Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 86



Bọn người Nguyệt Tích Lương về đến khách điếm liền nhìn thấy Đại Bạch đang cõng bọc hành lý, đằng sau là mấy con ngựa ngoan nhoãn cúi thấp đầu, dáng vẻ phục tùng.

Lão Phúc đứng bên cạnh chúng nó, vuốt râu, hòa nhã mỉm cười, thỉnh thoảng khẽ ho vài tiếng, chứng tỏ bệnh phong hàn của lão còn chưa khỏi hẳn.

Bắc Mạc Quân trong lòng tán thưởng một phen. Xem ra Hoa Thế Thần đã báo tin cho lão Phúc trước khi bọn hắn vào cung rồi.

Cũng tốt, như thế này thật là tiết kiệm được không ít thời gian.

Bắc Mạc Quân tung người nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương, hắc mã hí dài một tiếng đầy sức sống. Hắn vuốt bờm ngựa, hài lòng nói với lão Phúc.

- " Tháng này tăng gấp đôi tiền lương. "

Lão Phúc vui mừng cười hì hì, lộ ra mấy cái răng giả làm bằng vàng lóe sáng trong đêm tối.

- " Tạ ơn vương gia! "

Triển Chính Hi và Kiến Nhất kìm chế xúc động muốn đi lên bẻ gãy mấy cái răng đó của lão, trong lòng không khỏi oán thầm. Làm thị vệ thiếp thân của vương gia bao nhiêu năm, chúng ta còn chưa có cái răng vàng nào đâu.

Nghĩ nghĩ, chắc là phải thương lượng với vương gia chuyện này mới được. Chuyển hết tiền lương từ bạc sang vàng, có ít hơn cũng không thành vấn đề.

Hai kẻ dở hơi không ngừng tưởng tượng ra viễn cảnh chính mình khi về già, dạo chơi trên đường phố, có kẻ hầu người hạ, tùy tiện nhe răng ra một cái là chói đến mù mắt người khác.

Ây da, có bộ răng hoàn toàn bằng vàng thật là xa hoa và khí phách biết bao!

Cặp đôi công thụ nào đó càng nghĩ càng cảm thấy sướng rơn, không nhịn được phì cười thành tiếng, cười quỷ dị.

Nguyệt Tích Lương ngồi trên lưng Đại Bạch, kỳ quái liếc nhìn bọn hắn, không tiếng động ra lệnh Đại Bạch tránh ra xa khỏi phạm vi ba thước.

Mắt ánh đó của nàng như muốn hỏi " các ngươi đã bị bệnh lâu chưa? " vậy.

Lăng Tiêu Nhiên phi lên lưng ngựa, thuận tiện đá bay Nguyệt Kinh Thiên vốn cũng đang có ý định bám càng ngồi chung một ngựa với nàng. Không nhìn hắn, thúc ngựa tiến về phía trước.

Đắc tội với nương tử, muốn sắc mặt hòa nhã sao? Không có đâu!

Nguyệt Kinh Thiên ủy khuất cắn cắn môi, không còn cách nào khác đành trèo lên một con ngựa, vừa nhìn bóng lưng nàng vừa tiếp tục nghĩ cách dỗ dành.

Đến khi Kiến Nhất và Triển Chính Hi cười đủ, phục hồi lại tinh thần thì ở nơi này đâu còn thấy bóng dáng của mấy người kia nữa.

Bọn hắn vội vã nhảy lên lưng hai con ngựa xấu xí cuối cùng, phi nước đại đuổi theo, vừa đuổi vừa hô lớn.

- " Uy uy, đợi chúng ta với! Vương gia, đợi thuộc hạ! "

Đợi cho hai đại thị vệ đi khuất dạng, lão Phúc mới híp mắt lại, vỗ tay ba cái, lặp tức có mười ám vệ xuất hiện trên đường cái. Mấy ám vệ này vẫn ẩn náu xung quanh khách điếm, chắc hẳn vương gia cũng đã nhận thấy.

Lão mở miệng, ôn tồn dặn dò.

- " Các ngươi chia làm hai nhóm, một nhóm đi đánh lạc hướng cấm vệ quân và tộc nhân gì gì đấy, một nhóm đi theo sau yểm hộ vương gia. Nhớ kỹ, trước khi vương gia rời khỏi Mạc Thanh, các ngươi không được lơ là cảnh giác. Dù có mất cái mạng cũng phải bảo vệ được vương gia và vương phi, biết chưa? "

Các ám vệ đồng loạt gật đầu, trăm miệng một lời nói.

- " Vâng, lão bản! "

............

Một ngày trôi qua. Đám người Nguyệt Tích Lương cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, ra khỏi kinh thành Mạc Thanh, chọn con đường rừng núi hẻo lánh mà đi.

Bây giờ là buổi tối, bọn họ vẫn còn đang lững thững ở trên đường mòn nhỏ, xung quanh ngoại trừ cây cũng chỉ có đất đá.

Bắc Mạc Quân vốn dự định đi xuyên đêm, qua khỏi khu rừng này sẽ có một thành trấn nhỏ, vào đó để nghỉ ngơi, cho ngựa lấy lại sức, thuận tiện chuẩn bị thêm một chút lương khô cùng nước uống mấy ngày sau.

Nhưng mà, Kiến Nhất đang yên đang lành lại đột nhiên cảm thấy đau bụng. Hắn ghìm lại dây cương, ôm bụng nhăn nhó nói.

- " Vương gia..... ta.... ta muốn đi.... ấy ấy. Ta không chịu được nữa. "

Bắc Mạc Quân nhíu mày nhìn hắn, không hiểu hỏi lại.

