Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!

Chương 75: Hiểm cảnh



Thân thể yếu ớt mảnh mai của Lam Trà chỉ tựa vào chiếc ghế mới có thể ngồi. Người anh cùng cha khác mẹ của cô đã bỏ đói cô được 2 ngày.

Lam Thanh đi đi lại lại.

“2 ngày rồi tên khốn đó chưa tìm ra sao?”

Lam Trà cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Như vậy cũng tốt, nếu Phục Hưng mà đến chẳng phải tự chui mình vào hang cọp sao?

“Tôi đã nói rồi. Anh ấy không yêu tôi. Cho dù anh có làm gì cũng vô dụng. Chi bằng bây giờ anh đi tự thú đi.”

Hắn không cam tâm: “Chết tiệt. Mày im đi. Bắt tao đi tự thú sao? Đừng có mơ.”

“Anh… Dừng tay đi.”

Hắn làm bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ kêu hắn dừng tay? Chọc cười ai vậy.

“Haha.”

Đột nhiên phía ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn. Cánh cửa nhà hoang bất ngờ đã xuống. Cú đạp này cho thấy sự tức giận cực hạn của người đối diện.

“Đặng Lam Thanh mày ra đây cho tao.”

Đặng Lam Thanh càng thích thú, hắn cúi người ghé vào tai Lam Trà:

“Ôi chao. Người yêu của mày đến rồi kìa.”

Nguyễn Phục Hưng không nói nhiều trực tiếp ném một túi lớn:

“Tiền mày cầm đi rồi cút.”

“Mày nghĩ tao cần tiền?”

“Vậy mà cần gì mới chịu thả người?”

Đặng Lam Thanh rút súng từ trong túi quần ra:

“Cần cái mạng của mày!”

“Được. Thả em ấy ra đi rồi mày qua đây lấy.”

Hắn chững lại:

“Nhanh vậy sao? Mày không sợ?”

Đặng Lam Trà vừa đói lại vừa khát, cánh môi bởi vì bị khô và nứt ra.

“Hưng, anh đừng qua đây.”

Cảnh tượng trước mắt hơn ai hết hắn là người đã từng trải qua. Hắn vì thế mà mất đi người hắn yêu. Trái tim lạnh buốt khẽ nhói lên. Lòng ngực như bị bóp nghẹ không thở được. Người hắn hơi cúi một chút. Tay tìm chỗ dựa ở vách tường mà thở.

“Mạng tao, mày muốn lấy cứ lấy. Thả em ấy ra.”

Đặng Lam Thanh nhìn thấy lo lắng trong mắt của Phục Hưng. Hắn hết sức vui mừng. Thì ra em gái của hắn thật có ích.

“Vậy thì tao không cần nữa.”

Hắn nói xong cần súng chĩa vào thái dương của Lam Trà, sau đó dịch chuyển xuống dưới chân. Ngay chỗ bắp chân mà bắn.

Đặng Lam Trà thấy đau, cô cứng rắn không kêu dù chỉ một tiếng. Dù là vậy thì ánh mắt vô vọng, bi thương đè ném đã nói lên tất cả.

Nguyễn Phục Hưng lợi dụng lúc hắn chĩa súng lên trời cười sung sướng nhào đến đá cho hắn một đạp chỗ chí mạng. Hắn buông súng nằm co người.

Bên ngoài thuộc hạ và cảnh sát ập đến. Tình hình đã được khống chế.

Nguyễn Phục Hưng vội vàng chạy đến cạnh Lam Trà. Chỉ thấy mái tóc đen dài đã che hết khuôn mặt cô, hắn ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn lay nhẹ vai cô:

“Đặng Lam Trà?”

Lam Trà nặng nề mở mắt, ánh mắt mơ màng, gương mặt hơi ngẩng lên, tái nhợt đến dọa người, cánh môi khô nứt nẻ không thốt nên lời.

Hắn gấp gáp vươn tay ôm cô lên, lòng bàn tay chạm đến chất lỏng sền sệt. Hắn hoảng hốt bế cô lên:

“Đặng Lam Trà không sao rồi. Tôi đến rồi. Chết tiệt. Là do tôi đến muộn. Đặng Lam Trà em đừng xảy ra chuyện nha.”

Đặng Lam Trà vươn tay, bàn tay chạm lấy má của hắn. Nội tâm cô lại đau đớn, chật vật nhắm chặt mắt lại, lòng bàn tay từ từ buông lỏng rơi xuống.

Ở nơi hoang vu hẻo lánh này chỉ nghe tiếng hét của Nguyễn Phục Hưng.



[Bệnh viện]

Nguyễn Phục Hưng ngồi trên chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng, ánh mặt trời của ngày mới chiếu lên thân thể cùng khuôn mặt của hắn. Ánh nắng màu vàng nhạt xuyên qua ô cửa len vào trong phòng, từng vệt sáng bị cắt ra hắt lên một bên mặt.

