[Húc Phượng X Nhuận Ngọc] Tù Mà Không Được

Chương 7



Đối kháng Thiên đạo, đó là vận mệnh của Nhuận Ngọc.

Bắt y phải chịu đủ mọi tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần từ khi còn thơ ấu, bắt y phải chịu cảnh thân sinh mẫu thân chết thảm ngay trước mắt, bắt y phải chịu nỗi đau huynh đệ phản bội, bắt y phải chịu đựng tam vạn đạo Thiên lôi điện hỏa. Chỉ cần là thứ y muốn, Thiên đạo đều cướp đi, coi việc y phải chịu đựng thống khổ là niềm vui.

Việc y sinh ra giống như là một sự sai lầm, chỉ khi chết đi, thống khổ mới ngừng đeo bám. Thế nhưng, Nhuận Ngọc không phục vận mệnh Thiên đạo sắp đặt đó, y không phải một kẻ nhu nhược, y là Long, trong xương cốt y chứa cuồng vọng cùng tự phụ, Thiên đạo muốn y trở thành vật hi sinh, y càng muốn vùng lên nắm giữ thiên mệnh của chính mình, thứ Thiên đạo muốn đoạt đi, y càng muốn giữ lại, cho dù phải bất chấp thủ đoạn.

Y chưa từng có ý niệm cầu bất kì điều gì, duy chỉ có một điều y không buông bỏ được, chính là Húc Phượng.

Trong chuyện tình cảm, Húc Phượng rất am tường, sự am tường đó, không phải phong lưu cùng ngụy tạo, mà là sự chân thành cùng sòng phẳng. Từ xưa đến nay, tiên nhân Thiên giới luôn coi trọng diện mạo, vì vậy, trong một thế giới lá mặt lá trái trở thành thói quen, một phủng hỏa nhiệt liệt và chân thành liền trở nên trân quý. Mỗi một câu của Húc Phượng đều xuất phát từ nội tâm, không chứa bất cứ sự che đậy nào, cho dù là cự tuyệt, trong lời nói cũng chứa thành ý, khiến đối phương không lưu niệm tưởng. Một khi yêu, hắn sẽ đào tim đào phế, chỉ hận không thể đem tất cả những gì mình có đều cho ái nhân.

Khác với Nhuận Ngọc, Húc Phượng nhận được sự bảo hộ rất tốt, từ thơ ấu cho đến khi trưởng thành, hắn chưa từng phải chịu ủy khuất, sự sủng ái đó hình thành cho hắn một tấm lòng chân thành. So sánh với Húc Phượng, Nhuận Ngọc cảm thấy tự ti, y giữ kín quá nhiều tâm tư mà người khác không thể thấy. Húc Phượng có thể hiên ngang mà đi dưới ánh mặt trời, còn y, chỉ có thể tránh trong bóng tối. Húc Phượng đối xử với y rất tốt, đây chính là một chút ít ỏi ánh sáng và ấm áp mà y nhận được ở Thiên giới, nhưng điều này lại càng làm gia tăng sự tự ti trong lòng y, từ tự ti sinh ra khao khát, từ khao khát sinh ra tình yêu, từ tình yêu biến đổi thành dục vọng chiếm hữu dị dạng.

Chuyện đến nước này, y cũng không thể nói rõ y mang loại tình cảm nào với Húc Phượng.

Tạo hóa trêu ngươi, người mà y mất trăm ngàn kế để lưu lại, vẫn tuyệt tình quay đầu bỏ đi. Đến khi y đã nản lòng thoái chí, ngọn lửa ái tình hoàn toàn lụi tàn, người ấy lại khăng khăng muốn ở lại, đuổi không đi, từng chút một gợi lên đoạn hồi ức bất kham trong trí nhớ y.

- Ma Tôn thật khiến người ta phải suy ngẫm, ngươi nhất quyết muốn ở lại Thiên giới, không biết là do chính vụ ở Ma giới quá nhàn nhã, hay là không muốn tiếp tục làm chủ Ma giới?

