Hùng Thiên Đại Lục

Chương 186: Mẹ con tâm sự



Quê nhà nay vẫn thân thương

Nương thì vẫn thế, vẫn thường đợi trông

Chiến trường nơi đó tốt không?

Kẻ thù hung hiểm chỉ mong con về.

...

Lạc Tinh vội rời phi hành khí. Hiện vào mắt mình vẫn là bóng dáng thân thuộc gần 17 năm về trước. Chỉ có ánh mắt nương trở nên sâu lắng hơn.

"Ha ha. Nương, con về nè."

"Thằng quỷ." - Trần Thị sau 17 năm mới gặp con trai mình đương nhiên vô cùng vui vẻ. Sau khi quan sát con trai một lúc mới phát hiện hai cô gái xuất hiện.

"Không tệ nha, nói chơi làm thật, dắt về hai nàng dâu." - Nàng thầm quan sát hai cô gái xinh như hoa như ngọc sau lưng Lạc Tinh.

"Nương này, ghẹo con à." - Lạc Tinh định giới thiệu thì hai nàng đã đi lên chào hỏi.

"Bái kiến đại nương." - Hai cô nàng đều mặt đỏ hồng lý nhí, nhìn cứ như con dâu ra mắt mẹ chồng thật.

"Hai đứa tự nhiên như ở nhà nào, ngại ngùng gì."

"Nương." - Lạc Tinh gọi.

"Tránh ra đi nào." - Trần Thị đẩy Lạc Tinh qua một bên, sau đó mỗi tay nắm một nàng:

"Hai con vào đây. Nương cho quà nào."

Lạc Tinh bó tay, thế cuối cùng ai là con, ai là khách. Tự nhiên bị cho ra rìa.

Sau một lúc trò chuyện, Trần Thị mới bỏ 3 người ở lại. Bản thân mình đi làm cơm. Tới xế chiều, thì bữa cơm sum họp cũng làm xong.

"Nương ơi con về, A! nhà có khách." - Trần Tiểu Linh vừa về, bỗng reo lên:

"Ha ha Tiểu Tinh."

Lạc Tinh bỗng thấy có một người chạy tới ôm mình vào lòng.

"Ha ha, về hồi nào. Dạo này mập ra nha." - Vừa nói, nàng vừa xoa hai má Lạc Tinh.

"Này nhà có khách." - Lạc Tinh la lên, trong lòng thầm kêu khổ: "Tiêu rồi, thần tượng oai hùng của ta bị tỷ ấy phá sạch."

Trần Tiểu Linh quay qua thấy hai cô gái.

"Nương, xem Tiểu Tinh nhà ta ghê chưa. Đi chưa đầy 20 năm dẫn hai cô vợ về."

"Này, đừng rộn để em giới thiệu." - Lạc Tinh lúc này cố gắng lấy lại tư thái oai hùng của mình rồi nói:

"Đây là hai thuộc hạ của em, không phải vợ nhé."

Sau đó quay qua hai người cười nói:

"Giới thiệu hai nàng, đây là tỷ của ta, tên Trần Tiểu Linh."

Hai cô nàng mới đầu thấy cô gái, tưởng là vợ Lạc Tinh thôi. Ở Quân doanh ai hỏi, Lạc Tinh điều nói mình có mấy chục bà vợ ở quê.

"Ra mắt tỷ tỷ. Ta tên Triệu Tiểu Vy."

"Chào tỷ ta là Hạ Tử Yến."

"Thôi đi ăn đi. Thèm món ăn nương nấu lắm rồi." - Lạc Tinh nói

Năm người ngồi vào mâm, hôm nay có thịt xào chua ngọt, chim trĩ nướng, cá chưng. Thứ không thể thiếu là Đào Hoa Tửu.

"Này hai con ăn đi. Thịt yêu thú Nguyên Anh kỳ đó, ngon không."

"Nương thiên vị ghê, con ở với nương lâu vậy, không được ăn Nguyên Anh kỳ yêu thú nha, thế mà hai đứa con dâu về thì đã có lộc ăn."

"Này, em đã nói là không phải. " - Lạc Tinh phản đối.

"Nếu không phải thì cưới luôn đi là phải. Chọn ngày không bằng trùng ngày. Tối nay đi. Tỷ lấy quần áo tân lang, tâng nương cho."

"Thôi ghẹo hoài, hai nàng không ăn được đó." - Trần Thị thấy khuôn mặt hai nàng hồng tươi như quả gấc thì cười nói.

"Nhanh ăn nào, Tiểu Vy còn về nhà. Nhà nàng cũng trong thôn ta." Lạc Tinh vội nhớ nói. Về nhà mãi mê trò chuyện nên quên.

