Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 367



Khác hẳn với Bắc Nguyệt liên minh nhộn nhịp, vui vẻ, Thiên Ma cung lúc nào cũng bị bao quanh bởi luồng khí u ám, nặng nề. Nhất là ở doanh trại tổng bộ Thiên Ma cung, nơi Mạc Vấn Thiên tự mình tọa trấn, cơ hồ không có ai mở miệng tám chuyện, việc của ai người đó làm, quy củ đến kỳ dị.

Theo thường lệ, mỗi tối Mạc Vấn Thiên đều đến doanh trướng của Kình Sâm ngồi một canh giờ. Một canh giờ này, hầu như chỉ có Mạc Vấn Thiên nói, Kình Sâm không biết có nghe lọt tai hay không, chung quy hắn chưa bao giờ nhìn Mạc Vấn Thiên quá ba giây.

Đừng hỏi Kình Sâm có biết tình hình trận chiến hay không. Hắn biết hết, không có gì là hắn không biết, kể cả chiến lược, thông tin cơ mật của Thiên Ma cung. Đơn giản vì Mạc Vấn Thiên không coi hắn là người ngoài, hoặc giả y cho rằng cả đời này Kình Sâm cũng không chạy thoát khỏi tay y.

"Kình Sâm, ngươi nói xem có đáng tiếc không chứ? Phía Nam sắp bị công phá rồi lại nhảy ra một trình giảo kim sa mạc. Cổ Liên làm việc càng ngày càng thất trách."

Mạc Vấn Thiên vừa nói vừa gõ gõ mặt bàn, một đầu tóc bạc chảy dài trên vai, nổi bật dưới nền y phục đen tuyền.

Cho đến nay, doanh trại tổng bộ của Thiên Ma cung chưa từng xuất quân, Mạc Vấn Thiên cũng chưa từng lộ diện. Dẫu là vậy, bốn phía của đại quân Thiên Ma cung áp sát Bắc Nguyệt liên minh gắt gao, Bắc Nguyệt liên minh đối phó bốn phía chưa xong, làm gì còn thời giờ lo tới tổng bộ quân địch nữa.

Không phải Mạc Vấn Thiên không muốn đánh, mà là hắn đang đợi. Đợi cái gì? Không rõ nữa.

Người ta thường nói, người biết nhẫn nại là người đáng sợ nhất. Không thể phủ nhận Mạc Vấn Thiên là người hết sức nhẫn nại. Vì mục đích, hắn bằng lòng bỏ ra mấy chục năm xây dựng môn phái, lại để che mắt người đời, hắn giấu nhẹm đi con người thật, giả bộ thiện lương, tạo cho môn phái một vỏ bọc chính nghĩa giả dối.

Kình Sâm nhiều lần muốn hỏi Mạc Vấn Thiên, ngươi sống như vậy có thấy mệt không?

Kình Sâm nghe tin Bắc Nguyệt liên minh không thất thủ liền vui vẻ, hắn cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhún vai.

"Đã làm việc không tốt, vậy ngươi cứ giết cái người tên Cổ Liên đó là được. Ngươi tâm ngoan thủ lạt như vậy, giết người như ngóe, giết luôn hắn không có vấn đề gì đúng không? "

Mạc Vấn Thiên ngừng gõ mặt bàn, có chút bất đắc dĩ nhìn dung nhan trẻ hóa của Kình Sâm.

Sau bao nhiêu ngày thử nghiệm, hắn đã đúc kết được ra một điều quan trọng khi muốn câu thông với Kình Sâm. Đó là Bắc Nguyệt liên minh.

Nói Bắc Nguyệt liên minh là chung chung, nói một cách chuẩn xác hơn là tin tức Bắc Nguyệt liên minh chiến thắng.

Mỗi lần Bắc Nguyệt liên minh thành công đánh lui bọn hắn, y như rằng Kình Sâm sẽ đá đểu hắn vài câu, ngữ khí khinh miệt lại kiêu ngạo.

Vì sao kiêu ngạo?

Vì Kình Sâm tự nhận mình là người của Bắc Nguyệt liên minh chứ sao! Quân mình thắng sao không kiêu ngạo cho được.

Còn những chuyện khác, Mạc Vấn Thiên kể có hấp dẫn đến đâu thì Kình Sâm cũng làm như mắt điếc tai ngơ. Mạc Vấn Thiên cảm tưởng như hắn đang giao tiếp với một pho tượng.

Mạc Vấn Thiên đợi được một câu nói của Kình Sâm, đầu đều bạc trắng.

Khụ!

Dù cho đầu hắn vốn đã bạc từ lâu.

Nói đi nói lại, đầu bạc hay không không quan trọng, quan trọng là hắn mừng rỡ.

Mới đầu khi bị Kình Sâm ngó lơ, Mạc Vấn Thiên vẫn lạnh nhạt như thường. Nhưng lâu dần, tình trạng ngó lơ vẫn không được cải thiện, thậm chí còn có xu hướng nặng thêm, hắn bắt đầu không giữ được bình tĩnh.

