Hung Trai

Chương 3: Âm thân (3)



"Trì tộc trưởng, tôi là người Nhị gia phái đến. Đây là chút lễ lộc, mời ngài nhìn qua." Nữ nhân nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, uyển chuyển êm tai. Cổ tay trắng muốt đeo chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp đưa tới một chiếc thiệp đỏ mạ vàng.

Theo lời cô nói, một vài thanh niên cao to bước đến trước rương gỗ đỏ, mở nắp từng rương một.

Người Trì gia không nói mà cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh. Bên trong nếu không phải là kim ngân châu báu thì cũng là đồ cổ kỳ trân, ngoài ra còn có tơ lụa, gấm hoa trang sức, có lẽ hoàng đế lấy vợ thì cũng phải như này.

Trưởng tộc cầm danh sách sính lễ, lướt mặt qua tên vật phẩm và số lượng liền cảm giác có chút chếch choáng: "Liễu... Liễu tiểu thư, hình như có gì sai sai đúng không?"

Vị tiểu thư này họ Liễu tên Minh Châu, lễ dạm hỏi, vấn danh, nạp cát (1) đều là một tay cô cáng đáng.

Đôi môi đỏ mộng của Liễu Minh Châu khẽ nhếch: "Không sai đâu, đều là một tay Nhị gia nhà chúng tôi tự mình đặt mua."

Trưởng tộc vừa nghe đã giật mình, xem ra Nhị gia xem trọng hôn sự này hơn mình tưởng.

"Nhị gia cũng đã tự mình tính ngày rồi, xác định là mồng ba (2) đầu tháng sau, ngài thấy thế nào?

Tia nắng mặt trời chiếu tới, Liễu Minh Châu nhẹ bước che ô đi về phía bóng cây, phụ nữ nhà họ Trì đều trông thấy động tác ấy, nhìn làn da trắng như tuyết cùng khuôn mặt diễm lệ của cô, tất cả đều phải buông tiếng thở dài: quả là mỹ nhân sắc nước hương trời có khác.

"Tốt, ổn lắm." Trưởng tộc nào dám lên tiếng dị nghị, vội vàng gật đầu đồng ý.

"Nếu đã vậy, đến ngày mồng ba, Nhị gia sẽ đến rước dâu."

Sau khi Liễu Minh Châu cùng Trì trưởng tộc bàn luận đâu vào đó xong xuôi, liền cau có nhíu đôi mi thanh tú, buồn bực nhìn mặt trời treo đỉnh đầu vội vã che dù cất bước rời đi.

- --

Trong lúc đó, Trì Kính Uyên đang rảo bước đi dạo trên phố. Ngoại trừ luyện súng, cậu cũng không có sở thích đặc biệt nào khác, cho nên ngay lúc này cậu cũng chỉ biết dạo quanh, lang thang không mục đích.

Trì Kính Uyên ngồi trên xe bus, ngay bến có nhiều có nhiều người lên xuống nhất, cậu cũng theo dòng người xuống xe.

Gần đây có một trung tâm thương mại có vẻ là mới đại trùng tu. Đây là lần đầu tiên Trì Kính Uyên đến nơi này, cậu tùy ý ghé một quán ăn tìm mua chút gì bỏ bụng.

"Cướp... bớ người ta cướpppp..." Bỗng nhiên, môt tiếng thét của phụ nữ vang lên chót tai. Thân thể Trì Kính Uyên phản ứng nhanh hơn não, cậu lướt qua một cơn gió, khóa tay đè tên cướp xuống đất.

"Đẹp trai quá má ơiii."

"Người anh em này chắc chắn là dân nhà võ rồi."

"Đâu phải là đóng phim đâu phải không?"

Vòng người đi đường tức tốc dừng chân, vây quanh Trì Kính Uyên và tên cướp hóng chuyện, Trì Kính Uyên nhanh chóng lấy lại chiếc túi xách từ tay tên cướp. Một người phụ nữ ưỡn cái bụng lớn đầu đầy mồ hôi, hớt hải khó khăn chạy tới.

"Cám ơn cậu nhiều."

"Chuyện nhỏ. Cô nhìn thử xem có mất thứ gì không?" Trì Kính Uyên đưa lại túi xách cho người phụ nữ, nhân viên an ninh của khu trung tâm thương mại cũng vừa lúc chạy đến.

Lúc này mọi người mới hoàn toàn hiểu đầu đuôi, thế mà lại đi dựt đồ của phụ nữ mang thai, quả là không biết xấu hổ.

