Hung Thần Đồ

Chương 5



Chiêu Ngạn vừa mới bỏ tiền mua thêm một chiếc giường đơn sơ. Viêm Đằng ức hiếp hắn, thẳng tay xô hắn ra khỏi chiếc giường vốn dĩ của mình. Hắn nằm chiếu không quen, mới qua nửa tháng mà lưng đã bị cấn nổi đầy mụn đỏ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe, thôi thì tự xuất hầu bao chăm sóc cái lưng mỏng manh dễ vỡ.

Chiêu Ngạn ngồi rung đùi cắn hạt bí nhìn mấy cây nhang đang cháy hừng hực trong lư. Gần đây hương hoả trong quán không tệ.

“Nếu biết đổi tên cũng đổi vận thế này thì đáng lý phải đổi từ lâu rồi.”

Lan Oanh nhai nhóp nhép nói với hắn: “Chẳng ăn nhầm gì chuyện đổi tên cả, mấy cô gái kia đến chỉ để dòm ngó mỹ ca ca. Cơ mà, huynh ấy đâu rồi nhỉ?”

”Hắn đi hay ở đều thần bí, cái kiểu thích độc lai độc vãng ấy, ta làm sao biết?”

Chiêu Ngạn bỗng nhắc nhở Lan Oanh: “Lại có tín đồ kìa.”

Cả hai ngừng ăn đứng dậy. Người đến là một phu nhân có tuổi, mặt mày hốc hác, dưới mắt thâm quầng.

“Chiêu đạo trưởng, xin ngài hãy cứu cháu trai của tôi. Nó bị nữ quỷ ám sắp chết rồi.”

“Vị phu nhân này, xin bà kể rõ hơn được không?” Chiêu Ngạn đề nghị.

Vị phu nhân tự xưng họ Liễu, có người cháu trai tên Liễu Dương Thành. Phụ mẫu của Liễu Dương Thành đều qua đời từ sớm, Liễu phu nhân luôn chăm nom y như con trai ruột của mình. Liễu Dương Thành và tiểu thư Mai gia Mai Phong có hôn ước định sẵn từ trong bụng mẹ. Sau này Mai gia làm ăn thất bại, dọn khỏi thôn Tập Dao đến kinh thành tìm đường sống. Mai gia và Liễu gia từ đó không còn qua lại. Tháng trước, Liễu phu nhân nghĩ Liễu Dương Thành đã đến tuổi thành gia lập thất, tiểu thư Mai gia lại bặt vô âm tín nên mới nhờ bà mai tìm mối cho y. Chọn lựa kỹ càng được một cô nương gia thế tốt, còn chưa kịp dạm hỏi thì có cô gái tìm tới cửa, tự xưng là Mai Phong.

Cô gái khóc lóc kể lại tình cảnh khốn khó trong những năm vừa qua, lại nói phụ mẫu đều qua đời trong đám cháy, chỉ còn biết đến nương nhờ Liễu gia. Liễu phu nhân có ý chối từ nhưng Liễu Dương Thành lại say mê cô gái từ lần gặp đầu tiên, nhất quyết đòi tiến hành hôn lễ. Liễu phu nhân không còn cách nào khác, ai bảo lúc mất mẫu thân y đã nắm tay bà căn dặn nhiều lần nhất định phải chăm sóc y thật tốt. Bà cũng không muốn ủy khuất cho cô gái, bèn tổ chức một hôn lễ linh đình, mời rất nhiều bà con đến dự, vào đêm hôn lễ còn đích thân ủ một vò rượu làm rượu giao bôi cho bọn họ. Không ngờ, đang đêm từ tân phòng đột nhiên vọng ra tiếng hét kinh hoàng của Liễu Dương Thành. Tân nương uống xong rượu giao bôi biến thành một bộ xương trắng. Liễu Dương Thành hôn mê. Liễu phu nhân cùng mọi người chạy đến, ném đồ xua đuổi rất lâu thì tân nương mới chịu bỏ đi. Tuy nhiên từ đấy, vào canh ba mỗi đêm, Mai Phong lại đến gõ cửa phòng của Liễu Dương Thành xin được vào trong. Liễu Dương Thành sợ đến đổ bệnh, xài bao nhiêu bùa chú cũng không đuổi được nàng ta.

