Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 361



Keng!

Bắc Mạc Quân phản xạ vô điều kiện dơ ngang kiếm đỡ, vì không có sự phòng bị từ trước nên hắn bị lực lượng của đối phương phản chấn lùi lại phía sau vài bước mới có thể đứng vững được.

Thật nguy hiểm. Suýt chút nữa thì hắn bị trúng ám chiêu.

“Chà chà! Vậy mà lại bị ngươi phát hiện.”

Cổ Liên giữa không trung cười tủm tỉm, bất quá hắn cũng không thu tay lại, tiếp tục hướng Bắc Mạc Quân đánh tới. Hắn chẳng thèm quan tâm nữ tử vừa hô lên kia là ai, vốn dĩ hắn sắp đánh lén thành công rồi, nếu không tận dụng thời cơ này thì đợi đến lúc nào mới có được thời cơ thích hợp?

Bắc Mạc Quân hừ nhẹ, không tránh ra mà lao lên triền đấu với Cổ Liên, vừa đánh vừa dùng giọng điệu khinh bỉ nói.

“Các hạ thích chơi trò đánh lén thì chắc hẳn không phải chính nhân quân tử gì cho cam.”

Vũ khí của Cổ Liên là cây trượng cứng như thép, thoạt nhìn không có lực uy hiếp nào. Nhưng chỉ khi chân chính đánh với hắn như Bắc Mạc Quân mới thấy cây trượng này không tầm thường.

Cổ Liên được Mạc Vấn Thiên trọng dụng không phải chỉ vì hắn là tộc trưởng Cổ tộc, hắn ngoài dùng cổ ra thì còn giỏi võ công, không dám xưng là võ lâm tôn giả nhưng để nói là cao thủ thì thừa sức.

Cổ Liên giữ nụ cười giả tạo bất biến trên khuôn mặt, vung vẩy cây trượng tạo ra kình phong, trong kình phong lại có chứa những cổ trùng li ti bé bằng đầu kim.

“So với làm quân tử, ta thích làm tiểu nhân hơn.”

Bắc Mạc Quân tinh tường nhận ra hành động nhỏ của Cổ Liên, thân hình hắn xoay một vòng thuận lợi tránh thoát một đạo kình phong, đồng thời cánh tay duỗi ra túm một tên cổ binh còn đang ngơ ngác cạnh đó làm lá chắn, chắn một đạo còn lại. Kình phong cắt xuyên qua người cổ binh, bên ngoài gã lông tóc vô tổn, nhưng bên trong gã nhanh chóng bị cổ trùng ăn mòn, vài giây sau biến thành một bộ xương trắng.

Bắc Mạc Quân tùy tay vứt đi bộ xương, khóe mắt liếc đám cổ trùng bò lúc nhúc, khóe môi nhếch cao.

“Không biết xấu hổ!”

Cổ Liên bẻ cổ, sống lưng thẳng tắp, một bộ đường hoàng đĩnh đạc, trái ngược với lời nói quỷ quyệt.

“Quá khen! Bắc Mạc Quân phải không? Hạnh ngộ.”

Đối với những loại người như Cổ Liên, Bắc Mạc Quân luôn chán ghét, thậm chí khinh thường hỏi họ tên. Ánh mắt mỗ vị vương gia lạnh lẽo thấu xương, bàn tay vừa lật, tráo đổi vũ khí.

Bắc Mạc Quân tra kiếm vào vỏ, cúi xuống nhặt cây thương bình thường dưới chân, xoay vài vòng, ngạo nghễ nói.

“Nếu như ngươi đã muốn chơi thì bổn vương phụng bồi.”

Cổ Liên kinh ngạc mở to mắt lươn, cảm thấy mình bị xúc phạm không nhẹ.

“Bắc Mạc Quân, ngươi nghĩ ngươi dùng cây thương tàn đó mà thắng được ta sao? Lấy hết bản lĩnh của ngươi ra đây mà đấu với ta!”

Bắc Mạc Quân nhíu mày rậm, mất hết kiên nhẫn ngoắc ngoắc ngón tay ra chiều khiêu khích, hạ giọng.

“Lằng nhằng quá, y như nữ nhân. Có đánh hay không đây? Đánh ngươi bổn vương không cần phải dùng tới kiếm!”

Thực chất, không phải Bắc Mạc Quân đánh giá thấp Cổ Liên, hắn hơi hơi dè chừng Cổ Liên là đằng khác. Sở dĩ hắn đổi kiếm lấy thương, đơn giản lắm, người học võ nếu học từ căn bản thì đều biết, các loại binh khí cũng như sinh vật trong tự nhiên, mỗi thứ đều có thiên địch của nó.

