Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 70



- " Không có gì, là nói ngươi đẹp thôi. "

Nguyệt Tích Lương cười hớ hớ, phẩy tay. Nhất thời nàng lỡ miệng, theo thói quen phun ra một từ tiếng anh. Hắn không hiểu là điều bình thường.

Bắc Mạc Quân đa nghi liếc nàng, cứng nhắc gật đầu. Nàng không ngầm chửi hắn là tốt rồi.

Đúng lúc này, cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Kinh Thiên ung dung từ ngoài bước vào. Mấy ngày hôm nay hắn đều ở tại Nhị vương phủ, nghiễm nhiên coi đây thành hậu hoa viên nhà mình, có đuổi cũng không chịu đi.

Đùa sao? Ở Nguyệt vương phủ bây giờ không có gì vui. Nương tử thì bị người ta bắt, nữ nhi thì gần như chuyển luôn hộ khẩu.

Một mình hắn.... nhàm chán đến chết nha. Đến đây bầu bạn với Lương bảo bảo cho rồi.

Nguyệt Kinh Thiên nghiêm túc đánh giá Bắc Mạc Quân từ đầu đến chân một lượt, miễn cưỡng gật gù khen.

- " Mặc dù không có đẹp xuất sắc như ta, bất quá.... coi như là đạt tiêu chuẩn. "

Nguyệt Tích Lương co giật đuôi lông mày, không nỡ nhìn thẳng vào khuôn mặt đã có không ít nếp nhăn của lão cha nhà mình.

Sau hơn nửa năm định cư tại nơi này, nàng có thể rút ra được một kết luận.

Nam tử ở Cảnh Lăng đế quốc ai ai cũng đều mắc bệnh tự luyến. Càng soái sẽ càng có độ tự luyến cao, mặt dày lạ thường.

Ít nhất cho đến bây giờ, những người xung quanh nàng chính là vậy.

Các ngươi không thể khiêm tốn được giống như Hiên Viên Dật sao? Người ta đã đẹp tựa trích tiên thì không nói, thái độ còn ôn hòa, nho nhã. Ài..... đúng là khác nhau một trời một vực.

Nếu để cho Bắc Mạc Quân nghe được những lời này của Nguyệt Tích Lương, chắc chắn hắn sẽ kịch kiệt phản bác.

Nàng không thấy tự luyến cực kỳ khả ái sao?

Tự luyến đáng yêu mà! Tự luyến dễ thương mà!

Như tên Hiên Viên Dật kia, suốt ngày trưng ra một bộ mặt cười giả dối, xấu hơn hắn nhiều.

Ở một nơi xa, Hiên Viên Dật đang bù đầu vào xử lý đống văn kiện mà phụ hoàng hắn giao cho, không kìm được đánh cái rùng mình ớn lạnh.

Quái, sao hắn cứ có cảm giác như có người đang nhắc đến hắn. Ngơ ngác một lúc, Hiên Viên Dật liền lắc đầu tự giễu.

Nhắc đến thì nhắc đến đi, đằng nào cũng không có ai mắng chửi hắn đâu. Hắn vừa đẹp mã lại tốt bụng như thế này, tán dương còn không hết huống chi là mắng chửi.

Ây da, làm một con người hoàn hảo thật là không dễ dàng gì.....

Để tránh hai người nào đó tiếp tục mở miệng tự khen chính mình, Nguyệt Tích Lương vẫn là vội vã chen vào.

- " Đã không còn sớm nữa, chúng ta mau đến phủ Đại vương gia thôi. "

Đây chính là việc quan trọng của ngày hôm nay, không thể lơ là được. Mẫu thân đại nhân còn đang đợi bọn họ đến cứu đâu.

Nguyệt Kinh Thiên nghe vậy, ngược lại từ chối đi cùng.

- " Ta sẽ không đi đến đó, có ta ở đấy, Mộ Sở Sở có lẽ sẽ đề phòng hơn. Đi nhanh về nhanh, ta ở phủ đợi tin tốt của các ngươi. "

Bắc Mạc Quân cũng nghĩ như vậy nên không nói gì nhiều. Hắn chỉ gật đầu rồi thản nhiên cầm lấy tay của Nguyệt Tích Lương đi ra khỏi phủ.

Mỗi bước đi của hắn thời khắc này đều khí phách mười phần, biểu cảm nghiêm túc, như là một vị dũng sĩ đang quên mình liều chết xung phong vào hang ổ quân địch, một đi không trở lại.

Nguyệt Tích Lương lén nhìn hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bây giờ nàng mới phát hiện, thằng nhãi này cũng có lúc quá đáng yêu đi?

Khi đã an vị trên xe ngựa, Nguyệt Tích Lương không kìm lòng được đưa tay véo má hắn, đùa cợt nói.

- " Nào, tiểu mỹ nhân, cười một tiếng cho gia xem. "

Nếu là người khác dám đụng chạm tới hắn như vậy, Bắc Mạc Quân sẽ không nói hai lời mà trực tiếp rút kiếm chặt đứt cánh tay người đó.