"Phụ nữ mang thai mà mày cũng dám cướp! Tâm địa độc ác quá zậy trời."

"May là có vị đại hiệp đẹp trai này hăng hái làm việc nghĩa."

Mẹ bầu kiểm tra lại một chút, một mặt cảm kích, liên tục nói tiếng cảm ơn: "Thật sự là cảm ơn cậu rất nhiều."

Trì Kính Uyên vẫy vẫy tay. Thấy cô nhỏ người mà bụng lại khá lớn, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, không khỏi hỏi nhiều thêm một câu: "Nhà chị gần đây không?"

"Ba đứa nhỏ đi công tác rồi, nhà chị cũng gần đây thôi. Không ngờ vận xui kéo tới, vậy mà đụng phải tên cướp." Người phụ nữ vuốt ve bụng, thần sắc ôn nhu.

"Để tôi đưa chị về." Trì Kính Uyên đúng lúc không có chuyện gì làm, cậu cũng không yên tâm để cô ấy tự đi về.

Nếu không phải cậu vừa giúp cô gắp cướp, thì mẹ bầu này rất có cớ để nghi ngờ Trì Kính Uyên, thật sự là quá nhiệt tình rồi.

Trì Kính Uyên dễ dàng nhận ra sự phòng bị của người phụ nữ: "Xin lỗi, tôi vừa xuất ngũ, là thói quen hơi khó bỏ."

Mẹ bầu vừa nghe cậu là quân nhân xuất ngũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì làm phiền cậu rồi."

Trì Kính Uyên giúp cô cầm túi trái cây, dọc đường đi cũng không chủ động bắt chuyện, đưa người đến cửa nhà, liền đưa túi trái cây cho cô, gật gật đầu, xoay người rời đi. Lúc này, người phụ nữ mới thật sự tin đây chính là lòng nhiệt tình thuần khiết.

"Cậu gì ơi, cậu cho chị xin phương thức liên lạc đi. Mai mốt ba đứa nhỏ trở về, bọn chị mời cậu bữa cơm cảm ơn."

"Không cần đâu." Trì Kính Uyên dứt câu liền cất bước rời đi.

Người phụ nữ nhìn Trì Kính Uyên khuất bóng, vuốt ve bụng mình, ngậm ý cười thủ thỉ: "Cục cưng, hôm nay mẹ gặp được một quý nhân rồi."

"Đi chết ở đâu rồi? Cả ngày chỉ biết long nhong ngoài đường, cô mà làm cháu trai tôi ngã chết thì biết tay tôi." Âm thanh chửi bới chua chát từ hiên nhà vang lên, nụ cười vừa nở trên môi người phụ nữ đột nhiên cứng đờ.

"Mẹ, con không đi đâu xa cả, chỉ dạo quanh đây thôi. Ngồi một chỗ ở nhà quá lâu, bụng sẽ hơi khó chịu."

Bà lão mắt thấy trên tay cô là túi hoa quả ngay lặp tức vồ tới, chửi đổng lên: "Á à, con trai tôi cả ngày còng lưng nhọc nhằn cực khổ ngoài đường kiếm tiền để cho chị tiêu xài hoang phí đó hả. Giỏi lắm, chỉ biết xài tiền của chồng là giỏi."

Mẹ bầu oan ức đỏ cảnh vành mắt, cúi đầu cất bước lên phòng, mẹ chồng sau lưng cô vẫn hùng hùng hổ hổ: "Mới nói chị vài câu là chảy nước mắt, đụng tới là khóc. Bộ oan lắm hả? Trò đó chỉ lừa được con trai tôi thôi, bà lão này cũng không ngu đến mức đó."

"Rầm" một tiếng, cánh cửa mạnh mẽ đóng lại, mọi âm thanh chua chát kia đều bị nhốt lại trong căn nhà đó.

Ngay khúc hành lang tối tăm, cánh cửa sắt đối diện chậm rãi hé ra một cái khe, một bàn tay khô gầy vịn lên cánh cửa, thanh già nua theo đó vang lên: "Làm bậy... làm bậy rồi..."

- -----

Cũng đã năm năm rồi Trì Kính Uyên mới trở lại quê nhà. Thành thị lột xác từng ngày, suýt chút nữa cậu bị lạc đường, phải đến chạng vạng tối cậu mới tìm được đường về Trì gia.

"Kính Uyên thiếu gia, trưởng tộc mời cậu đến nói chút chuyện." Dường như quản gia đã đứng ở cổng đợi cậu rất lâu rồi, vừa nhìn thấy Trì Kính Uyên là tiến lên đón.