Ví như nếu ngươi dùng roi, đối thủ dùng đao, đao khắc roi, đối thủ về mặt binh khí sẽ có lợi thế hơn. Lại ví như ngươi dùng cung tên, đối thủ dùng lá chắn, chẳng phải ngươi bắn tên tốn công vô ích sao. Tương tự như vậy, với cây trượng đặc biệt của Cổ Liên, lấy kiếm mỏng nhẹ để đấu với y rất không hợp lý.

Bắc Mạc Quân sau khi giao thủ vài chiêu với Cổ Liên, hắn nảy ra ý định đổi kiếm sang thương. So với kiếm, thương thuận tiện hơn nhiều.

Cổ Liên có thể chịu đựng được người khác mắng hắn vô sỉ, mắng hắn ác độc, không biết xấu hổ, nhưng tuyệt nhiên hắn không nhịn được người khác coi thường khả năng của hắn. Một thân võ công và tài điều khiển cổ là thứ hắn lấy làm kiêu ngạo trong suốt từng đấy năm qua, là thứ khiến Mạc Vấn Thiên đưa con mắt lạnh nhạt nhìn hắn nhiều hơn một chút.

Hắn không cho phép ai được coi thường hắn!

Không một ai!

Cổ Liên nắm chặt cây trượng, gân xanh trên mu bàn tay nổi cộm, hắn cười gằn.

“Tốt! Tốt! Đã như thế thì ngươi đừng hối hận!”

Lời nói vừa buông xuống, Cổ Liên đã biến mất. Nói một cách chính xác hơn, khinh công của Cổ Liên luyện là loại khinh công thiên về tốc độ, chuyên đánh lừa mắt địch nhân.

Trước mặt Bắc Mạc Quân bây giờ xuất hiện tận năm Cổ Liên thoắt ẩn thoắt hiện, hoàn toàn không biết ai là thật, ai là tàn ảnh.

Bốp!

Sau lưng bị trúng một gậy, Bắc Mạc Quân không rên lấy một tiếng, tinh tế cảm nhận lục phủ ngũ tạng bị thương tổn. Hắn lặng lẽ nuốt xuống ngụm máu dâng lên tới cổ họng, chăm chú quan sát xung quanh.

Bốp!

Cẳng chân trái lại bị trúng một gậy nữa, Bắc Mạc Quân hơi chùng gối, dường như xương cẳng chân đã bị nứt vài chỗ. Hắn hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng thẳng thân mình, vành tai khẽ động.

Bốp!

Lần tiếp là một đòn trước ngực, lực đạo mạnh gấp đôi, đánh Bắc Mạc Quân bay ra xa mười trượng, nặng nề rơi xuống đất.

Ộc!

Bắc Mạc Quân cuối cùng phun ra một búng máu, lồng ngực nóng bừng như bị lửa thiêu qua, đau đớn khó nhịn. Bắc Mạc Quân gắng gượng đứng dậy, hơi có chút lảo đảo, mặt cúi gằm xuống không biết biểu cảm của hắn như thế nào.

Vù vù…

Gió nhẹ thổi qua tai, thổi qua gò má, đôi mắt Bắc Mạc Quân đang nhắm hờ từ từ mở ra, đôi môi dính máu đỏ tươi không làm hắn chật vật mà lại yêu mị lạ thường, giống hệt như Tu La đến từ địa ngục đáng sợ.

“Ta nói này đồ khốn khiếp…”

Bắc Mạc Quân cất giọng khàn khàn, nhe chiếc răng nanh hiếm khi lộ ra ngoài ánh sáng. Bạn nhỏ Quân thường cười rất nhạt, nhạt đến độ chỉ tạo nên một vòng cung mờ ảo. Ít ai biết hắn có răng nanh, chiếc răng nanh nhọn hoắt như loài dã thú cắn xé con mồi.

Trên đời này có một loài dã thú, một loài dã thú mang tên Bắc Mạc Quân độc nhất vô nhị. Cổ Liên đã thành công đánh thức loài dã thú ấy.

Bộp!

Bắc Mạc Quân giơ bàn tay, vững vàng bắt được cây trượng thật sự đang trên đà đánh tới, Cổ Liên dùng thêm sức nhưng cây trượng vẫn không hề nhúc nhích mảy may, bị nắm chặt cứng.

Bắc Mạc Quân nâng mắt nhìn hắn, phút giây hai mắt chạm nhau, Cổ Liên rùng mình ớn lạnh, lông tơ dựng thẳng đứng. Bắc Mạc Quân nhả ra từng từ, từng từ.

“Ngươi có từng nghe câu ‘quá tam ba bận’? Ngươi ba lần đánh ta, ba lần âm thầm đưa ám kình vào trong cơ thể ta. Ngươi nói… ta nên trả lễ ngươi như thế nào đây?”