Không phải là hắn tàn bạo, khát máu, mà đó chính là nguyên tắc bất thành văn của hắn. Cả Cảnh Lăng này không ai là không biết.

Nhưng Nguyệt Tích Lương thì lại khác, dù là nguyên tắc nào đi chăng nữa, đối với nàng cũng trở thành vô nghĩa hết.

Bắc Mạc Quân không những không khó chịu vì hành động của nàng, ngược lại còn nhiệt liệt hoan nghênh.

Đơn giản thôi, hắn quá thích nàng rồi.

Bắc Mạc Quân nhướng mày, dịch mông ngồi sát vào Nguyệt Tích Lương, mỉm cười hỏi.

- " Vương phi, một nụ cười của bổn vương đáng giá ngàn vàng, nàng mua nổi không? "

Nụ cười này làm cho khuôn mặt lãnh khốc của Bắc Mạc Quân trở nên nhu hòa hơn hẳn. Bỗng chốc như trăm hoa đua nở, thêm một chút tà mị, lười biếng mà thường ngày không có.

Nguyệt Tích Lương bị nụ cười yêu nghiệt nào đó cướp mất hồn, cứ ngẩn ngơ nhìn hắn. Bàn tay véo má cũng quên lấy về.

Bỗng nhiên, nàng thấy hắn thật khác.

So với lần đầu tiên gặp mặt, cứ như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.

Bắc Mạc Quân lúc trước, ngoài đen mặt thì cũng chỉ có mặt đen. Từ lúc nào mà hắn có thể mỉm cười tự nhiên như thế? Hơn nữa, hắn lại còn biết trêu ghẹo lại nàng rồi.

Bắc Mạc Quân như thế này, thực sự quá chói mắt, quá rung động tâm can....

- " Sao rồi? Nhìn ta đến ngẩn người? "

Bắc Mạc Quân miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã sớm nở hoa.

Thật tốt quá, cuối cùng kế " cười " trong " ba mươi sáu kế truy thê " cũng có chút hiệu quả.

Không uổng công hắn bỏ ra vốn liếng để học. Mỗi ngày đều soi gương tập cười đến lệch cả quai hàm, mặt rút gân.

Nguyệt Tích Lương hoàn hồn, hốt hoảng rút cái tay đang làm loạn trên má hắn về.

Nàng vỗ vỗ ngực, u oán nhìn hắn, làm như thật sự nói.

- " Quá nguy hiểm rồi, lực sát thương quá lớn. Ngươi nha, từ sau đừng có tùy tiện cười như vậy trước mặt người khác. Nam tử và nữ tử đều không được. Không phải ai cũng là chính nhân quân tử như ta đâu..... "

Nguyệt Tích Lương có dự cảm không lành về số phận của Mộ Sở Sở. " Mỹ nam kế " này quá mạnh mẽ, không dễ xơi như tưởng tượng.

Bắc Mạc Quân vui sướng gật đầu, vò mái tóc mềm nượt của nàng.

- " Trừ nàng, ta sẽ không cười với bất kỳ ai cả. "

Đây như là một lời hứa của hắn đối với nàng.

Tình cảm chôn giấu trong câu nói của hắn, nàng đã nhận ra chưa?

Thực chất, nếu trước mặt Bắc Mạc Quân là một người bình thường, người đó chắc chắn đã nhận ra thứ tình cảm dạt dào kia.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Nguyệt Tích Lương lại không phải là một người bình thường.

Chỉ thấy nàng sợ hãi lùi ra xa hắn, hung hăng lắc đầu.

- " Vẫn là để dành nụ cười đó cho nam tử ngươi yêu đi. Ta sợ ta chịu không nổi, mất máu mà chết là một chuyện rất xấu hổ! "

- "......... "

Bàn tay đang vò đầu của Bắc Mạc Quân khựng lại giữa không trung. Trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một màu đen đen quen thuộc.

Nước đổ đầu vịt!

Đây chính xác là nước đổ đầu vịt!

Đến tận bây giờ nàng vẫn cho rằng hắn là đoạn tay áo?

- " Ta. Không. Phải. Là. Đoạn. Tay. Áo! "

Bắc Mạc Quân gần như nghiến răng nghiến lợi rống.

Đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng phủ nhận điều này. Trước đây, hắn sợ bị lộ ra bí mật Vu thuật, nhưng giờ thì hắn còn sợ cái gì nữa.

Hắn muốn cho nàng biết, hắn là thích nữ nhân, hắn thích nàng.

Nào ngờ, Nguyệt Tích Lương cũng không quan tâm điều đó cho lắm. Với nàng, phủ nhận hay không phủ nhận cũng đều như nhau cả thôi.

Nàng gật gật đầu, vỗ vai Bắc Mạc Quân.

- " Ta biết. "

Hắn kinh nghi nhìn nàng. Nàng biết thật chứ? Nàng rốt cuộc có hiểu rõ ý hắn không vậy?

Bắc Mạc Quân há miệng, định nói thêm điều gì đó thì bên ngoài xe ngựa, Triển Chính Hi đột ngột lên tiếng cắt đứt.

- " Vương gia, đã đến nơi rồi. "