“Si nam oán nữ không ngờ lại là chuyện có thật.” Lan Oanh thở dài.

Chiêu Ngạn liếc nàng, nàng bĩu môi trêu hắn. Hắn nhìn ra cửa, không biết Viêm Đằng đã về tới từ lúc nào, đang đứng dựa lưng vào một bên cửa lắng nghe bọn họ. Bím tóc thả bên vai phải của y hơi rối, nhưng dù rối cách mấy thì khí chất cùng vẻ đẹp trời cho vẫn khó bị che lấp.

“Nhận không?” Chiêu Ngạn hướng Viêm Đằng hỏi. Bạch cốt nữ không phải là hàng ma quỷ mạnh, nhưng hắn vẫn sợ một mình không đối phó nổi. Rút kinh nghiệm chuyện của Hà trưởng thôn lần trước, hắn cho rằng không nên vọng động nhận bừa. Lần trước là may mắn, Ngô tướng quân không cần hắn diệt cũng tự tan biến giúp hắn nhận được bộn tiền, chỉ là vận may chắc chắn sẽ không theo hắn đến cả đời.

Viêm Đằng mỉm cười. Chiêu Ngạn không phải thầy tướng số nhưng vẫn đọc hiểu nụ cười này. Y là đang khinh thường hắn. Chiêu Ngạn định mắng chửi thì Viêm Đằng chợt thốt ra một câu nhẹ nhàng như đi chợ mua rau:

“Nhận đi!”

Chiêu Ngạn dằn xuống mọi câu mắng chửi trong lòng, hẹn Liễu phu nhân canh ba sẽ đến phủ rồi tiễn bà đi. Lúc hắn trở vào, vừa vặn nghe Lan Oanh nói với Viêm Đằng: “Kỳ lạ! Trước giờ thôn này thực sự rất yên bình, sao nay vừa xong thảm án ở Ngô phủ lại đến vụ bạch cốt nữ si tình? Trùng hợp xảy ra cũng không nhanh đến thế chứ?”

Chiêu Ngạn cụp mắt. Lời của Lan Oanh quả thật không sai. Viêm Đằng là thần tài của hắn và nàng nhưng lại là ôn dịch của cả cái thôn này. Từ khi y đến, mấy chuyện quỷ quái mới bắt đầu kéo theo cả nùi.

“Muội đừng lo, có ta bảo vệ tên vô dụng đó, sẽ không gì đâu.” Viêm Đằng nói tỉnh bơ.

Khó khăn lắm lúc nãy Chiêu Ngạn mới dằn xuống được nộ khí, giờ liền bị một câu này của y châm ngòi lại: “Tên chảnh chọe kia, ngươi nói ai vô dụng hả?”

“Ai có tật giật mình thì chính là nói người đó.”

Chiêu Ngạn tức đến ná thở: “Ngươi có biết đang ăn ngủ ở chỗ của ai không mà dám nói với ta như vậy? Có tin ta một cước đá văng ngươi ra khỏi đây không?”

Lan Oanh không chịu nổi nữa, bịt kín hai tai đi chỗ khác. Viêm Đằng nhởn nhơ hỏi lại: “Ngươi dám?”

“Ta…ta…” Hắn lắp bắp một hồi thì im re. Tạm thời, hắn quả thực không dám. Ai bảo tên này là cây tiền di động cơ chứ?

“Không còn lời gì nữa thì ta đi ngủ đây.” Viêm Đằng thản nhiên đi đến giường nằm xuống. Chiêu Ngạn lầm bầm trong miệng: “Ngủ chết ngươi đi! Ngủ giấc ngàn thu luôn đi!”

Canh ba, Chiêu Ngạn và Viêm Đằng nép sau một hòn giả sơn cạnh phòng của Liễu Dương Thành nghe ngóng động tĩnh. Liễu phu nhân nói không sai. Liễu công tử này sợ bạch cốt nữ tới mức ngoài phòng trong phòng đều dán kín bùa, còn dán cả lối đi hành lang, như thể sợ rằng chừa một chỗ nào trống thì không an tâm được.