"Ừm." Trì Kính Uyên cũng không hỏi chuyện gì, trực tiếp ghé phòng cụ lớn.

"Kính Uyên, ngồi đi." Cụ lớn ngồi trước bàn cờ, đánh cờ một mình.

Trì Kính Uyên ngồi xuống đối diện cụ, cấm lấy một quân trắng, hạ xuống.

Cụ lớn cũng không ngẩng đầu nhìn cậu, hai người cứ vậy mà bắt đầu chơi. Cuối cùng Trì Kính Uyên thắng cụ hai nước.

"Ta già rồi..." Cụ lớn nâng chén trà lên uống một hớp, Trì Kính Uyên dọn dẹp bàn cờ.

"Kính Uyên, hôm nay Nhị gia đến đưa sính lễ..." Ánh mặt ông lão rơi trên người Trì Kính Uyên, nhìn thấy cậu khựng lại một chút, lập tức lại như không có chuyện gì gật đầu: "Vâng."

"Ngày thành hôn ước định là mồng Ba."

Mồng Ba, còn một tuần nữa.

"Vâng." Cậu cũng không hỏi nó có phải là gấp quá hay không, cũng không có ý từ chối. Dường như nếu ngày mai là ngày cậu lên xe hoa, cậu cũng không một tiếng dị nghị.

"Đừng trách ông ngươi..."

Lúc này Trì Kính Uyên mới ngẩng đầu lên, đánh gãy lời ông cụ, hai mắt vẫn sáng rực: "Con không trách cụ, con biết là ngài ấy cho con cái mạng này."

"Như vậy là tốt rồi... như vậy là tốt rồi..." Ông cụ thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Trì Kính Uyên rồi đi vào phòng.

- --

Một tuần, nhà họ Trì với tốc độ mắt thường cũng thấy được nhanh chóng náo nhiệt lên. Người nhà Trì gia bôn ba bên ngoài cũng bị kêu về hết, ngay cả cửa sổ phòng Trì Kính Uyên cũng dan lên chữ "hỉ".

"Anh ơi, em về rồi." cửa phòng Trì Kính Uyên bị đẩy ra, một chàng trai cao gầy chạy lại ôm lấy cậu.

Người thanh niên mặc một chiếc hoodie trùm đầu, quần jean rách và đi giày thể thao. Mái tóc lanh, bồng bềnh mềm mại, bay lên theo từng nhịp bước.

Đôi mắt Trì Kính Uyên đong đầy ý cười: "Cao rồi."

"Có thật không? Em cũng thấy em cao lên, thế mà ba mẹ lại không tin, tức chết." Cậu ôm chặt Trì Kính Uyên, phùng mang trợn mắt, thoạt nhìn vô cùng khả ái.

"Em nghe bảo anh trở về là liền chạy về nhà xem. Căn bản là không có ai, sau đó em lập tức tới đây tìm, quả nhiên anh ở đây." Trì Thụy An lối kéo cậu, một hai muốn ngủ cùng Trì Kính Uyên.

Trì Kính Uyên sờ sờ đầu hắn, nói: "Không được, anh quen ngủ một mình."

Trì Thụy An chần chừ một lát rồi nói: "Anh, có phải bởi vì ba mẹ... nên mới không về nhà đúng không? Thực ra hai người họ rất nhớ anh. Tối nay, nhà mình cùng ăn bữa cơm đi, đã lâu lắm rồi anh không thấy ba mẹ."

Trì Kính Uyên nhíu nhíu lông mày, lần thứ hai cự tuyệt. Trì Thụy An làm nũng, bán manh, quấn cậu không buông. Cuối cùng cậu không đành lòng nhìn dáng vẻ đau buồn của em trai, mới bất đắc dĩ đồng ý. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Nói là nói vậy, nhưng cậu cũng không nghĩ bữa cơm này mà lại gian nan đến vậy.

Cậu nghĩ lại, tự hỏi đã bao lâu rồi cậu chưa trở lại nhà bà mẹ. Mọi thứ dường như đã được tân trang, trang trí lại. Từ mỗi tiểu tiết cũng có thể nhìn thấy dụng tâm của chủ nhân, rất có không khí ấm cúng vui vầy.

