Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 359



Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương quay vào doanh trướng, nàng lấy nước súc miệng hòng loại bỏ đi mùi vị kinh tởm còn sót lại. Bắc Mạc Quân giúp nàng vén tóc, cực độ lo lắng.

“Nàng… không sao chứ? Chẳng lẽ là bị bệnh?”

Nguyệt Tích Lương bản thân nàng là đại phu, bình thường nàng rất chú ý giữ gìn sức khỏe, nàng biết rõ ràng mình không có bệnh. Nguyệt Tích Lương gượng cười bày tỏ nàng ổn.

“Ta không sao. Có lẽ vừa rồi cưỡi ngựa nhanh quá thành ra bị xóc bụng, nghỉ một lát sẽ đỡ.”

Nguyệt Tích Lương càng nghĩ càng cảm thấy có lý, sự thật là khi nàng xuống ngựa nàng đã cảm thấy choáng váng.

Bắc Mạc Quân bán tín bán nghi vẫn không yên tâm.

“Nàng nói thật? Không được, để ta gọi thái y đến xem!”

Nguyệt Tích Lương lúc nào cũng vô tư đơn giản hóa mọi chuyện, nhỡ đâu nàng có mệnh hệ gì thì lúc đó hối hận không kịp.

“Ây ây! Ta đã bảo không đáng ngại. Chàng không tin ta sao? Đêm rồi, đừng làm phiền bọn hắn nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Nguyệt Tích Lương kịp thời ngăn lại hành động của Bắc Mạc Quân, nàng dơ ba ngón tay đảm bảo. Người trong quân doanh ban ngày đã mệt đứ đừ, ban đêm từng giây từng phút cũng không được nới lỏng cảnh giác, khổ sở không kể hết. Nhất là mấy vị quân y, thái y tuổi đời khá lớn, không còn là thanh niên trai tráng, nếu như không cho bọn hắn ngủ đủ chắc bọn hắn sẽ sớm quy tiên mất.

Bắc Mạc Quân vô nại búng trán thê tử một cái, không nói lại được nàng bèn tạm thời gác chuyện đó sang một bên, hắn chỉa chỉa bàn thức ăn đồng thời tuôn một tràng dài..

“Nàng ăn được nữa không? Không muốn ăn cũng phải ăn, không được nhịn đói! Nhịn đói không tốt cho dạ dày, nàng còn trẻ, không nên bị bệnh dạ dày...”

Nguyệt Tích Lương xoa chỗ bị búng đỏ ửng, bỗng dưng nhớ đến Bắc Mạc Quân của ngày trước, một Bắc Mạc Quân mặt đen lạnh lùng ít nói, ngầu lòi đĩnh đạc, không càm ràm. Bắc Mạc Quân đó khả ái hơn nhiều!

Bắc Mạc Quân đang hăng say giảng giải liền nhận ra Nguyệt Tích Lương không chú tâm nghe, hắn hừ lạnh.

“Ta nói nàng không để vào tai phải không? Đủ lông đủ cánh rồi phải không? Không coi phu quân ra gì phải không? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhà là phải có nóc!”

Hả?!

Nhà là phải có nóc?

Ai là nóc?

Nguyệt Tích Lương trợn trắng mắt, thô thiển ngoáy ngoáy lỗ tai, ghé sát vào Bắc Mạc Quân hỏi lại.

“Chàng vừa nói gì cơ ta không nghe rõ, làm phiền chàng nói lại lần nữa.”

Nguyệt Tích Lương nàng đã lâu không ra uy thì cho rằng nàng là con hổ giấy hả? Ai cho hắn cái lá gan như vậy?

Bắc Mạc Quân trước ánh mắt hình mũi tên của Nguyệt Tích Lương, hắn ưỡn ngực, thế mà không sợ chết lặp lại.

“Ta nói…”

Vừa phun ra được hai từ đầu, mỗ vị vương gia nào đó lặp tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chân chó sửa.

