tâm, các ngươi không cần phải lo lắng, ta đã dám mở miệng thành lập liên minh thì ta cũng có nắm chắc đôi phần. Thực ra, các ngươi không cần làm gì nhiều, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của chúng ta là được. Những việc khác... từ lâu đã đi vào khuôn khổ, ta nói có phải không?"

Nàng vừa nói, mắt nàng vừa lia về phía đám bằng hữu, thân nhân, ý cười đong đầy lại có chút giảo hoạt.

Lăng Tiêu Nhiên phì cười, nàng gật đầu tiếp lời.

"Đúng vậy, môn chủ nói không sai. Vu tộc chúng ta đã phái người đi trước thám thính, trong những người đó có một số người có thể sử dụng Vu thuật nguyền rủa. Số lượng không nhiều nhưng hành động hiệu quả, chung quy lại thì không phải ai cũng chịu được thuật nguyền rủa như Nhị vương gia. Bây giờ ta đã nắm trong tay mọi nhất cử nhất động của Thiên Ma cung."

Thuật nguyền rủa nói đơn giản là vậy nhưng bên trong đó quả thật rất huyền ảo. Thuật nguyền rủa trên người Bắc Mạc Quân chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, muốn hiểu hết ý nghĩa của nguyền rủa thì phải là tộc nhân Vu tộc chính thống mới được.

Bắc Mạc Quân một tháng tái phát một lần, nhưng nếu sửa lại thuật nguyền rủa thành... một canh giờ tái phát một lần thì sao? Hoặc giả như không phải nguyền rủa về thể xác mà là nguyền rủa về tinh thần, về linh hồn thì như thế nào? Xóa trí nhớ, điều khiển một người không phải là không có khả năng. Có trong tay khẩu quyết, tộc nhân Vu tộc như hổ thêm cánh, lực chiến đấu tăng hẳn lên một tầm cao mới. Để cho Lăng Tiêu Nhiên chưởng quản Vu tộc là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Nối theo Lăng Tiêu Nhiên là Bắc Mạc Trì và Nguyệt Kinh Thiên, hai lão bằng hữu cùng ăn ý nói.

"Cảnh Lăng đã bố trí phòng vệ ở phía bắc Quỷ Âm môn, tất cả đều là binh lính tinh nhuệ, thiện chiến nhất. Người thống lĩnh đại quân Cảnh Lăng lần này chính là Nguyệt vương. "

Lại nói tại sao không bố trí phòng vệ ở chính lãnh thổ của Cảnh Lăng? Đơn giản lắm, đạo lý muốn thắng thì trước tiên phải bắt được kẻ cầm đầu ai cũng hiểu. Mà Thiên Ma cung không mù thông tin đến nỗi không biết được tất cả các nhân vật nòng cốt trên đại lục đều đã tề tựu ở Quỷ Âm môn.

Nói trắng ra, tứ quốc bây giờ không khác gì cái vỏ rỗng, Thiên Ma cung có tấn công vào kinh thành tứ quốc cũng không thu hoạch được gì.

Nguyệt Tích Lương tính toán vô cùng thông minh, thay vì phải bùng phát chiến sự trên cả đại lục khiến dân chúng lầm than, nàng đã từng bước ép Mạc Vấn Thiên không thể không hướng mũi nhọn về phía Quỷ Âm môn.

Liên minh sinh ra, đồng nghĩa với việc chiến trường sẽ được thu nhỏ lại, chỉ trong phạm vi lãnh thổ tiếp giáp giữa Thiên Ma cung và Quỷ Âm môn. Thứ nhất là để tránh đổ máu nhiều, thứ hai là để tập trung hỏa lực, một đấu một sống còn. Trận chiến này không phải là trận chiến kéo dài, nó là trận chiến cửu tử nhất sinh, đánh nhanh thắng nhanh. Nếu còn kéo dài... không ai biết tương lai trước mắt sẽ thay đổi như thế nào.

Tóm lại, cũng như Bắc Nguyệt liên minh đấu với Thiên Ma cung, mục tiêu của Thiên Ma cung bây giờ cũng chỉ là Bắc Nguyệt liên minh, không hơn.

Như vậy, tính trên phương diện đó, Nguyệt Tích Lương đã lấy Quỷ Âm môn làm trung tâm để bố trí phòng vệ và sách lược chống địch.

Hiên Viên Dật phe phẩy chiết phiến, không nhanh không chậm mở miệng.

"Đại quân Ly Mẫn đã tập trung ở phía tây Quỷ Âm môn đợi lệnh."

Hàn Uy cũng cung kính chắp tay bẩm báo.

"Môn chủ, tất cả đệ tử Quỷ âm môn đã vào vị trí, bao quanh núi Quỷ hành không một kẽ hở. Các trưởng lão, mỗi trưởng lão chưởng quản một đội ngũ, tùy thời đều có thể điều động."

Nguyệt Tích Lương hài lòng gật đầu, sau đó nàng quay sang nháy mắt với Nguyệt Hạo Thần, ý nói, ca ca, ngươi còn không mau lên tiếng?