Phục Hưng một tay chống cằm, cánh tay áo sơ mi đem xắn lên đến khuỷu, sống mũi cao thẳng như được chạm khắc.

Bác sĩ Trịnh chỉnh lại dây truyền dịch của Đặng Lam Trà, không nhịn được nói:

“Lần trước tôi căn dặn thế nào? Hôm nay, lại đem người ta vào đây? Bỏ đói, nhịn khát. Còn bị thương ở chân? Cậu đẹp trai thì thôi lại tàn nhẫn thì nữ nhân nào chịu cưới?”

“Mới sáng ra đã nói nhiều. Phiền thật.”

Tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, Phục Hưng lập tức đứng dậy tiến về giường bệnh còn không quên đẩy bác sĩ Trịnh ra:

“Mau cút.”

“Được. Không cần tôi kiểm tra cho cô ấy?”

“Luận về kinh nghiệm và học lực. Tôi giỏi hơn cậu.”

Bác sĩ Trịnh ném tờ bệnh án vào người Phục Hưng: “Được. Tốt lắm.” sau đó bước ra ngoài.

Trên giường, tiếng của Lam Trà rất nhỏ:

“Anh không sao chứ?”

Hắn tiến lên ngồi ở mép giường: “Đúng là ngu ngốc. Đáng lý ra em phải hỏi bản thân có sao không.”

“…”

“Chân em không sao, nghỉ ngơi một tháng sẽ tự khỏi.”

“Ừ. Anh không sao là tốt rồi. Có thể cho tôi một chút nước?”

Hắn đỡ cô dậy, cẩn thận đút từng muỗng nước cho cô. Cô sụt sùi rơi nước mắt.

“Em sao vậy?”

Lam Trà hít mũi: “Cảm động.”

Hắn đỡ cô nằm xuống rồi đắp chăn lại. Sau đó bày ra gương mặt lạnh lùng:

“Về sau em bớt xem mấy phim thần tượng lại một chút.”

Giọng cô yếu ớt, gương mặt hơi ngẩng: “Là sao?”

Hắn lấy tay búng trán cô một cái thật mạnh:

“Về sau có đau thì la lên. Còn nữa, em đừng diễn cảnh tiễn biệt như vậy. Đau đến ngất xỉu còn tưởng em chết đến nơi. Dọa tôi sợ gần chết.”

“Anh nói đến việc tôi lấy tay chạm má anh sao?”

“Còn gì khác à?”

Đặng Lam Trà ném đau bật cười: “Lúc đó tôi thấy đột nhiên anh đẹp trai đến phát sáng nên không nhịn được mà chạm tay lên.”

“Còn có thể nói đùa chứng tỏ em không sao.”

Đặng Lam Trà vươn tay nắm lấy cổ tay của anh, đôi mắt nhìn anh dịu dàng:

“Cảm ơn vì đã cứu em.”

Hắn cười phì một cái sau đó xoa đầu cô: “Ngoan. Ngủ một chút.”

“Vì sao lại cứu em?”

“Vì tôi nợ em.”

Đặng Lam Trà hít một hơi thật sâu: “Anh đã trả hết rồi đó. Có thể đi.”

Hai lòng bàn tay cô đưa lên che lấy mắt, cô biết lời hốt ra rồi không thể thu lại nhưng vẫn không nhịn được mà nói:

“Tôi không nghĩ anh sẽ đến cứu tôi. Tôi thật sự rất vui nhưng cũng lo lắng. Tôi không muốn thấy anh bị thương, càng không muốn anh rời xa tôi. Tôi không biết mình sẽ như thế nào nếu không nhìn thấy anh. Tôi hận anh nhưng càng như vậy tôi lại yêu anh nhiều hơn.”

Lam Trà nhắm chặt mắt mà khóc, Phục Hưng trông thấy nước mắt xuyên qua kẽ tay cô chảy xuống cần cổ mảnh khảnh. Không nhịn được hắn kéo cánh tay cô ra, bàn tay chạm nhẹ lên đôi gò má cao lau đi nước mắt.

Cùng lúc cửa phòng mở ra cắt ngang hai người bọn họ, quản gia đẩy bà Lam đi vào. Thấy Lam Trà nằm ở trên giường, bà Lam kích động:

“Trà… Con… sao…”

“Mẹ. Sao mẹ lại ở đây?”

Quản gia thay lời: “Là Hưng thiếu bảo.”

Phục Hưng đưa tay lên miệng ho nhẹ cố ý nhắc nhở quản gia đừng nhiều lời. Hắn đứng dậy đi ra ngoài nhường chỗ cho hai mẹ con.

“Mẹ… Con không sao? Mẹ nhìn gì thế?”

Bà Lam quay lại: “Không sao… tốt… tốt…”

Lúc hắn ra ngoài không biết bà Lam nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn. Như thế hắn mới là người bắt nạt con mình.