“Đấy là ngày xưa ta nghe Bắc Mạc Lâm quát mắng vương phi của hắn như vậy. Là ta, ta sao lại thiển cận như hắn được. Nương tử, nàng là nhất, là thiên hạ vô địch! Nàng muốn ăn gì? Ta gắp cho nàng.”

Nguyệt Tích Lương giật giật khóe môi, không nỡ nhìn thẳng Bắc Mạc Quân.

Phụ thân, ngươi xem ngươi đã đào tạo ra một hiền tế như thế nào này! Ta đã biết vì nguyên do gì mà mẫu thân hay đánh ngươi như thế rồi. Vì ngươi quá gợi đòn! Một mình ngươi gợi đòn thì chớ, đừng có dạy hư tướng công ta gợi đòn theo ngươi!!

Nguyệt Tích Lương chán nản phẩy tay.

“Thôi, cho ta một bát cháo trắng.”

Những thứ này thiết nghĩ nàng nuốt không trôi.

……..

Thùng thùng thùng!

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyệt Tích Lương bị tiếng trống vang dội đánh thức, nàng nằm lăn lộn trên giường một lúc mới bò dậy được.

Nguyệt Tích Lương dụi dụi mắt, ngoác miệng ngáp dài, nhìn sang bên cạnh trống không. Dưới đệm là một mảnh lạnh lẽo chứng tỏ người nằm trên đó đã thức dậy từ rất sớm, vì không muốn đánh thức nàng nên hắn đã dùng gối thay thế cơ thể hắn cho nàng ôm.

Thùng thùng!

Tiếng trống trận dồn dập không ngừng nghỉ kèm theo tiếng binh khí va chạm khiến chân tay Nguyệt Tích Lương hoạt động nhanh hơn. Nàng dùng thời gian ngắn ngủi đánh răng rửa mặt, thay y phục, cột tóc đuôi ngựa rồi đuổi ra tiền tuyến.

Bắc Mạc Quân đứng trên đài cao nhìn về phía xa xa, nơi hai đại quân giao tranh, áo giáp màu đen của Thiên Ma cung và áo giáp màu bạc của Bắc Nguyệt liên minh rất dễ phân biệt. Từ vị trí của Bắc Mạc Quân, hắn thấy được những chấm đen gần như nhiều gấp rưỡi những chấm trắng, liên miên không dứt.

“Nàng dậy rồi.”

Bắc Mạc Quân không cần quay đầu cũng nhận ra hơi thở của Nguyệt Tích Lương, không lẫn vào đâu được.

Nguyệt Tích Lương nhảy lên đài đứng song song với hắn, giương mắt.

“Tình hình thế nào?”

“Không khả quan.”

“Chàng không ra dẫn quân?”

“Ta đợi nàng đến trao nụ hôn chiến thắng.”

Nguyệt Tích Lương: “........”

Bắc Mạc Quân hơi ngoái đầu, gương mặt tuấn lãng góc cạnh nhuốm màu ánh nắng, khải giáp bạc oai phong như phát sáng rực rỡ chói mù mắt người qua đường.

Soái!

Nguyệt Tích Lương hùng hồn kết luận.

“Khụ!”

Nàng đằng hắng một tiếng, hạ giọng.

“Ở đây có nhiều người nhìn vào.”

“Ta không ngại.”

Nhưng lão nương ngại!

Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống ba vạch đen, không chống chế được thôi thì nhắm mắt nhắm mũi hôn Bắc Mạc Quân một cái. Thậm chí nàng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười trộm của binh lính xung quanh.

Kết thúc nụ hôn, Nguyệt Tích Lương đỏ mặt thối lui, cả cổ và vành tai nàng đều biến thành màu phấn hồng. Nàng quẫn bách quệt miệng, đuổi người.

“Xong rồi, chàng mau đi đi!”

“Đợi ta trở về.”

Bắc Mạc Quân lúc này mới thỏa mãn phi thân leo lên lưng ngựa, thanh kiếm bên hông ra khỏi vỏ phát ra những tiếng ‘ong ong’ đầy phấn khích. Hắn thúc ngựa phi nước đại tiến vào chiến trường hỗn loạn, để lại một bóng lưng thẳng tắp thị huyết.