Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 363



Là ai?

Quân địch hay quân ta?

Đó là người Nguyệt Tích Lương đang chờ?

"A Nghiên? Vương gia, là A Nghiên!!"

Triển Chính Hi khi nhìn rõ người ngồi trên lưng ngựa là ai thì lặp tức phấn khởi hò reo, hận một nỗi không thể có ba cái miệng reo cùng lúc.

Triển Chính Hi không lạ A Nghiên, nữ tử đi theo bên cạnh Nguyệt Tích Lương không nhiều, bằng hữu Nguyệt Tích Lương nhận định lại càng ít hơn. Và nữ nhân ngoại tộc tên A Nghiên là một trong số đó. A Nghiên và Lam tỷ là hai nữ nhân thuộc trường phái kiều diễm quyến rũ, tuy mỗi người một kiểu nhưng không phủ định các nàng đều có nhan sắc hơn người.

Triển Chính Hi ấn tượng với A Nghiên không phải vì nàng xinh đẹp, mà vì vương gia đã từng giao phó cho hắn trọng trách theo dõi nhất cử nhất động của nàng.

Vì sao? Chẳng phải vì vị vương gia thích ăn giấm nào đó phát giác tâm tư không đơn thuần của A Nghiên dành cho Nguyệt Tích Lương hay sao?

Một thời gian trước A Nghiên bỗng dưng mất tích, nàng độc để lại một phong thư không đầu không đuôi, ghi một câu bình an. Mọi người đều lên án nàng, nghĩ nàng vì sợ Thiên Ma cung nên đã bỏ đi. Nguyệt Tích Lương phải hạ lệnh cấm ngôn thì những từ ngữ chỉ trích mới lắng xuống.

A Nghiên không có ở Quỷ Âm môn, Triển Chính Hi mới có thời gian rảnh đi trộm gà, đi ngủ nướng, cân nặng cũng tăng đáng kể.

Tình địch là nam giới thì đã đành, đằng này Bắc Mạc Quân còn có cả tình địch là nữ giới. Đừng tưởng là nữ thì Bắc Mạc Quân sẽ nhân nhượng! Hắn xử hết!

Hiên Viên Liệt bừng tỉnh, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Hóa ra là nàng ta."

Bắc Mạc Quân híp mắt, dĩ nhiên nhận thức A Nghiên. Hắn thu lại biểu cảm thất thố, cất lời.

"Sao lại là nàng ta? Nàng ta đến đây làm gì?"

Nguyệt Tích Lương cười hì hì phe phẩy tờ giấy trong tay, đáp.

"Sáng nay ta nhận được thư của tỷ ấy, tỷ ấy nói sẽ tặng cho chúng ta một phần lễ vật muộn nhân ngày đại hôn. Tỷ ấy dặn ta chờ, dù cho thế nào cũng không được rút quân. Ta nghe theo tỷ ấy!"

Bắc Mạc Quân lẳng lặng nuốt vào một bụng giấm chua, ghét bỏ lên tiếng.

"Tại sao nàng tin chắc nàng ấy sẽ đến kịp? Hơn thế nàng còn tin nàng ấy sẽ giúp ích được cho trận chiến mà chờ đợi?"

Chờ với đợi!

Chờ đợi cái rắm!

Nguyệt Tích Lương chỉ chỉ vị trí trái tim, làm như thật sự nói.

"Trực giác mách bảo."

Bắc Mạc Quân: "........."

Tốt lắm!

Đã tin tưởng nhau tới mức này rồi!

Nguyệt Tích Lương, nàng là cái đồ trăng hoa!

Triển Chính Hi xán lại gần Nguyệt Tích Lương, tò mò hỏi.

"Vương phi sư phụ, lễ vật của nàng ta là gì? Quý giá không?"

Nguyệt Tích Lương nhún vai, lần nữa liếc nhìn qua số lượng lên tới hàng mấy vạn của đội quân đằng sau lưng A Nghiên, cảm thán.

"Lúc trước ta quả thật không biết, nhưng bây giờ thì ta cũng đoán được đại khái rồi."