Chiêu Ngạn phủi mấy con đom đóm bay qua bay lại trước mặt nói: “Ngươi nói xem, Liễu công tử này chẳng phải nói là si mê cô nương nhà người ta đến mức muốn thành hôn sao? Giờ nàng ta chỉ biến thành một bộ xương khô thôi, có cần phải sợ đến vậy không? Con người sau khi chết ai cũng sẽ trở thành bộ xương mà. Hắn có phải ngoại lệ đâu?”

“Con người chỉ cần nhìn thấy kẻ khác bất đồng hình dạng với mình liền sinh ra căm ghét, sợ hãi, hoặc cười nhạo. Chuyện thường tình cả thôi. Ngươi cần gì bận tâm?”

“Ta cũng không thực sự bận tâm, chỉ là khi ta nhớ đến Quỷ Đế, lại cảm thấy ngưỡng mộ hắn thêm một chút. Liễu công tử này chưa có được thanh xuân bất biến mà còn phụ bạc như vậy, mới thấy việc Quỷ Đế có thể ở cạnh người thê tử già nua của mình là đáng ngưỡng mộ biết bao.”

“Việc gì phải đi ngưỡng mộ kẻ khác? Ngươi tìm một người yêu ngươi nhiều như vậy là được.”

Chiêu Ngạn cười mỉa: “Ngươi làm như đi lựa rau vậy, thấy cái tốt liền lựa về cho mình được. Chuyện tình cảm ấy à, chính là cần duyên phận, mà cũng cần chút vận may nữa. Ta từ trước tới nay đều là người xui xẻo. Người ta không ghét ta, ta đã cảm tạ trời đất rồi, chẳng dám cầu mong có người yêu ta điên cuồng như thế.”

Viêm Đằng nhìn hắn, đáy mắt sâu hun hút phản chiếu hình ảnh hắn chập chờn như một ngọn nến đang lay động giữa màn đêm. Y hỏi ngược lại hắn: “Yêu? Thứ đó tốt vậy sao?”

“Đương nhiên tốt, không ai không mong muốn tìm được nửa kia định mệnh của mình. Mình yêu người đó, người đó cũng yêu mình, có thể bên nhau cả đời là chuyện hạnh phúc dường nào. Ngươi không mong vậy sao?”

“Ta chưa từng nghĩ đến.”

“Thề thì ngươi quá lãnh đạm rồi.”

“Suỵt!”

Viêm Đằng chợt ra hiệu cho Chiêu Ngạn im lặng. Từ trên nền đất, có những âm thanh hỗn tạp không ngừng truyền đến. Bạch cốt nữ đầu đội kim bộ dao sáng chói, mảnh vàng kêu leng keng, kết hợp với sự di chuyển răng rắc của các khớp xương, nghe như tiếng gọi quỷ dị từ cõi chết vọng tới.

“Bắt không?” Chiêu Ngạn hỏi.

“Chờ chút! Ta muốn xem cái mà ngươi gọi là yêu.” Viêm Đằng nói. Chiêu Ngạn sửng sốt nhìn y, thấy y không có vẻ đùa giỡn nên cũng nghiêm túc quan sát thêm.

Bạch cốt nữ đến trước phòng Liễu Dương Thành gõ cửa: “Tướng công, là ta đây, xin chàng mở cửa cho ta.”

Liễu Dương Thành ngồi ôm chăn co ro trên giường, một tay cầm kiếm chĩa thẳng quát: “Cút! Cút đi!”

Bạch cốt nữ nức nở: “Tướng công, chàng tin ta, ta sẽ không hại chàng đâu. Chàng đã nói là yêu ta suốt đời suốt kiếp, ta cũng muốn ở bên chàng suốt đời suốt kiếp. Xin chàng đừng xua đuổi ta được không?”

“Ta mới là người cầu xin cô đó. Xin cô buông tha cho ta. Bây giờ cô như vậy, ta nhìn còn không dám nhìn, bảo ta làm sao sống chung với cô được? Cô tìm người khác làm tướng công của cô đi. Coi như chừa cho ta một con đường sống đi.”

