Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 91



Trong khi Nguyệt Tích Lương đang bơ vơ một mình ở một nơi lạ lẫm, đầy rẫy các cao thủ thì bên phía bọn người Bắc Mạc Quân lại rối rắm hơn nhiều.

Bọn họ tìm khắp khu rừng những một ngày một đêm, tìm mọi ngóc ngách dù là nhỏ nhất nhưng cũng không thấy dóng dáng của dòng suối và Nguyệt Tích Lương.

Cứ như thể dòng suối đó đã bốc hơi, thuận tiện mang theo nàng đi cùng vậy.

Bắc Mạc Quân vừa vui lại vừa buồn. Vui bởi vì có thể nàng vẫn chưa chết, hắn còn có hi vọng được gặp lại nàng. Buồn bởi vì hắn không tìm được manh mối nào về nàng cả, liệu nàng có gặp nguy hiểm hay không?

Một nỗi lo âu, bứt rứt bao trùm lấy tâm trạng của cả năm người.

Đại Bạch cũng tham gia vào đội tìm kiếm, chỉ tiếc rằng mũi của nó lần này không còn hiệu nghiệm nữa.

Thực ra, trong rừng vẫn còn vương mùi của Nguyệt Tích Lương, nhưng nó lại không đánh hơi được vị trí của nàng ở đâu.

Điều duy nhất nó có thể xác định là nàng ở gần đây. Rất gần.

Bất quá, dù cho Đại Bạch có cố gắng gầm lên như thế nào, cố gắng truyền đạt ý nghĩ như thế nào, vẫn không một ai có thể hiểu được ngôn ngữ của nó.

Đại Bạch hờn nha!

Nguyệt Kinh Thiên vô lực ngồi trên tảng đá, ôm đầu thở dài.

- " Những nơi có thể tìm chúng ta đã tìm hết rồi. Khu rừng này nhỏ như vậy, nàng có thể ở chỗ nào? "

Lăng Tiêu Nhiên nắm chặt bàn tay trượng phu, buồn bã lên tiếng.

- " Chúng ta có thể tìm ở các vùng lân cận xung quanh đây xem. Biết đâu..... "

Bắc Mạc Quân gật đầu, mở miệng tiếp lời.

- " Mọi người có thể chia nhau ra tìm ở các thành trấn nhỏ. Mặc dù khả năng nàng ở đấy có vẻ như bằng không, vậy nhưng.... còn tốt hơn là không có hi vọng. "

Nguyệt Kinh Thiên nghe vậy, không còn cách nào khác đành đáp ứng. Nhưng bây giờ bọn họ vẫn đang ở trên lãnh thổ của Mạc Thanh đế quốc, để tránh bị lộ hành tung, có chuẩn bị vẫn hơn.

Sau khi bốn người Nguyệt Kinh Thiên đã cải trang thật tốt, hắn quay sang nói với Bắc Mạc Quân.

- " Chỉ có bốn người chúng ta đi thôi, ngươi ở đây trông coi khu rừng, nhỡ đâu nó có biến động khả nghi. Chúng ta sẽ chờ đợi ba ngày. Nếu ba ngày sau nàng còn không xuất hiện, hay chúng ta không tìm được nàng thì ta sẽ trở về Cảnh Lăng điều binh. Ta không tin, một người có thể vô thanh vô tức mà biến mất trên cõi đời này. Binh lính Cảnh Lăng sẽ đào từng miếng đất lên để tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! "

Binh quyền Cảnh Lăng một nửa nằm trong tay Nguyệt Kinh Thiên, nửa còn lại thì được Bắc Mạc Quân chiếm giữ.

Nếu hai người khăng khăng một mực muốn điều binh thì đến cả lão hoàng đế Bắc Mạc Trì cũng không có khả năng ngăn cản.

Hơn thế nữa, hắn dám ngăn cản sao? Hắn nỡ ngăn cản sao?

Nên nhớ, Nguyệt Tích Lương cũng là tâm can bảo bối của hắn nha. Chỉ sợ khi hắn biết chuyện sẽ lặp tức phái luôn cả cấm vệ quân đi không chừng.

