Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 353



Lần này chiến sự nổ ra giữa Thiên Ma cung và Bắc Nguyệt liên minh cả đại lục đều biết. Không biết mới là lạ, thanh thế rầm rộ như vậy, tử thương thảm trọng như vậy, muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không được.

Mặc dù Nguyệt Tích Lương đã đoán trước rằng Thiên Ma cung rất mạnh, nhưng nàng thật sự không ngờ nó lại mạnh tới mức độ này. Chắc hẳn Mạc Vấn Thiên đã dành rất nhiều tâm huyết vào việc xây dựng Thiên Ma cung.

Đại chiến ba tháng sáu ngày, Thiên Ma cung dưới tình hình bị Nguyệt Hạo Thần chèn ép về nguồn cung vật chất vẫn có thể cầm cự ngang bằng với Bắc Nguyệt liên minh, thậm chí còn có phần chiếm thế thượng phong. Vật chất không ai bán, Thiên Ma cung cho người đi cướp, cướp của cửa hàng, cướp của dân, thậm chí cướp của Nguyệt Hạo Thần. Đã mấy lần đoàn đội của Nguyệt Hạo Thần vận chuyển lương thực cho Bắc Nguyệt liên minh bị cướp giữa đường, lương thực vì thế đến tay Thiên Ma cung mà không mất đồng bạc nào.

Nguyệt Hạo Thần nổi trận lôi đình đòi tự mình đi áp hàng, Nguyệt Tích Lương không còn cách nào khác đành cử Hàn Uy và Lục trưởng lão đi theo bảo vệ hắn. Bởi có những nhân vật lợi hại như Hàn Uy có mặt, Thiên Ma cung xem chừng cũng kiêng dè. Sau mấy lần không cướp được đồ, ngược lại còn bị đập cho tơi bời hoa lá thì bọn hắn cong đuôi chạy mất, không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

"Mệt chết ta!"

Nguyệt Hạo Thần vừa đi lấy một lô vũ khí từ Ly Mẫn đế quốc trở về, hắn thở hồng hộc ngồi xuống bàn, với vội chén trà đang uống dở của Nguyệt Tích Lương, một hơi cạn sạch, gầm gừ.

"Lão ma đầu Mạc Vấn Thiên chết tiệt! Quá gian xảo đi! Hắn làm ta tổn hại một vạn ba trăm linh tám lượng bạc mười đồng. Ván này lỗ to!"

Bắc Mạc Quân lặng lẽ đổi cho Nguyệt Tích Lương một chén trà mới, chậm rãi nói.

"Với gia tài khổng lồ của ngươi còn tiếc vài đồng lẻ ấy? Coi như cho hắn."

Nguyệt Hạo Thần hừ hừ trong lỗ mũi, phùng mồm trợn má.

"Không được! Tiền ta làm ra đều là tiền mồ hôi xương máu. Ta đau lòng!"

Hiên Viên Liệt bất đắc dĩ day day trán, hắn móc từ trong ngực ra tờ ngân phiếu hai vạn lượng, nhét vào tay Nguyệt Hạo Thần.

"Thần Thần, ngươi cầm lấy bù vào chỗ khuyết thiếu, đừng tức giận nữa."

"Ai cần tiền của ngươi."

Nguyệt Hạo Thần nói một đằng làm một nẻo, bàn tay theo thói quen rất tự nhiên đút ngân phiếu vào trong bọc, cất kỹ, lại còn rất thích ý nữa chứ.

Nguyệt Tích Lương bất đắc dĩ cười, có chút đáng thương cho Hiên Viên Liệt. Hiên Viên Liệt quá cưng chiều Nguyệt Hạo Thần, thành ra Nguyệt Hạo Thần càng ngày càng trẻ con, tính tình ương bướng thì không nói, y như tiểu hài tử thực sự.

Đã rất nhiều lần Nguyệt Tích Lương muốn nhắc nhở hắn, tuổi thật của hắn đã hơn ba mươi tuổi. Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười vô ưu vô lo của Nguyệt Hạo Thần khi ở cạnh Hiên Viên Liệt, nghĩ nghĩ, nàng lại từ bỏ.