Nhưng, cái giây phút Trì Kính Uyên ngồi trên bàn cơm, cậu mới rõ cái cảm giác, chính mình trở thành vị khách không mời mà đến. Ba người một nhà bát đũa đầy đủ, chỉ có cậu sử dụng bát đũa mời khách. Mặc dù Trì Thụy An nỗ lực thay đổi bầu không khí, nhưng cũng không thể cứu vớt cái cảm giác làm người ta lúng túng tột độ này.

Ba mẹ Trì Kính Uyên vừa không dám đắc tội cậu, đồng thời cũng không muốn cùng cậu mà bồi đắp tình cảm. Tất cả chỉ có thể cứng ngắc ngồi trước bàn cơm, không nói một lời, gắp đồ, ăn cơm.

"Anh, anh nếm thử món này đi, là món tủ của mẹ đó, ngon lắm." Trì Thụy An gắp một miếng thịt đặt vào bát Trì Kính Uyên.

Cậu nếm nếm, bình thản nói: "Ừa, ngon lắm."

"Phải không. Em rất thích món này. Có hôm em phát sốt nửa đêm, nóng đến mơ màng thế mà vẫn muốn mẹ nấu món này cho em. Thế là mẹ phải chạy về nhà nấu gấp món này rồi dùng bình giữ nhiệt xuyên đêm chạy đến bệnh viện cho em. Kết quả là bác sĩ bảo, nhiệt độ em cao quá, không thể ăn món này. Thật thảm."

Mẹ Trì trừng Trì Thụy An một cái: "Con kể mà không biết ngại. Mẹ đã bảo là không ăn được rồi mà con không nghe. Phải để bác sĩ lên tiếng mới chịu nghe lời."

Tuy rằng ngôn từ ngoài miệng toàn là trách cứ, nhưng ngữ khí cùng thần sắc lại một bầu trời cưng chiều sủng ái.

Trì Thụy An le lưỡi một cái: "Không còn cách nào khác mà. Lúc đó là con thực sự rất rất muốn ăn."

"Đêm đó con hành ba mẹ muốn mệt chết."

Ba mẹ Trì cùng Trì Thụy An nhập tâm nói chuyện rôm rả đầm ấm. Chỉ có Trì Kính Uyên vẫn một mặt lạnh lùng ăn cơm.

Sau bữa cơm tối, Trì Thụy An lôi kéo mẹ Trì nũng nịu: "Mẹ, tối nay anh ở lại ngủ nha."

Mẹ Trì liếc cậu một cái: "Nhà mình không có dư lại phòng trống nào, mà nhà chính cũng cách không quá xa đâu."

"Vậy thì anh ở cùng phòng với con nha. Phòng của con cũng rất lớn mà." Trì Thụy An lôi kéo tay mẹ Trì năn nỉ.

"Con bằng lòng cho anh con ngủ lại, nhưng chưa chắc người bên nhà chính sẽ đồng ý." Mẹ Trì biết rõ tính tình con trai mình. Chính bà có thể không khuyên cậu nổi, nhưng để cậu đối đầu với người bên nhà chính ắt sẽ tự biết khó mà rút lui.

Trì Thụy An phồng má, anh trai cậu cũng không muốn ở lại nên mới không nói nói phụ cậu câu nào.

"Anh, ngày mai em lại tìm anh chơi được không?" Trì Thụy An lại ôm cánh tay Trì Kính Uyên, mắt hạnh mở to, long lanh nhìn cậu.

Trì Kính Uyên đưa tay sờ sờ đầu cậu: "Ừa."

"Anh, anh thật tốt." Trì Thụy An ôm cậu một cái. Vẫy tay chào tạm biệt.

Trì Kính Uyên tạm biệt, quay lưng bước đi.

Trì Kính Uyên rảo bước đi tới một khúc đường vắng vẻ, bất giác cậu cảm thấy có phần hơi lạnh, đèn đường mờ vàng lấp lóe, chợt sáng chợt tắt, hẳn là đã hỏng.

Bỗng nhiên, từ trong góc tường, một bóng đen lao nhanh như tên bắn, phá gió bay thẳng về phía lưng Trì Kính Uyên.

- ---

1: 之前的纳采、问名、纳吉: phiên âm Hán Việt là: "nạp thái, vấn danh, nạp tài", là những nghi thức cưới hỏi truyền thống TQ. Bên mình cũng có những nghi thức tương tự vậy. Chủ yếu là những phong tục truyền thống từ lâu, ngày nay mọi thứ đã được rút gọn rất nhiều rồi.

2: 初三 - "Sơ tam": theo chị gu gồ dịch thì nó là: "năm thứ ba trung học cơ sở", tớ cũng hông hiểu nữa, hic.