Ở ngàn dặm phía xa xa, Bắc Mạc Trì cả người lạnh run, lỡ tay đánh rơi chiếc giương bằng vàng yêu quý.

Hắn tái mặt nhìn các mảnh vỡ dưới nền đất, trong lòng không kìm được dâng lên dự cảm xấu.

Ô ô ô.... vỡ gương chính là điềm báo chẳng lành đó.

Không được, không được, hắn phải đi tụng kinh niệm phật cầu phù hộ mới được. Đầu năm nay sao mà lắm xui xẻo.

Sau khi đám người Nguyệt Kinh Thiên rời khỏi, Bắc Mạc Quân hít sâu một hơi xốc lại tinh thần, bắt đầu vào rừng tìm lại lần thứ n.

Bắt hắn ngồi một chỗ chờ đợi, chi bằng để hắn chết đi cho xong!

...........

Nguyệt Tích Lương ngồi trong một căn nhà nhỏ đơn sơ, xung quanh đứng đầy người, không phải là những lão nhân cao tuổi thì cũng là trung niên từ tứ tuần trở lên, nam nữ đủ cả.

Bây giờ nàng đang cố gắng tiêu hóa hết tất cả thông tin mà nàng vừa nhận được.

Thật không ngờ, nàng lại lạc vào một nơi như thế này....

Áo giả áo xám kia tên là Kình Sâm, tự xưng là trưởng môn đời thứ mười chín của Quỷ Âm môn.

Nói đến Quỷ Âm môn, từ rất lâu rồi, trên giang hồ được mệnh danh là đệ nhất tà phái. Người của Quỷ Âm môn võ công cao cường, thiết huyết vô tình, giết người như ngóe, không ai là không có một bàn tay dính máu.

Quỷ Âm môn lập ra vài trăm năm, đứng sừng sững không ngã, không ai dám khiêu khích.

Nhưng, đã có tà phái thì ắt có chính phái.

Trong con mắt người đời, chính phái chính là tượng trưng cho chính nghĩa, thiện lương. Còn tà phái không khác nào ma quỷ không có nhân tính. Tà phái thường bị người ta phỉ nhổ như vậy.....

Cho đến tám mươi năm trước, hàng chục chính phái bất ngờ liên minh lại với nhau, đứng đầu là Thần Minh cung. Mục tiêu của các danh môn chính phái chỉ có một, tiêu diệt đệ nhất tà phái, Quỷ Âm môn.

Lấy danh nghĩa trừ gian diệt ác, đặt chính nghĩa lên hàng đầu, các môn phái đã có cái cớ đường hoàng để gây nên một trận chiến kịch liệt, thương vong vô số.

Năm đó, dù cho Quỷ Âm môn có mạnh mẽ đến đâu cũng không địch nổi được nhiều môn phái cùng một lúc.

Dần dần, trận chiến lâm vào hồi kết, Quỷ Âm môn đối mặt với thảm họa diệt môn.

Bất quá, Quỷ Âm môn nào có phải hạng xoàng. Ta không đánh chết được ngươi, chẳng lẽ không thể làm cho ngươi bị thương ư?

Ta diệt môn, ngươi có thể thoải mái sao?

Ôm tâm lý đồng quy vu tận, Quỷ Âm môn dường như hóa thành ma quỷ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Do đó, liên minh chính phái cũng phải chịu tổn thất nặng nề. Đúng là đánh địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Nếu mà bọn hắn vẫn duy trì tình trạng này, rất có khả năng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Không còn cách nào khác, Thần Minh cung đành đưa ra một kế sách. Dùng trận pháp cổ xưa hòng phong ấn người của Quỷ Âm môn, cho tự sinh tự diệt.

Trận pháp nghe nói đã bị tuyệt tích nhưng không có nghĩa là không có. Thần Minh cung vô tình chiếm được một quyển sách trận pháp, đúng lúc cần sử dụng.

Thế là liên minh chính phái đã thay đổi sách lược, không hoàn toàn đuổi tận giết tuyệt Quỷ Âm môn nữa.