Bạch cốt nữ lại nói: “Không được, tướng công, ta và chàng có hôn ước từ nhỏ, chàng quên rồi sao? Cả nhà ta chẳng may gặp họa trong một đám cháy, nhưng ta vẫn nhớ hôn ước ấy mà về đây tìm chàng. Chàng đừng đối xử với ta tàn nhẫn như thế. Chàng không thích hình hài này, ta có thể biến thành con người. Tướng công, chàng muốn ta biến đẹp thế nào ta liền biến đẹp thế nấy. Xin chàng, đừng rũ bỏ ta được không?”

“Bà cô của ta, tổ tông của ta, ta van xin cô đó, cô làm ơn làm phước tha cho ta đi. Cô có biến thành thế nào thì ta cũng không dám ở gần cô đâu. Nếu cô muốn ta có thể dập đầu lạy cô, xin cô đừng đến làm phiền ta nữa. Ta sợ cô đến sắp chết rồi, chi bằng cô trực tiếp giết ta đi chứ đừng hành hạ ta vậy nữa.”

Bạch cốt nữ quỳ xuống trước cửa khóc thét lên: “Tướng công!”

“Cút! Cô cút đi giùm ta! Mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”

Bạch cốt nữ khóc một hồi lâu thì bỏ đi. Trước lúc đi còn nói: “Ngày mai ta lại đến. Ta sẽ dùng thành ý của mình khiến chàng cảm động.”

Chiêu Ngạn thấy Viêm Đằng không có ý đuổi theo nên hỏi: “Cảm động rồi sao?”

“Nói thật ta chỉ cảm thấy cô gái này thật ngu ngốc, với lại cô ta quá yếu, không đáng để cho ta bắt. Đưa bùa của ngươi đây.”

“Làm gì?” Hỏi thì hỏi, Chiêu Ngạn vẫn biến ra lá bùa đưa cho Viêm Đằng. Viêm Đằng truyền vào đó chút pháp lực rồi trả lại hắn:

“Giao cho tên kia, chỉ cần hắn luôn đeo bùa bên người thì trong vòng trăm dặm, bạch cốt nữ sẽ không dám đến gần.”

“Kéo dài được bao lâu?”

“Một năm.”

“Vậy lỡ một năm sau cô ta lại tìm đến thì sao?”

“Lúc đó không còn là chuyện của ngươi nữa.”

Chiêu Ngạn nghĩ cũng đúng. Liễu phu nhân chỉ nhờ hắn xua đuổi bạch cốt nữ đi, không có bảo là xua đuổi cả đời, mà cũng chẳng có loại pháp thuật nào có thể bảo hộ một người cả đời cả. Gieo nhân nào gặt quả nấy, sớm không trả thì muộn cũng phải trả thôi.

Sáng sớm, Chiêu Ngạn lại đến Liễu phủ một lần nữa để giao bùa. Viêm Đằng không đi cùng hắn. Y rất hay mất tích vào buổi sáng, cứ như là người lúc nào cũng có chuyện bận rộn để làm. Chiêu Ngạn nhận tiền xong thì hỏi thừa thêm một câu:

“Lúc trước phu nhân có bảo tự tay ủ rượu giao bôi cho hôn lễ của Liễu công tử, chẳng hay vò rượu còn không? Ta muốn ngửi một chút.”

Liễu phu nhân ngạc nhiên, gọi người mang rượu đến cho hắn. Hắn cầm lấy vò rượu, ngửi ra vài loại nguyên liệu đặc biệt dùng để trừ ma quỷ:

“Nguyên liệu trong đây hơi lạ.”

Liễu phu nhân thật tình đáp: “Là bí quyết mà tổ tiên truyền lại, nói rằng uống nó vào có thể trừ tà và tráng kiện thân thể.”

Chiêu Ngạn bỗng hiểu ra. Bạch cốt nữ hiện lại nguyên hình là do uống phải loại rượu này.

Chiêu Ngạn cầm túi tiền vừa nhận được ra chợ mua thật nhiều đồ ngon về cho Lan Oanh. Gần đây hầu bao rủng rỉnh, tâm trạng cũng tốt đẹp hẳn lên, có cảm giác như đại gia thích làm gì thì làm.