Nguyệt Hạo Thần ở một bên bất đắc dĩ gãi mũi, hắng giọng.

"Khụ! Về vấn đề lương thảo cùng vũ trang thì các ngươi không cần lo, tập đoàn Nguyệt thị của chúng ta thầu được. Ta đã mua lại một thành trấn gần đây, đồ đạc đang trên đường vận chuyển tới đó. Còn nữa, thợ rèn, đại phu, đại trù,... đều dư dả, ta đảm bảo đồ ăn các ngươi ăn sẽ ngon không khác gì trong ngự thiện phòng."

Đọ tài lực với tập đoàn Nguyệt thị chính là tự mình tìm chết!

Nguyệt Hạo Thần không những cung cấp cho Bắc Nguyệt liên minh mà còn cố ý làm khó dễ, cắt đứt nhiều nguồn cung của Thiên Ma cung. Không biết chừng thời điểm này đệ tử Thiên Ma cung đang phải gặp màn thầu cứng sống qua ngày đâu...

Nguyệt Tích Lương không khỏi dơ ngón tay cái với ca ca tình thương mến thương, nàng cảm động rớt nước mắt, thầm cảm thán. Moi tiền từ tay Nguyệt Hạo Thần thực không dễ, nàng phải uốn ba tấc lưỡi mới moi được có tí đấy thôi.

Nguyệt Tích Lương không cam lòng chịu yếu kém, bồi thêm.

"Chỗ ta có một lượng kim sang dược và thuốc trị thương lớn, đến lúc đó cứ phân cho mỗi người một bình phòng thân."

Mỗi người một bình, tính sơ sơ nhân khẩu của mấy thế lực cộng lại cũng đã là mấy trăm vạn. Rốt cuộc nàng đã bào chế ra bao nhiêu dược chứ?

Không tưởng tượng được!

Cái tốc độ này...

Những người khác giương mắt nhìn nhau, ngầm nuốt nước bọt, trong lòng kích động vạn phần. Nếu thật như mấy vị kia nói thì hình như tình hình cũng khá khả quan nha. Bọn hắn sẽ thắng sao? Thật sự...

Bộp! Bộp!

Nguyệt Tích Lương vỗ tay hai cái thu hút lại sự chú ý của mọi người, nàng dám chắc rằng hiện tại không còn ai nghi ngờ nàng nữa, nàng nhẹ giọng phân phó.

"Như vậy, còn lại phía đông và phía nam Quỷ Âm môn sẽ bàn giao lại cho Ám Dạ và Nam Viêm phụ trách, các ngươi có làm được không?"

Tứ quốc, mỗi quốc một phía, vừa vặn đủ, còn dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau.

Hàn Vũ và hoàng đế Nam Viêm song song đáp ứng, Hàn Vũ dơ tay bảo đảm.

"Yên tâm, cứ giao cho ta! Lão già Nam Viêm này nhát gan nhưng ta thì không. Thiên Ma cung đến một ta giết một, đến mười ta giết mười, đến trăm ta giết trăm, tuyệt đối không để chúng xuyên thủng phòng ngự."

Hoàng đế Nam Viêm bất mãn vểnh râu lườm Hàn Vũ một cái, bất quá hắn cũng không dám cất tiếng phản bác. Ai bảo hắn nổi tiếng nhát gan hơn thỏ chứ? Hơn nữa, trước kia hắn cũng đã từng ăn mệt dưới tay Hàn Vũ, lần đó hắn thảm đến nỗi bị ám ảnh tâm lý luôn, thành ra... cứ gặp phải Hàn Vũ là hắn sẽ đi đường vòng, thu nhỏ sự tồn tại xuống mức thấp nhất, cầu mong đại ác ma này đừng có ngứa mắt hắn mới tốt.

"Được, làm phiền Ám Dạ hoàng đế rồi!"

Nguyệt Tích Lương ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu qua loa cho lấy lệ, thầm nhủ.

Thiên Ma cung đến mười ngươi giết mười, đến trăm ngươi giết trăm, nhưng đến vạn ngươi liền bỏ chạy lấy người hả? Ta biết thừa!

...........

"Bẩm báo cung chủ! Quỷ Âm môn hôm trước vừa có hỷ sự, hôm nay lặp tức đã triệu tập tứ quốc và quần hùng giang hồ đến nghị sự, e rằng bọn hắn đã biết kế hoạch của chúng ta!"

Thiên Ma cung, mật thám không chút trở ngại từ bên ngoài đại điện tiến vào, quỳ xuống dưới chân lão cung chủ của bọn hắn mà trình bày những gì hắn thám thính được.

Mạc Vấn Thiên xoay xoay chiếc ban chỉ trên ngón tay cái, mắt lạnh híp thành một đường, trầm ngâm.

"Không hổ là nhi tử cùng chất nữ của ta, nhanh như vậy đã thuyết phục được tứ quốc về dưới trướng, giỏi lắm, rất đáng khen, có tiền đồ. Ừm... nói đi, chắc bọn hắn đã thành lập liên minh để chống lại chúng ta?"

Nghe câu hỏi của Mạc Vấn Thiên, mật thám kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy sùng bái.