Bọn hắn dùng kế dẫn người của Quỷ Âm môn đến nơi trận pháp đã được chuẩn bị sẵn, một sơn cốc thuộc Mạc Thanh đế quốc.

Không ngoài dự tính, Quỷ Âm môn bị sa bẫy, trận pháp khởi động, mọi người bị phong ấn trong sơn cốc đó, lấy khu rừng bên ngoài làm lá chắn, cách li hoàn toàn với ngoại giới.

Thực ra, Quỷ Âm môn căn cơ vững chắc, qua nhiều đời có tích góp rất nhiều. Trong số đó vừa vặn có cách phá giải trận pháp.

Chỉ tiếc rằng, dường như Thần Minh cung cũng đã suy tính đến vấn đề này cho nên trận pháp của bọn hắn có chút khác lạ.

Bọn hắn kết hợp trận pháp với Vu thuật đằng mộc của Vu tộc.

Vu thuật cùa Vu tộc có ba loại. Thứ nhất là thuật nguyền rủa, có thể hành hạ một người, gieo rắc đau đớn cho người đó. Thứ hai là thuật đằng mộc, có thể cho cây cối sinh mệnh, sự sống vô tận. Thứ ba là thuật cải tử hồi sinh, có thể làm người chết đi sống lại.

Trong ba thuật, thuật thứ ba chỉ có trong truyền thuyết, chưa bao giờ xuất hiện ngoài đời thật.

Đương nhiên, khi Vu tộc sử dụng mỗi loại thuật nghịch thiên đó thì sẽ phải trả cái giá tương ứng.

Như khi phong ấn Quỷ Âm môn, Vu tộc đã phải hi sinh mạng sống của một trăm tộc nhân mang huyết mạch thuần khiết. Vu tộc vì thế mà bắt đầu xuống dốc.

Lão thiên gia không thiên vị bất kỳ ai cả. Vu tộc được ban cho khả năng đặc biệt, thế nhưng Vu tộc sẽ không thể trường tồn mãi mãi.

Ngày diệt vong còn không xa!

Vì có Vu thuật cản trở, Quỷ Âm môn không thể nào phá giải trận pháp theo cách bình thường được.

Bọn hắn biết, muốn giải được trận pháp kết hợp này thì phải có người của Vu tộc, hơn thế nữa còn là người có huyết mạch thuần khiết.

Cho nên, bọn hắn cam nguyện đợi, đợi một người hữu duyên.

Nếu ông trời không diệt Quỷ Âm môn, chắc chắn sẽ cho bọn hắn hi vọng, hi vọng được hồi sinh.

Từ bấy đến giờ đã trôi qua tám mươi năm, những người còn lại của Quỷ Âm môn bắt đầu sinh sống trong sơn cốc, thành thân, sinh con dưỡng cái, tập luyện võ công, xây dựng lại thế lực, chờ mong một ngày có thể phá giải trận pháp, quay về trả thù.

Về phía Nguyệt Tích Lương, có lẽ là nàng đã vô tình đụng phải mắt trận, cũng chính là dòng suối nhỏ đó. Bởi vậy, nàng xuyên qua phong ấn trận pháp, vào trong sơn cốc, gặp Quỷ Âm môn.

Suy nghĩ đến đây, Nguyệt Tích Lương vẫn có chỗ không hiểu, hỏi lại.

- " Đã nói là trận pháp cách li với ngoại giới, vậy tại sao ta có thể đi vào được? Không lẽ có thể đi vào nhưng không thể đi ra ư? "

Trưởng môn Kình Sâm cười cười vuốt chòm râu dài, lắc đầu, ý vị thâm thường nói.

- " Tiểu cô nương, không phải ai cũng có thể vào đây được đâu. Bao nhiêu năm qua, ngươi chính là người đầu tiên.... "

- " Vậy.... "

Trong đầu Nguyệt Tích Lương vụt qua một giả thuyết không mấy chân thực.

Không phải trùng hợp như vậy chứ?

Kình Sâm như nhận ra ý nghĩ của nàng, gật đầu xác nhận.

- " Đúng vậy, ngươi chính là người mà bọn ta đang đợi. Người mang huyết mạch thuần khiết của Vu tộc! "