- " Ấy ấy là cái gì? "

Kiến Nhất quẫn bách gãi đầu gãi tai, đang không biết nói như thế nào thì bụng cồn cào một trận.

Phốc!

Một tiếng vang khe khẽ vang lên, vạt áo màu xanh sau mông hắn nhẹ nhàng động đậy. Cái này có thể trực tiếp thay cho câu trả lời.

Kiến Nhất: "...... "

Triển Chính Hi bịt mũi, không nhịn được kêu oang oang.

- " Sao lại thối như vậy? "

Kiến Nhất cũng không biết tại sao lại như thế, mặt hắn đỏ bừng, ôm bụng nhảy xuống ngựa. Trong bụng còn đang không ngừng kêu lên những tiếng " ọt ọt ọt ".

Bắc Mạc Quân cũng xuống ngựa theo, một tay che mũi mình, một tay còn không quên ân cần che cho Nguyệt Tích Lương, nói.

- " Đi đi. "

Như được lệnh đại xá, Kiến Nhất liền lao đi như bay, tìm nơi thích hợp để giải quyết. Hắn vừa đi, vừa chuyển từ ôm bụng sang ôm mông, kìm chế không được thả rắm bừa bãi.

Mẹ kiếp! Thật là quá mất mặt! Dạo gần đây hắn có ăn phải đồ hư hay sao?

Nguyệt Kinh Thiên phải đợi cho không khí trở lại trạng thái trong lành mới dám bỏ tay xuống, kỳ quái mở miệng.

- " Hắn đây là bị làm sao? "

Tên này có thể gọi là đệ nhất rắm thối nha. Hắn tự nhận rắm thối thứ hai, không có ai dám nhận rắm thối thứ nhất. Quá thối!

Triển Chính Hi như bừng tĩnh đại ngộ, rồi lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.

- " Không đúng, nếu là do cái bánh bao đó thì tại sao đến bây giờ mới bị đau bụng? Hơn thế nữa, với nội lực của hắn, một cái bánh bao thiu chắc là không vấn đề gì mới phải. "

Nguyệt Kinh Thiên tỉ mỉ nhớ lại cũng nhớ ra.

- " Ý ngươi là cái bánh bao hôm cung yến? Nó có vấn đề? "

Nghe vậy, khóe môi Triền Chính Hi run rẩy một hồi, sau khi đấu tranh tư tưởng, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.

- " Bánh bao ta mua là bánh bao đã quá hạn.... khụ.... mấy ngày. "

Lăng Tiêu Nhiên ngồi trên tảng đá bóp bóp chân, chớp mắt phượng, xen vào.

- " Là mấy cái bánh bao nhân thịt phải không? "

Triển Chính Hi gật đầu. Sao Nguyệt vương phi lại biết? Không phải hôm cung yến đó nàng ngồi khá xa bọn hắn hay sao. Làm sao biết là bánh bao nhân gì được.

Lăng Tiêu Nhiên thấy hắn nghi hoặc liền nói tiếp.

- " Vừa nãy ta thấy Kiến Nhất ăn mấy cái. Ta còn tưởng hắn lén ăn đồ ngon không cho ta đâu, đang định đòi hắn. May mà ta chưa kịp đòi, hắc hắc... "

Trên trán Triển Chính Hi tức thì xuất hiện mấy cái vạch đen, đuôi lông mày giật giật.

Hóa ra tên đăng đồ tử đó tiếc của, trộm ăn hết bánh bao thiu. Hắn đã nói mà, một cái bánh làm sao có thể đau bụng cho được, nhưng nhiều cái không đau mới là lạ.

Đáng đời hắn, cho hắn bị Tào Tháo đuổi đến chết đi!

Nguyệt Tích Lương nhịn cười, nhảy khỏi lưng Đại Bạch, phủi phủi vạt y phục.

- " Chắc hắn còn lâu mới có thể quay về. Chúng ta hôm nay liền ở tạm trong rừng đi, sáng mai tiếp tục lên đường. "

Mọi người cũng không có gì dị nghị, gật đầu đáp ứng. Bọn họ đi tìm một chỗ tương đối thoáng đãng, dựng lều vải qua đêm.

Bắc Mạc Quân nhìn thấy Nguyệt Tích Lương không nuốt nổi lương khô cứng đơ trong tay. Hắn đau lòng vứt lương khô trong tay nàng đi, sai Triển Chính Hi.

- " Ngươi đi kiếm củi. "

Đoạn, chính hắn lại tự mình đứng dậy, buộc vạt áo bào vào bên hông.

- " Ta đi săn thú. "

Nếu có Kiến Nhất ở đây, hắn chắc chắn đã không phải động tay động chân vào rồi. Nhưng mà vì cái dạ dày của vương phi, hắn nên tự thân xuất mã.

Đại Bạch nghe thấy đi săn thú, hồ hởi cử động thân mình khổng lồ. Bổn đại gia chính là bạch hổ đó nha, săn thú sao, nó rành nhất.

Bắc Mạc Quân lại lườm cho nó một cái sắc lạnh, bắt nằm im một chỗ. Từ vẻ mặt của hắn có thể biết được, hắn là chê răng nanh của Đại Bạch bẩn, Tích Lương ăn vào đau bụng thì sao?

Đại Bạch u oán quay đầu đi chỗ khác, chổng mông về phía Bắc Mạc Quân. Không cho đi thì không đi, đừng tưởng..... nó sợ thật nha.

Nguyệt Tích Lương cũng có chút hứng thú, chạy theo Bắc Mạc Quân, túm lấy vạt áo hắn.

- " Ta đi với ngươi. "

Bắc Mạc Quân không do dự gật đầu đồng ý. Có nàng ở cạnh, năng xuất săn thú của hắn không chỉ tăng lên gấp đôi thôi đâu.