"Môn chủ liệu sự như thần! Bọn hắn đúng là không biết tự lượng sức mình thành lập liên minh, gọi là cái gì... Bắc Nguyệt liên minh."

Bắc Nguyệt liên minh, mới nghe thì cũng thấy khí phách đấy, nhưng để chống lại Thiên Ma cung thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Mật thám hoàn toàn đặt niềm tin mù quáng vào Thiên Ma cung, với gã, không có gì là Thiên Ma cung không thể làm được, bởi vì Thiên Ma cung có Mạc Vấn Thiên tọa trấn. Mạc Vấn Thiên trong mắt gã không những là thần, là phật, mà còn là vương giả duy nhất trong thiên địa, không người nào bì kịp.

Qua suy nghĩ thiển cận đấy có thể thấy những cá nhân ở Thiên Ma cung đã bị tẩy não đến mức độ nào.

Mạc Vấn Thiên bật cười, thản nhiên dự vào hình chạm chắc chín đầu rồng dữ tợn, nhếch môi mỏng.

"Quả nhiên là vậy..."

Mạc Vấn Thiên đã đoán được tình tiết này, ngay từ khi hắn phát hiện ra mấy người Nguyệt Tích Lương trà trộn vào trong Thiên Ma cung. Đổi lại là hắn, nếu hắn biết tin tức động trời như thế, hắn cũng không ngồi yên.

Thành lập liên minh là biện pháp vừa nhanh chóng vừa hữu hiệu, ít nhất trước mắt là vậy. Đơn phương đối chọi với Thiên Ma cung chỉ có con đường chết, đạo lý này không người không hiểu.

Cơ mà... cái hắn tò mò... không biết là ai đã dẫn đầu thành lập ra liên minh này? Là nhi tử thân yêu hay là chất nữ mới gặp mặt hai lần? Cho dù là ai đi chăng nữa, người đó chác hẳn có hiềm khích rất lớn với thân làm trưởng bối như hắn. Hắn là trưởng bối, cũng là thân nhân, đối xử với phụ thân và gia gia mình như vậy... chính là tội bất hiếu.

Đã là tội bất hiếu... thì phải phạt!

Mạc Vấn Thiên âm trầm cười, trong đầu tính đến muôn vàn phương pháp "xử phạt" Nguyệt Kinh Thiên và Nguyệt Tích Lương.

Mật thám vô tình nhìn thấy nụ cười khủng bố của Mạc Vấn Thiên, gã sợ hãi co rúm lại một chỗ, rời đi cũng không được và ở lại cũng không xong, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Trong lúc gã luống cuống thì có một bóng dáng to lớn bỗng từ bên cạnh lướt qua, giọng nói khản đặc của người nọ truyền vào trong tai gã.

"Ngươi lui xuống đi."

Mật thám giật mình, khi nhìn rõ người đến là ai, gã cảm kích cúi đầu.

"Cổ đại nhân..."

Người nọ phẩy tay ra hiệu gã không cần nói thêm, cho gã nhanh chóng lui ra.

Đợi mật thám ra khỏi đại điện rồi, vị Cổ đại nhân nào đó mới bình tĩnh cất lời.

"Cung chủ, ngươi thu liễm lại một chút, cảm xúc hiện hết lên mặt rồi."

Mạc Vấn Thiên ngừng cười, hắn nhíu mày, ghét bỏ châm chọc.

"Cổ Liên, ngươi còn biết đường tới diện kiến ta? Bế quan mười năm, giờ không bế quan nữa?"

Cổ Liên không sợ Mạc Vấn Thiên như người khác, hắn tự kéo ghế ngồi xuống, ngạo mạn đáp.

"Đồ vật đã làm ra, đương nhiên là ta không cần bế quan nữa. Mà... người ta cũng nhớ cung chủ lắm."

Mạc Vấn Thiên không so đo câu sau của y có ý đùa giỡn hắn, hắn chỉ chú ý câu trước. Mạc Vấn Thiên bất giác ngồi thẳng lưng, hỏi.

"Thứ đó... ngươi làm ra rồi?"

Cổ Liên không do dự gật đầu.

"Hơi tốn công tí, nhưng ta cuối cùng cũng làm ra."

Mười năm bế quan không phải uổng không, y không muốn làm mất thể diện của Cổ tộc.

"Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm! ha ha ha!"

Mạc Vấn Thiên cười ha hả, lồng ngực phấn khích lạ thường. Có thứ này, ước muốn của hắn đã thực hiện được một nửa, thiếu một bước nữa là thành công. Hắn phi thường mong chờ đến ngày ấy...

Cổ Liên ngáp dài, bâng quơ lên tiếng ngắt tiếng cười vang vọng của Mạc Vấn Thiên.

"Vừa rồi ta nghe nói kế hoạch của ngươi đã bị người ta nắm thóp? Ngươi không định đẩy nhanh tiến độ?"

Mạc Vấn Thiên nghĩ nghĩ một hồi rồi lắc đầu, trả lời.

"Không cần, cứ như cũ đi."

Như vậy mới càng thú vị không phải sao?