"Thật."

"Đương nhiên."

"Thế con ăn nhanh, kẻo người thân trông."

"Dạ."

"Khờ quá nảy giờ không nói!" - Trần Thị vuốt tóc Tiểu Vy nói.

"Này Tử Yến, ăn đùi chim trĩ đi. Ngon lắm."

"Dạ! Đại Nương!"

Trong lúc Trần Thị gắp thức ăn cho Tiểu Vy và Tử Yến, thì Trần Tiểu Linh cũng gắp thức ăn cho Lạc Tinh tới tấp. Nên Lạc Tinh cũng không cần cà nanh.

Buổi cơm sum hợp xong. Hai nàng cũng từ biệt đi về nhà TrầnTiểu Vy.

Lúc này không còn ai, Tiểu Linh mới cười nói.

"Tiểu Tinh, hai nàng đều có ý với ngươi đó? Ngươi thích ai?"

Lạc Tinh chưa biết trả lời sao, thì Trần Thị nói.

"Một là Nguyên Anh Hậu Kỳ Băng hệ, Một là Nguyên Anh Hậu Kỳ Phong hệ. Mầm mống tốt vậy, lấy cả hai đi."

"Ha ha. Nương nha, dạy xấu em không à, nhưng mà con thích đều đó." - Trần Tiểu Linh cười ghẹo.

"Thôi, chuyện đó dẹp qua đi. Con trai nương về mà nương không lo, lo người dưng làm gì." - Lạc Tinh phân bì nói.

"Mười mấy năm nay lăn lộn thế nào."

Lạc Tinh lấy ra một lệnh phù Quân Đoàn trưởng khoe:

"Con của người cũng lăn lộn khá tốt nha."

Trần thị kinh ngạc.

"Thực lực con đủ làm chức này hả."

"Không đủ, mà làm được mới tài giỏi."

"Tháo dây chuyền ra nương xem." - Lạc Tinh vâng lời.

"Oa oa! Nguyên Anh Đỉnh phong." - Trần Tiểu Linh bất ngờ. Lạc Tinh đạt thực lực gần bằng nàng trong khi nhỏ hơn nàng cả 16 năm.

"Đệ tu luyện kiểu gì thế."

"Ngủ một giấc, không cẩn thận đột phá thôi."

"Ài! con lên cấp độ này chắc giết không ít hơn 300 Nguyên Anh Kỳ đâu." - Trần Thị nhìn vào thì biết, rướm nướt mắt nói.

"Hả thật à." - Trần Tiểu Linh tròn xoe măt hỏi.

Khổ thân đệ."- Trần Tiểu Linh cũng chua xót khi thấy Lạc Tinh gật đầu. Nàng 52 tuổi rồi, thực lực kém Hóa Thần Kỳ một tia. Nhưng số nguyên Anh kì chết trong tay nàng chỉ một người. Dù sao Nguyên Anh Kỳ không dễ chết như vậy. Giết 300 nguyên Anh mà lúc Lạc Tinh đi chỉ là Nguyên Anh Sơ Kỳ. Vậy thì khác nào 300 lần vào sinh ra tử.

"-Ài! con của Nương anh tuấn bất phàm, nên mấy Nguyên Anh khác gặp con thì tự mặt cảm xin chết thôi, không khó khăn gì đâu." - Lạc Tinh thấy tình hình không ổn nên vội nói.

"Con đó, ta đã dặn vào quân ngũ, cứ dấu tài đi. Vậy mới sống lâu. Con làm vậy có biết bao kẻ thù."

"Con cũng có muốn đâu à. Chiến tranh mà, mình dấu tài cỡ nào cũng phải lộ." - Lạc Tinh đành đổi thừa hoàn cảnh.

"Hừ, chứ không phải thích làm anh hùng cứu mỹ nhân à." Trần Thị gõ đầu con mình nói.

"Con đâu phải hạng người thấy gái sáng mắt."

"Không sáng mắt, mà sao dẫn hai nàng xinh như mộng về. Đập chết tỷ cũng không tin đệ không có ý đồ. Hứ!" - Trần Tiểu Linh không cho là đúng nói.

"Được rồi lần này con về bao giờ đi." - Trần Thị thấy hiện tại con mình vẫn khỏe mạnh thì cũng không so đo nhiều, dù sao bản thân mình lúc đầu cũng muốn con mình vào quân ngũ rèn luyện cho vững chảy bước chân.

"Không dấu gạt nương, con muốn tấn cấp Hóa Thần Kỳ, nên muốn về hỏi thăm nương cách tấn cấp. Ước định khoảng một tới ba tháng. Dù sao con cũng là Quân Đoàn trưởng rồi. Không về lâu được."