Một ngày rỗi rãi, Chiêu Ngạn quyết định về Quỷ giới bán da vẽ kiếm tiền. Hắn bày sạp dựng quầy, đem giấy bút trải ra đầy đủ nhưng ngồi cả buổi lại chẳng có người đến ủng hộ. Lần trước làm ăn vẫn còn rất phát đạt, vẽ không kịp nghỉ tay, lần này lại vắng vẻ như chùa, khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.

Hắn ghé sang quán mì của Du lão bản, trước là tạm lấp chỗ cái bụng đói meo, sau lân la hỏi chuyện: “Tình hình gần đây có gì mới lạ không?”

Du lão bản cười khà khà: “Có phải bày sạp sáng giờ không ai đến vẽ khiến cậu thắc mắc là tại sao không?”

Chiêu Ngạn bị chọt trúng tim đen, cũng không dài dòng nữa: “Bác biết gì sao?”

“Mấy ngày trước có một người tự xưng là hoạ sư đến đây, còn lập cái quán gọi là Chiêu Hiền Quán, chuyên bán da vẽ như cậu. Cậu ta vẽ rất đẹp, khách ngày càng đông, nhưng điều đáng nói là…

Du lão bản có chút ngại không dám nói tiếp. Chiêu Ngạn càng tò mò hơn: “Bác đừng có nói kiểu nửa nạc nửa mỡ như thế, huỵch toẹt ra đi cho dễ hiểu.”

“Cậu ta còn cung cấp cả dịch vụ vẽ trên giường nữa. Chỉ cần thấy ai hợp ý, cậu ta sẽ đóng cửa vẽ riêng cho người đó. Nhiều lúc cậu ta còn ăn mặc mỏng manh đi dạo khắp chợ thu hút ánh nhìn của đám tiểu quỷ. Hây da…lão già như tôi nói mấy chuyện này còn thấy mất mặt nữa đây.”

“Bỉ ổi! Cái này có khác gì bán thân như kỹ nam? Còn làm mất mặt giới hoạ sư nói chung. Không được, ta không thể để yên chuyện này.”

Chiêu Ngạn ăn vội ăn vàng cho xong bát mì rồi dẹp quầy chạy đến chỗ Tu Viên, thế nhưng vừa đến cửa chợt nhớ lại quy định của Tu Viên nên ngập ngừng không vào. Một trăm đồng bạc! Vì đuổi một tên kỹ nam giả danh hoạ sư mà tốn tiền thì không phải tính cách của hắn. Huống hồ, chuyện này kể ra cũng chẳng dính dáng gì hắn.

“Bỏ đi vậy!” Chiêu Ngạn đang định quay về Nhân giới thì thoáng thấy Viêm Đằng lướt ngang qua trước mặt. Hắn nhớ đến ngọc tỷ trên người y, tức thời đuổi theo kéo tay áo y giật lại.

“Viêm đại quý nhân, sao ngươi ở đây?”

Viêm Đằng nhìn thấy hắn, thở dài một cái. Chiêu Ngạn nhảy dựng lên: “Thái độ gì vậy? Ngươi gặp ta cứ như gặp quỷ vậy.”

“Ngươi đích thực là quỷ.” Viêm Đằng khẳng định.

Chiêu Ngạn nổi cáu: “Thái độ của ngươi còn tệ hơn gặp quỷ.”

“Bởi vì ngươi rất phiền.”

“Bỏ đi! Bỏ đi! Biết là chẳng thể nhờ vả được gì ngươi. Ngươi ăn cháo đá bát, ăn nhờ ở đậu chỗ ta mà còn bắt nạt ta.”

Chiêu Ngạn la hét một tràng rồi quay đi. Viêm Đằng kéo cổ áo hắn trở lại: “Muốn gì? Nói mau đi!”

Chiêu Ngạn thấy Viêm Đằng xuống nước, đổi giọng cười hí ha hí hửng: “Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là muốn mượn ngọc tỷ trên người ngươi đi gặp Tu Viên.”