Hắn biết?

Hắn cư nhiên biết?

Cổ Liên thẫn thờ, bị sốc không nhẹ.

Không! Hắn biết thì đã sao? Cái quan trọng là… tại sao hắn vẫn đứng dậy được? Tại sao hắn vẫn còn sức? Tại sao hắn biết vị trí của y? Người bình thường nếu trúng ba lần ám kình giống vậy sẽ đi đời nhà ma, trước giờ không có ngoại lệ.

Cơ thể Bắc Mạc Quân làm bằng cái gì vậy?!

Cho dù Cổ Liên có đặt bao nhiêu câu hỏi đi chăng nữa thì sự thật là sự thật, Bắc Mạc Quân không gục ngã.

Nhân lúc Cổ Liên lơ đễnh, Bắc Mạc Quân đâm ra một thương, chuẩn xác cắm vào bả vai hắn.

“Ư…”

Cổ Liên hung hăng cắn răng, vội vứt bỏ cây trượng mà thối lui ra xa, ôm bả vai chảy ồ ạt máu thở dốc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Vụt!

Bắc Mạc Quân mắt không thèm nháy vứt trả lại cây trượng cho Cổ Liên, hoạt động cánh tay tê rần, tà tà lên tiếng.

“Khởi động như thế đủ rồi, hiện tại đến lượt ta!”

Cổ Liên cũng không chịu thua kém xé y phục buộc tạm vào bả vai để cầm máu, trong đầu suy tính mưu kế, ngoài miệng làm như cứng rắn.

“Đến đi!”

Một khi Bắc Mạc Quân nghiêm túc, nói ra thì hơi phũ phàng nhưng mười Cổ Liên cũng không thắng được một Bắc Mạc Quân. Chiến đấu hơn một trăm chiêu, Cổ Liên chung quy không chống đỡ được nữa.

Cổ Liên quỳ một gối xuống đất, không ngừng phun máu tươi, nếu không có cây trượng chống đỡ thì hắn đã sớm ngã xuống. Bắc Mạc Quân đứng cách xa hắn, chỉ mũi thương về phía hắn, đạm đạm nói.

“Ngươi thua.”

Không hiểu vì sao Bắc Mạc Quân lại đứng cách xa Cổ Liên ư? Đơn giản vì hắn chê y bẩn! Một thân toàn đất cát, máu me, có cho tiền hắn cũng không lại gần.

Cổ Liên khó nhọc ngẩng đầu, vẫn cố chấp mở miệng.

“Chưa xong đâu!”

Đoạn, hắn nhấc cây trượng ném về phía Bắc Mạc Quân, vừa nhanh, vừa mạnh, xé gió lao vút đi.

Bắc Mạc Quân phiền phức lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, cho rằng Cổ Liên đang đóng vai con chó giãy chết. Hắn chủ quan không nhìn tới đáy mắt Cổ Liên chợt hiện một vệt ánh sáng âm lãnh.

Lúc Bắc Mạc Quân đánh bay cây trượng, hắn không ngờ có một con rắn nhỏ màu vàng phi tới, há miệng cắn vào mu bàn tay hắn, nhoi nhói.

“Đáng chết!”

Bắc Mạc Quân rủa thầm, vung tay muốn bóp chết con rắn, nhưng con rắn đó phi thường linh hoạt, cắn xong liền bò trở lại bên người Cổ Liên, quấn quanh cổ tay y.

“Ha ha ha! Bắc Mạc Quân, hẹn ngày tái ngộ!”

Cổ Liên cất tiếng cười vang, xoay người bỏ chạy mất dạng, chạy còn nhanh hơn thỏ. Chắc rằng hắn đã có chủ ý để dành sức lực cho việc này.

Bắc Mạc Quân đang định đuổi theo thì trước mắt hoa lên một cái, hắn lắc đầu, vài giây sau tầm nhìn lại trở lại bình thường, như không có vấn đề gì xảy ra. Để cho chắc chắn, hắn kiểm tra lại cơ thể một lượt, thấy không có điều đáng ngờ mới yên lòng. Nhưng đợi Bắc Mạc Quân ổn định thì Cổ Liên đã chạy thoát từ bao giờ.

Bắc Mạc Quân thở dài, vừa đúng lúc nghe thấy thanh âm Nguyệt Tích Lương vang lên.

“Tiểu Quân Quân, chàng không sao chứ?”

Bắc Mạc Quân giương mắt nhìn Nguyệt Tích Lương hối hả chạy đến, bất động thanh sắc giấu bàn tay bị rắn cắn ra sau lưng, cười thập phần ôn nhu.

“Ta không sao.”