- Chính vụ ở Ma giới ta đã giao cho Lưu Anh xử lý, nếu các thành vương có động tĩnh gì, nàng sẽ báo cho ta. Ta muốn ở lại đây, toàn tâm toàn ý chăm sóc huynh trưởng.

- Húc Phượng, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì? Thế ngươi chặn lại một kích, là quyết định của ta, mọi hậu quả đều là ta tự làm tự chịu, không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ.

- Ta ở bên cạnh giúp huynh điều dưỡng thân thể…

- Việc này đã có Kỳ Hoàng tiên quan, không cần ngươi bận tâm.

Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Húc Phượng mở miệng:

- Ngày đó, huynh hỏi ta có từng có một chút tình cảm với huynh, ta xúc động nhất thời, nói ra lời nói trái với tâm, thật ra…

Hắn đột nhiên nhận ra, có một số lời, một khi nói ra, sẽ khiến sự việc trở nên dễ dàng lại tùy tiện, mất đi sự trân trọng vốn có, vì vậy, hắn thay đổi cách nói:

- Ta sẽ không rời khỏi huynh.

Nhuận Ngọc đột nhiên cảm thấy rất khôi hài, cũng thập phần châm chọc:

- Húc Phượng, ngươi vẫn không nhận ra sao? Từ trước đến giờ, ngươi chưa từng nói sai lời nào, cảm tình của ngươi đối với ta, không phải là yêu, mà là áy náy.

- Không phải, ta chưa từng nghĩ như vậy…

- Húc Phượng, ta không biết, ngươi lấy tư cách gì nói yêu ta, nếu ngươi có một chút nào đó yêu ta, ngươi sẽ không cùng Thánh Nữ hoa tiền nguyệt hạ ngay tại thời điểm thân sinh mẫu thân chết ngay trước mắt ta, sẽ không bàng quan khi ta nhận hết tam vạn đạo Thiên lôi, sẽ không bỏ ta mà đi khi ta đang mang thai, lại trở về chính tay giết đứa trẻ. Ngươi, rốt cuộc lấy tư cách gì nói yêu ta?

Đuôi mắt dần dần phiếm hồng, khóe mắt lập lòe lệ ý, thế nhưng, ngữ khí y lại dần hòa hoãn:

- Phải, ta cũng có sai, ta không nên cưỡng ép ngươi, cầm tù ngươi, cũng không nên bức tử mẫu thần ngươi, ta nợ ngươi, tại thời điểm ta thế ngươi ngăn lại một kích đã trả hết, ngươi ta không ai nợ ai, ngươi không cần áy náy.

Húc Phượng không còn lời nào để nói, bất cứ lời phản bác nào đều có vẻ vô nghĩa, Nhuận Ngọc nói không sai, lúc y phải chịu cực khổ, hắn không một lần ở cạnh y, chỉ đơn giản đứng ở vị trí của người ngoài cuộc, nói vài câu thương hại an ủi, rớt vài giọt lệ vô tri.

Ái hận dây dưa, cuối cùng chỉ kết lại bằng một câu không ai nợ ai, thế nhưng, Húc Phượng không cam lòng, chẳng sợ chỉ đơn giản là dẫm lên bóng dáng y, nhìn theo bóng lưng y, như vậy là tốt rồi, có một số lời nói, Húc Phượng đã giữ trong lòng từ rất lâu, lâu đến nỗi sắp khảm vào tâm trí:

- Huynh trưởng, sau khi rời khỏi Thiên giới, ta ở Nhân gian ẩn cư một thời gian, vốn định quên đi quá khứ, làm lại từ đầu, không ngờ tới, ta vẫn luôn mơ một giấc mộng…

- Ta mơ thấy ta quay trở lại khi còn nhỏ, cùng huynh trưởng chơi trốn tìm. Ta trốn rất kĩ, đợi huynh trưởng tới tìm ta, lại không ngờ chờ từ sáng sớm đến tối khuya, cũng không thấy huynh trưởng tới, ta chạy ra ngoài, cả Thiên giới không một bóng người, ta khóc lóc gọi tên huynh, nhưng không có ai đáp lại ta…