Thôi thôi, kiếp trước trưởng thành quá sớm, kiếp này cho hắn sống tự do, thoải mái một tí.

Nguyệt Hạo Thần uống xong nửa ấm trà vẫn chưa nguôi ngoai, hắn bèn quay sang nói với Bắc Mạc Quân.

"Muội phu, ngươi phải làm chủ cho ta nha, đánh cho đám người Thiên Ma cung kia tan tác cho ta!"

"Khó."

Bắc Mạc Quân chăm chú đánh giá thế cờ trước mặt, mở miệng.

"Ngươi không biết sao? Chúng ta bây giờ đang rơi vào thế hạ phong. Ngươi muốn ta đánh kiểu gì?"

Nguyệt Hạo Thần kinh ngạc trợn mắt, không tin hỏi lại.

"Sao có thể? Nhân lực của chúng ta rõ ràng nhiều hơn gấp mấy lần cơ mà?"

Ba tháng này Nguyệt Hạo Thần không hề chú ý tới tin tức trên chiến trường, đương nhiên hắn không biết được tình hình thực tế như thế nào.

Nguyệt Tích Lương thay Bắc Mạc Quân trả lời.

"Đệ tử Thiên Ma cung tất cả đều bị hạ cổ, không thấy đau đớn, không thấy sợ, thị huyết khát máu, binh lính tứ quốc không đấu lại được."

Ngừng lại một lúc, nàng nói tiếp.

"Nếu chỉ là một, hai người trúng cổ thì ta giải được. Nhưng muốn ta giải cho trăm vạn người thì ta lực bất tòng tâm."

Nàng không có ba đầu sáu tay, mà coi như nàng có ba đầu sáu tay đi chăng nữa thì cũng không xử lý hết được. Hạ cổ dễ, giải cổ khó, đạo lý này người trong giới đều hiểu.

Hiện tại đây là vấn đề quan trọng nhất cần phải giải quyết, nếu giải quyết không được mà nói... có khả năng Bắc Nguyệt liên minh sẽ rơi vào nguy hiểm.

Hiên Viên Liệt gật gù nói theo.

"Quả thật là vậy, hôm trước ta có thử lên chiến trường một lần. Ta chặt đứt tay bọn hắn, bọn hắn vẫn giãy dụa xông tới, ta đâm thủng bụng bọn hắn, bọn hắn vẫn không rên một tiếng, ta chém bay đầu bọn hắn, bọn hắn vẫn vung kiếm mấy chục lần mới chịu ngừng lại. Về cơ bản, sức lực của một người bọn hắn bằng ba người bình thường cộng lại."

Hiên Viên Liệt cảm thấy những đệ tử Thiên Ma cung ấy hình như đã chết từ lâu, bọn hắn bây giờ giống như một con rối, không hơn không kém.

"Đám khó ưa."

Nguyệt Hạo Thần rủa thầm, ngón tay gõ gõ mặt bàn lâm vào trầm tư. Hắn không nói, ba người còn lại cũng lặng im, mỗi người một suy nghĩ, nhưng thủy chung vẫn không ai đưa ra được đối sách phù hợp.

Đang khi Nguyệt Tích Lương vò đầu bứt tai thì không biết Nguyệt Mặc Ngôn từ đâu chạy tới ôm chầm lấy chân nàng, gọi.

"Tỷ tỷ!"

Nguyệt Tích Lương mất tập trung, không phát hiện ra bé.

Nguyệt Mặc Ngôn bất mãn dẩu môi, thanh âm ngọt ngào tăng lên một phần.

"Tỷ tỷ!!"

"Hả?"

Nguyệt Tích Lương giật mình hồi thần, cúi xuống nhìn đệ đệ, không khỏi chọn đuôi lông mày. Nàng vòng hai tay nhấc Tiểu Mặc Ngôn đặt lên đùi, với lấy một miếng bánh đậu xanh đưa cho bé, nghi hoặc.

"Ngôn Ngôn, sao đệ lại ở đây? mẫu thân đâu?"

Nguyệt Mặc Ngôn cầm bánh đậu xanh tinh xảo ra sức gặm, ú ớ đáp.

"Mẫu thân đi tiện tiện, bảo đệ tự chơi."