Viêm Đằng bất đắc dĩ đưa Chiêu Ngạn đến chỗ Tu Viên. Trong khi Chiêu Ngạn đang kể lể về tên hoạ sư kia với Tu Viên, Viêm Đằng ngồi uống hớp trà, nhìn ra bên ngoài những khóm hoa đang nở. Y cũng không biết chúng gọi là hoa gì, nhưng mỗi đoá đều nở rất to, rất đẹp. Ở Quỷ giới khác hẳn với Nhân giới, không hề có ánh nắng mặt trời. Dù là ngày hay đêm thì xung quanh đều dùng đèn thắp sáng. Do đó, những khóm hoa này không có dáng vẻ rực rỡ như hoa tươi trên Nhân giới, dù đẹp mà rất mơ hồ mờ ảo.

“Người ta một bên tình một bên nguyện, mua bán công khai, hơn nữa Quỷ giới cũng không cấm kỹ viện, ngươi bảo ta lấy lý do gì mà cấm hắn làm thế?” Tu Viên vừa cầm cuốn sách viết chữ, vừa cố tranh thủ nói với Chiêu Ngạn.

“Này, ngươi nói thế là sai. Thà là hắn mở quách cái kỹ viện rồi muốn làm gì thì làm, đằng này hắn lấy danh hoạ sư mà làm ra chuyện đồi bại như thế, sẽ khiến người khác nghĩ xấu về hoạ sư bọn ta. Sau này ta có đi đâu bán da cũng bị đánh đồng một dạng như hắn thì còn mặt mũi gì nữa?”

“Nói thẳng ra là ngươi không muốn có kẻ khác cạnh tranh cùng ngành nghề với mình thôi.”

Chiêu Ngạn mím môi. Lời này của Tu Viên quả thực không sai. Bán da vẽ chính là nguồn thu nhập chính của hắn ở Quỷ giới, nhiều lúc ở Nhân giới không làm ăn được gì, hắn và Lan Oanh cũng chưa đến nỗi chết đói là vì nguồn thu nhập này. Nếu giờ hắn bị giành hết mối, sợ rằng tương lai về sau sẽ rất khó nuôi sống hai miệng ăn.

“Ừ thì…ta không phủ nhận ta cũng có ý đó, nhưng mà những lời ta vừa nói khi nãy chủ yếu vẫn là vì chính nghĩa mà, ngươi nghĩ phải không? Người khác có bạn thân, ta cũng có. Ngươi xem, bạn thân như ngươi có tác dụng gì kia chứ? Ngươi làm phán quan cai quản Quỷ giới này mà còn không giúp ích gì được cho ta.”

“Việc duy nhất ta có thể giúp ngươi là không đi mua da của tên hoạ sư đó mà đến tìm ngươi mua. Còn lại ta không giúp nổi gì cả. Ta rất bận, mấy việc cỏn con thế này ngươi đừng làm phiền ta nữa được không?”

Tu Viên khách sáo đuổi khách. Chiêu Ngạn ra đến cửa vẫn còn bực bội vô cùng, tìm một bức tường đá chân bành bạch xả tức: “Đồ đáng chết nhà hắn! Bạn bè bao nhiêu năm, hắn thấy bạn thân bị người khác giật bát cơm mà chẳng chịu giúp đỡ gì! Tu Viên! Lão tử nguyền rủa ngươi! Nguyền ngươi sau này sẽ bị nam nhân thượng.”

Viêm Đằng nhăn mặt: “Mồm miệng không cần độc ác đến thế! Thật ra ngươi muốn sao đây?”

“Đương nhiên là muốn đuổi tên kia ra khỏi địa bàn kiếm ăn của ta rồi.”

“Đơn giản thôi mà!”

Chiêu Ngạn trợn mắt. Viêm Đằng nói cứ như thể chỉ cần phẩy một ngón tay cũng làm xong.

“Ngươi đừng nói điêu nha!”

“Biết nơi hắn ở không?”

“Không biết, nhưng hỏi thì sẽ có người chỉ thôi.”

“Ngươi đi hỏi, còn lại thì giao ta giải quyết.”

Chiêu Ngạn bị thái độ kiên quyết của Viêm Đằng thuyết phục, lật đật đi hỏi ngay.