- Mỗi khi đến lúc này, ta liền tỉnh, trước mắt bóng tối bao trùm, chỉ thấy ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ. Đột nhiên, ta cảm thấy sự cô độc mà từ trước tới nay ta chưa từng cảm nhận được, phảng phất giống như toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại một mình ta… Đêm nào ta cũng nằm mơ, đêm nào cũng gọi tên huynh cho đến khi tỉnh lại, khi đó, ta mới nhận ra, thà bị huynh giam lỏng, ở lại bên cạnh huynh, còn hơn chìm trong cô độc không lối thoát. Ta làm Ma Tôn, không phải là vì địa vị quyền thế, càng không phải như lời đồn ta vì trả thù Thiên giới, mà là ta muốn làm việc gì đó, giúp chính mình không rơi vào cảnh trong mộng.

- Ta có nghĩ tới đi gặp huynh, nhưng đến cuối cùng lại lùi bước, ta không biết lấy lí do gì, lấy vị trí gì đi gặp huynh… Huynh trưởng, ta biết ta không đủ tư cách nói ra những lời này, nhưng xin huynh cho ta một cơ hội, không phải vì huynh, là vì ta, là ta vẫn luôn muốn gặp huynh.

Nói đến đây, Húc Phượng nghẹn ngào, mắt dày đặc tơ máu, sắc mặt tái nhợt, khiến Nhuận Ngọc cảm thấy xa lạ. Hắn là Phượng Hoàng trên Cửu Trọng Thiên, cho dù là cực độ bi thương, cũng nên cao ngạo, không giống như hiện tại, lộ ra thần sắc hèn mọn.

Thật lâu sau, Nhuận Ngọc nhẹ nhàng nói:

- Húc Phượng, ta sẽ không yêu ngươi.

- Không sao hết, ta lấy thân phận huynh đệ ở cạnh huynh.

- Quên chưa nói cho ngươi, quãng thời gian ngươi không ở Thiên giới, vì để bổ sung hỏa hệ linh lực, ta đã cùng những hỏa hệ tiên quân khác linh tu. - Nhuận Ngọc tươi cười, ngữ khí bình đạm: - Bọn họ ôn nhu hơn ngươi.

Trong mắt Húc Phượng hiện lên một tia ai oán, nhưng rất nhanh đã biến mất:

- Ta không trách huynh, là ta để huynh lại một mình mang thai chịu khổ, đều là ta sai.

Ngực đột nhiên truyền đến đau nhức, mỗi lúc càng kịch liệt, giống như thứ gì đó không thể chịu đựng nổi mà vỡ vụn, tác động đến từng dây thần kinh trong cơ thể, Nhuận Ngọc một tay ôm ngực, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, một tay chống xuống mặt đất, hai hàng lông mày nhíu chặt, thần sắc thống khổ.

- Huynh trưởng! - Húc Phượng cuống quýt ôm lấy y, để y tựa vào lồng ngực mình, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay y: - Huynh cảm thấy không khỏe ở đâu, ta đi truyền Kỳ Hoàng.

- Ngươi biến mất khỏi tầm mắt ta… - Nhuận Ngọc nhịn đau, thanh âm mang theo tiếng thở dốc: - Chỉ cần ta nhìn thấy ngươi, ngực ta liền cảm thấy đau…

Ngoài việc ôm Nhuận Ngọc chặt hơn một chút, Húc Phượng không biết nên làm gì mới tốt:

- Ta sẽ không làm huynh đau nữa.

Hai người tựa sát vào nhau, ấm áp quen thuộc quẩn quanh toàn thân, cơn đau ở ngực cũng bị hút đi, dần dần bình phục, Nhuận Ngọc cảm thấy đầu óc mơ màng, cả người vô lực, tùy ý để Húc Phượng ôm, một lúc lâu, mới tràn ra một tia cười khổ:

- Chuyện tới hiện giờ… Ngươi vẫn không chịu buông tha ta sao?