'Đi tiện tiện' là cách nói riêng của Nguyệt Mặc Ngôn, gọi lịch sự là đi phương tiện, gọi thô tục là đi nhà xí. Và hiển nhiên Nguyệt Tích Lương là một con người thô tục.

"Ngày hôm nay mẫu thân đã đi nhà xí bốn lần, không phải là ăn đồ gì hỏng chứ?"

Tiểu Mặc Ngôn nghiêng đầu, hai chân ngắn củn vung vẩy trong không khí, hàm hàm hồ hồ nói nhỏ.

"Không có đâu, mẫu thân cả ngày chỉ ăn hoàn hoàn."

Nguyệt Tích Lương có dự cảm không tốt trỗi dậy.

"Hoàn hoàn là gì?"

Nguyệt Mặc Ngôn cười tủm tỉm, vô cùng thiên chân vô tà nói.

"Hoàn hoàn là hoàn hoàn đó, hoàn hoàn màu nâu nâu. Nga... mẫu thân bị đau đầu, dặn đệ đến chỗ tỷ... lấy hoàn hoàn. Tỷ không có trong phòng, ta tự lấy... ở trên giá."

Nguyệt Tích Lương: "........"

Thôi xong!

Chết nàng rồi!

Có lẽ... Lăng Tiêu Nhiên đã uống nhầm phải thuốc xổ đặc chế của nàng rồi! Thuốc xổ nàng mới chế ra tối qua, tiện tay đặt trên giá, sáng dậy quên béng mất.

Theo lới kể của Nguyệt Mặc Ngôn mà suy ra đầu đuôi câu chuyện, Lăng Tiêu Nhiên thấy đau đầu, sai Nguyệt Mặc Ngôn bé nhỏ đi xin thuốc. Nguyệt Mặc Ngôn không thấy Nguyệt Tích Lương, ngược lại thấy có mấy viên dược hoàn ở đó, tưởng thuốc nào cũng giống nhau cả, lặp tức mang cho Lăng Tiêu Nhiên uống, kết quả.... không cần nói cũng biết.

Nhưng khổ nỗi, thuốc xổ này Nguyệt Tích Lương chế ra đặc biệt dành cho đại quân Thiên Ma cung, nàng chưa kịp tạo thuốc giải, cũng không có ý định tạo thuốc giải.

Khụ! Sợ là... Lăng Tiêu Nhiên phải bị thổ tả một ngày một đêm mới đỡ.

Tiểu tử thối Ngôn Ngôn!

Nguyệt Tích Lương liếc Nguyệt Mặc Ngôn, hai mắt bé to tròn long lanh, đáng yêu vô kể, nhất thời mắng không được mà đánh cũng không xong. Nàng thở dài thườn thượt.

"Ngôn Ngôn, tỷ tỷ đang bận, đệ đi tìm Tiểu Màn thầu chơi đi."

Nguyệt Mặc Ngôn ngồi ì ra đó không muốn động đậy, bé nâng mặt nhìn mi tâm sắp nhăn thành hình chữ 'xuyên' của Nguyệt Tích Lương, ngập ngừng cất lời.

"Tỷ tỷ làm sao nha? Ai bắt nạt tỷ tỷ?"

Nguyệt Mặc Ngôn vốn dĩ rất thông minh. Khi những đứa trẻ cùng chăng lứa vừa nói được lưu loát thì bé đã biết nhìn sắc mặt người khác, giả sử như hiện tại, bé biết Nguyệt Tích Lương đang không vui.

Nguyệt Tích Lương bật cười véo bầu má phúng phính nộn nộn nào đó, thờ ơ nửa thật nửa đùa.

"Là thế này, tỷ tỷ muốn đi đánh người xấu, nhưng người xấu rất mạnh, rất dữ, như con tiểu cường đánh mãi không chết, làm người chán ghét."

Nguyệt Mặc Ngôn cái hiểu cái không, dấu hỏi chấm bay đầy đầu.

Tỷ tỷ muốn đánh tiểu cường sao? Tiểu cường bé biết, xấu xí lại hôi hôi, bé ghét nhất là tiểu cường.