"Con tiến bộ nhanh quá, ta sợ không tốt. Sợ có tâm ma cắn trả. Sẽ khó tiến bộ. Dù sao Vạn Mộc Chiết Linh Thuật đâu phải vạn năng. Nếu mỗi lần hấp thụ một chút, thì không sao. Nhưng với tình hình linh khí thiếu thốn của Giao Châu ta. Thêm nữa là con chủ tu Lôi Hệ vốn khó gấp đôi ngũ hành hệ." - Trần Thị nghiêm túc nói.

Lạc Tinh cười khổ. Tốt hay không tốt, sao quan trọng bằng vợ mình. Chỉ còn ba năm thôi.

"Nương, con cần làm một việc mà việc đó tốt nhất là trong ba năm, nên phải tấp cấp Hóa Thần Kỳ."

"Chuyện gì mà ba năm phải làm."

"Cứu con dâu của người."

"Hả, Ta thấy Tiểu Vy, Tử Yến vẫn ổn, mà có người ăn hiếp hai nàng à." - Trần Thị cười nói.

"Nương, Con nói người khác, liên quan gì tới hai nàng kia. Chuyện này nương không giúp được."

"Con Hoa Tâm thế, hai nàng còn chưa đủ."

"Này, hay người kia con xem như em nuôi. Nương đừng nghĩ linh tinh."

"Con gì nuôi mà không làm thịt nữa là em nuôi." - Trần Thị vẫn không chịu thua cười nói.

"Nương, vậy người nuôi con là định làm thịt con hả." - Trần Tiểu Linh bất mãn nói.

"Nương, con nghiêm túc à." Lạc Tinh nói lại lần nữa.

"Ài, Tiểu Linh tỷ của con, đã hóa phàm hai năm rồi, tối đa một năm nữa, Tiểu Linh sẽ lên Hóa Thần rồi, hay nhờ tỷ con giúp đi."

"Vấn đề này không nhờ người khác được."

"Cô con dâu không gặp này, lại hại con trai của nương." - Trần Thị than thở nói.

"Nương, chuyện này thực sự quan trọng. Mà con đã Nguyên Anh Đỉnh Phong rồi. không thể hấp thu được linh khí nữa. Sau lại không có cách Hóa Thần trong ba năm nữa." - Lạc Tinh hỏi, chuyện hóa thần này bản thân Lạc Tinh cũng không rành. Năm xưa đọc nhiều sách thật, nhưng làm gì có nhắc tới. Dù sao chỉ là sách vở của tiểu trấn. Nguyên Anh còn có đề cập một chút. Hóa Thần thì tuyệt đối không ai nhắc.

"Ài Nguyên Anh Đỉnh Phong chỉ là một bước nhỏ thôi.

Con suy nghĩ đi, ba năm lên Hóa Thần thì đồng nghĩa tốn thời gian gấp năm lần trở lên, để lên cấp Luyện Hư kì.

Với năng lực thiên phú của con, 50 tuổi đạt Hóa Thần thì 200 tuổi sẽ đạt được Luyện Hư Kỳ. Nhưng đốt giai đoạn, để trước 40 tuổi đạt Hóa thần thì có thể 1000 tuổi chưa chắt đạt Luyện Hư Kỳ.

"Sao chậm thế? Đúng ra sớm Hóa Thần thì càng tốt chứ." - Lạc Tinh ngạc nhiên.

"Do tích lũy không đủ chứ sao. Muốn đạt Hóa Thần phải qua ba bước. Một là nguyên Anh đỉnh phong. Hai là độ hòa hợp và thấu hiểu với một loại linh lực đạt trình độ cực cao. Cuối cùng là từ Nguyên Anh tiến lên Hóa Thần phải có một giai đoạn hóa phàm. Giai đoạn này nhanh thì 2 năm chậm thì 3,4 năm. Trần Linh Tỷ của con đang ở giai đoạn này được hơn hai năm rồi. Giờ để con đạt khả năng Hóa Thần trong ba năm, thì xem như bỏ qua luôn cả giai đoạn Hóa Phàm mới kịp. Lúc đó Tiên Lộ thiếu sót, nên phải bù đắp lại bằng cả ngàn năm, nếu thiên phú không tốt thậm chí hơn thời gian đó. Tình huống xấu nhất là mãi mãi không đạt Luyện Hư Kỳ, vì tuổi thọ càng cao, càng khó đề thăng cảnh giới. Đây là quy luật của thiên đạo. Mấy vạn năm chưa ai phá vỡ được."