Bắc Mạc Quân hừ hừ trong lỗ mũi, rất không tình nguyện bồi thêm.

"Lễ vật không tồi."

Ấu trĩ!

Nguyệt Tích Lương tức cười lắc đầu, yêu chết cái bộ dáng khẩu thị tâm phi này của phu quân nhà mình.

Trong lúc Nguyệt Tích Lương thay ba nam tử giải đáp thắc mắc thì A Nghiên cũng cưỡi bạch mã phi đến. Bạch mã đạp xuống nền đất những bước chạy mạnh mẽ bất phàm, chạy đua với gió, kiêu ngạo hất bờm, cát bụi bay mùi mịt.

Đây là một bảo mã!

Ba cặp mắt của ba tên cuồng võ nghệ, cuồng đánh chém thi nhau phát sáng. Ngón tay bọn hắn giật giật thật muốn lao lên cướp ngựa đem đi nhân giống.

"Tích Lương!"

A Nghiên xuống ngựa, sải bước rộng tới chỗ mấy người Nguyệt Tích Lương. Nàng trực tiếp phớt lờ sự tồn tại to tướng của bạn nhỏ Quân, bạn nhỏ Hi và bạn nhỏ Liệt, chạy vụt qua, nhằm Nguyệt Tích Lương mà ôm chầm.

"Tích Lương, tỷ rất nhớ muội!"

Bộ ngực khủng quá cỡ của A Nghiên ép Nguyệt Tích Lương xém không thở nổi.

Nguyệt Tích Lương hơi ngạc nhiên với hành động cởi mở có chút giống Hiên Viên Lam của A Nghiên. Phải biết tính tình A Nghiên vốn trái ngược với vẻ ngoài của nàng, nàng thông minh, nàng ổn trọng, nàng ôn hòa, nhã nhặn, giữ ý tứ lại hay ngượng ngùng.

Từ lúc nào A Nghiên mạnh bạo như thế?

Nguyệt Tích Lương ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng không mấy để tâm, vì nàng cũng mừng rỡ không kém.

"A Nghiên, tỷ trở lại rồi."

A Nghiên nựng má Nguyệt Tích Lương, đồng tử xanh thẳm long lanh a long lanh.

"Đúng, tỷ trở lại với muội đây, còn mang theo lễ vật như đã hứa."

Vừa nói, A Nghiên vừa lựa chọn góc độ Nguyệt Tích Lương không nhìn tới dơ ngón tay cái với Bắc Mạc Quân. Một ngón tay cái… chỉa xuống đất.

Trêu ngươi!

Trần trụi trêu ngươi!

A Nghiên nàng là cố ý đấy thì sao nào? Ôm Tích Lương, nựng má Tích Lương,... tất cả đều là cố ý.

Bắc Mạc Quân, đừng cho rằng bản tiểu thư sợ ngươi!

Bản tiểu thư đường đường là tiểu công chúa bộ tộc sa mạc, có khi nào chịu thiệt thòi qua? Ta đến Quỷ Âm môn vì thích, làm đệ tử để chơi, tuân theo lệnh Nguyệt Tích Lương vì chiều chuộng nàng ấy. Còn Bắc Mạc Quân ngươi? Trong mắt ta tính cái đinh?!

A Nghiên nhớ lại những ngày bị Bắc Mạc Quân đánh ghen, tính kế cho uống thuốc xổ, răng nàng liền ngứa.

"Vương gia, nàng ta khiêu chiến ngươi kìa."

Triển Chính Hi tốt bụng nhắc nhở đổi lại một cái lườm sắc lạnh của mỗ vị vương gia.

Khí tức xung quanh Bắc Mạc Quân giảm xuống một cách chóng mặt. Hắn nhịn… hắn phi thường nhịn…

Quay sang Nguyệt Tích Lương, nàng thân thiết sửa lại y phục lông thú xộc xệch cho A Nghiên, vô nại nói.

"A Nghiên, lễ vật của tỷ…"