Nguyệt Mặc Ngôn nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, dơ nắm đấm nhỏ, bày chủ ý.

"Tỷ tỷ bảo Hàn Uy thúc thúc đánh nó! Hàn Uy thúc thúc uy vũ!"

Nguyệt Tích Lương lắc đầu.

"Không được, Hàn Uy thúc thúc đánh không lại."

'Tiểu cường' nhiều như vậy, một mình Hàn Uy đánh sao nổi.

Nguyệt Mặc Ngôn trợn mắt, một bộ chịu đả kích không nhẹ. Dù sao trong lòng bé Hàn Uy là đại hán cao to vạm vỡ khỏe như trâu, đập đá đá vỡ, đạp cây cây đổ, hung thần ác sát, không gì không làm được.

Hàn Uy thúc thúc không đánh được tiểu cường?

Chẳng lẽ đây là hoàng đế tiểu cường?

Nguyệt Mặc Ngôn tưởng tượng ra một con tiểu cường thân cao tám thước, dài ngoằng, đôi cánh vù vù mở rộng, đầu đội mũ bình thiên, khủng bố a khủng bố. Bé rùng mình, vẻ mặt hãi hùng.

Con hàng này phải đánh!

Không thể cho nó đẻ trứng!

Nguyệt Mặc Ngôn chợt nhớ đến ngày trước Nguyệt Hạo Thần dẫn bé đi xem bọn thuộc hạ chơi đá dế. Con dế to hơn, khỏe hơn đánh con dế bé hơn chết tươi, rồi con dế to khỏe ấy lại bị con dế to khỏe hơn nữa đánh,....

Liệu tiểu cường có giống như vậy không nha? Ừm.... nhìn qua thì cũng như nhau cả.

Nguyệt Mặc Ngôn chọc chọc eo Nguyệt Tích Lương, thầm thì.

"Cái này nha... tỷ tỷ tìm một con tiểu cường to hơn... tìm tiểu cường hoàng hậu, đánh nó."

Nguyệt Tích Lương vô nại xoa đầu Nguyệt Mặc Ngôn, biết là bé hiểu sai vấn đề rồi, không mấy để ý.

"Đệ thật ngốc, tiểu cường làm gì đánh được tiểu..."

Lời nói vừa ra được một nửa, nàng bỗng nhiên ngừng lại.

Khoan đã!

Tiểu cường đánh tiểu cường?

Vật cùng loài đánh vật cùng loài?

Vài giây sau, một vệt sáng lướt qua dáy mắt Nguyệt Tích lương, sáng rỡ.

"Ây da! Đúng rồi! Tại sao ta không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ?!"

Nàng đập bàn đứng bật dậy, hô lớn, suýt chút nữa làm Tiểu Mặc Ngôn mông đít nở hoa, may mắn Hiên Viên Liệt tiếp được bé.

Nguyệt Mặc Ngôn mếu máo sắp khóc.

Nguyệt Tích Lương đi đi lại lại, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Đúng đúng, có thể làm như vậy. Hoàn hảo! ta nghĩ ra rồi..."

Bắc Mạc Quân đúng lúc hạ một quân cờ đen xuống bàn cờ, rốt cuộc hóa giải thế cờ khó nhằn, chuyển bại thành thắng, quân trắng thua thảm thương. Hắn hài lòng ngước mắt nhìn Nguyệt Tích Lương, nhếch khóe môi.

"Nàng nghĩ ra cái gì?"

Nguyệt Tích Lương ôm Nguyệt Mặc Ngôn hôn tới tấp, nước miếng dính đầy trên mặt bé, bé ghét bỏ đẩy nàng ra xa.

"Bẩn..."

Nguyệt Tích Lương cười hắc hắc.

"Ngôn Ngôn, đệ là đại công thần của ta, thưởng cho đệ một đĩa bánh quế hoa cao!"

Ai nói là đồng ngôn vô kỵ? Lời của tiểu hài tử đôi khi rất có ích nha!

Đoạn, nàng mặt đối mặt với Bắc Mạc Quân, đắc ý hất cằm.

"Ta tìm được ra biện pháp để đấu với đám đệ tử bị hạ cổ của Thiên Ma cung rồi!"