Thôi kệ, bản cung chủ xuống nước trước cũng không hề gì. Không mất miếng thịt nào!

Mạc Vấn Thiên đằng hắng, nhanh chóng lựa lời đáp lại Kình Sâm, không muốn làm mất lòng tôn phật này.

"Cổ Liên là thuộc hạ trung thành nhất của ta, là cánh tay phải đắc lực của ta, giết quả thật không nỡ. Hắn vẫn là nên sống đi."

Kình Sâm thờ ơ liếc Mạc Vấn Thiên, mỉa mai nói.

"Hửm? Không nỡ giết hắn, vậy mà ngươi nỡ giết Hạ nhi. Mạc Vấn Thiên, ngươi đúng là không bằng cầm thú!"

Cổ Liên là thuộc hạ, Nguyệt Hạ lại là thê tử hắn. Coi như bỏ qua thân phận phu thê thì Nguyệt Hạ cũng từng là bằng hữu thân thiết, từng kết bái. Ai hơn ai, nhìn vào liền biết.

Không nỡ giết Cổ Liên?

Ha ha, tất cả chỉ là ngụy biện!

Cổ Liên vẫn còn tác dụng với hắn thì nói huỵch toẹt ra luôn đi, văn vẻ ai tin?!

Người như Mạc Vấn Thiên căn bản không có cái khái niệm gọi là không nỡ!

Mạc Vấn Thiên sa sầm mặt, chút cảm xúc mừng rỡ vừa mới nhen nhóm lên lặp tức bị dập tắt. Hắn đạm mạc lên tiếng.

"Đó là hai chuyện khác nhau. Kình Sâm, ta không cho phép ngươi nhắc đến nó một lần nào nữa!"

Nguyệt Hạ cướp người hắn yêu, nàng đáng chết! Nàng chết một vạn lần cũng không đủ!

Hắn tự mình nhắc tới nàng ta thì không sao, bất quá khi người khác nhắc tới thì hắn lại khó chịu, bực bội.

Hắn không sai!

Hắn giết nàng ta không sai!

Kình Sâm hiếm khi cười trước mặt Mạc Vấn Thiên, nhưng lần này hắn cười, hơn nữa còn cười rất tươi.

"Ta nói thì thế nào? Ngươi giết ta sao? Nào, giết đi! Đâm vào đây này!"

Kình Sâm ngửa đầu, ngón tay chỉa chỉa vào động mạnh cổ hơi phồng lên, ánh mắt khích bác.

Bàn tay Mạc Vấn Thiên chộp tới cổ họng Kình Sâm, dùng sức bóp chặt, hắn nghiến răng.

"Đừng thách thức ta. Ngươi đừng tưởng ta không dám!"

Kình Sâm thuận theo giật đầu.

"Đúng đúng, ngươi không gì là không dám làm. Rồi, làm đi! Bẻ mạnh vào."

"Ngươi… "

Mạc Vấn Thiên thở dốc, gân xanh trên thái dương nổi chằng chịt, tròng mắt giăng đầy tơ máu.

Hắn nhìn gương mặt không hoảng, không hốt của Kình Sâm, vô thức siết tay.

Kình Sâm chờ, chờ mãi, cuối cùng chờ được một tiếng hừ lạnh của Mạc Vấn Thiên. Mạc Vấn Thiên buông lỏng tay ra, không nói không rằng xoay người bỏ đi.

Phần phật!

Tấm mành doanh trướng buông xuống, Kình Sâm chậm rãi điều chỉnh cổ áo, hắn nhìn vào chén nước trà, trong nước phản chiếu hình ảnh hắn với cần cổ in hình năm ngón tay tím bầm.

"Ngươi là ai?"

Ngay khi Kình Sâm đang thất thần thì bên ngoài vang lên tiếng chất vấn của đệ tử canh giữ. Doanh trướng hắn luôn có người canh giữ, bất kể là ngày hay đêm, số người canh giữ không ít hơn năm người.

"Ta là người đưa cơm, đến giờ cơm rồi, lão cung chủ sai ta đến đưa cơm cho Kình Sâm."

Một thanh âm già nua theo đó trả lời, hợp tình hợp lý.

"Ngươi có lệnh bài không?"

"Có, đây là lệnh bài của ta."

Im lặng một lúc, dường như đệ tử bên ngoài đang kiểm tra lệnh bài thân phận của người tới.

"Vào đi, nhanh lên, không được ở trong đó lâu."

"Lão phu biết, chân tay ta không khỏe, ngươi từ từ…"

Màn trướng lần nữa được nhấc lên, xuất hiện thân hình của một lão nhân tay cầm thực hạp. Lão nhân mặt mày hồng nhuận, mắt sáng như sao, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu. Kình Sâm đoán, hắn hẳn là rất hay cười.