Hung Trai

Chương 7: Âm thân (7)



"Chuyện này... cái gì đây? Aaaaaaa..." Bà lão cúi đầu xuống, không biết từ lúc nào trong tay ôm một đứa bé. Miệng đứa bé bị xé toạc ra, cả khuôn mặt giống như một miếng ghép hình. Đứa bé cuộn tròn trong lòng bà lão, phát ra tiếng cười chói tai đáng sợ.

Bà lão hoảng sợ ném đứa bé bay ra ngoài cửa sổ. Đám người trong xe nhất thời nổ tung, anh nhi kia giống như quả bom với sức công phá khổng lồ.

Đại khái là động tĩnh trong xe quá vang dội, một vài thứ không thể gọi tên bên ngoài lập tức bị hấp dẫn. Những thứ với hình thù kì quái, khủng bố đến cực điểm bắt đầu leo lên cửa sổ xe bus, từ từ bu kín chiếc xe xấu số.

"Mau! Mau đóng cửa sổ lại nhanh lên!" Trì Kính Uyên hét lên một tiếng. Lúc cậu đóng cửa kẹp gãy một bàn tay, bàn tay đứt lìa kia một phát chộp được cổ tay cậu, Trì Kính Uyên cảm thấy môt trận đau nhói. Cậu dứt khoát kéo bàn tay kia ra ném xuống đất mạnh mẽ giẫm nát.

Hành khách trên xe nhìn thấy hành động hung tàn này, từng đôi mắt trừng trợn ngược, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Bên trong xe không ngừng vang lên tiếng khóc: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây sao?"

"Mẹ ơi, con sợ..." Bé gái nhỏ ôm eo mẹ nó sợ hãi. Người phụ nữ ôm con gái vào lòng dỗ dành: "Cục cưng đừng sợ, có mẹ ở đây."

"Áaaaaaa....." bà lão bỗng thét lên một tiếng chói tai như muốn tắt thở, mọi người nghe động tĩnh nhìn sang. Không hiểu vì sao anh nhi bà lão đã ném đi lúc nãy từ lúc nào đã trở về trong ngực bà.

Anh nhi kia đột nhiên nhảy lên nhắm vào cổ bà lão hung bạo cắn một miếng. Bà lão cố gắng lôi nó xuống như căn bản là phí công vô ích.

"Cứu mạng..... cứu, cứu tôi với!" Bà lão đưa tay hướng về phía đám người thống thiết cầu cứu. Hai mắt bà trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, vừa đau đớn lại sợ hãi, nổi sợ làm quần bà cũng dần thấm ướt.

"Cút! Cút ngay! Đi chết đi! Thứ ghê tởm này..." Trong lúc bấn loạn, bà chỉ biết phát ngôn theo bản năng không hề lựa lời, trong miệng một trận mắng chửi loạn cào cào.

Trì Kính Uyên cầm cái chổi sau ghế lái chạy tới, liên tục quật vào đứa nhỏ đang cắn chặt cần cổ bà lão không tha. Một lát sau nó cũng bị đánh bay ra, lăn lóc trên mặt đất, đôi mắt còn lộ ra thần sắc oán hận. Trì Kính Uyên cũng không quản được nhiều như thế, cậu cấp tốc mở cửa sổ ra, những thứ quái vật bên ngoài vẫn đang lúc nhúc bám khắp thân xe. Trì Kính Uyên nhanh chóng cầm anh nhi lên vứt ra ngoài cửa sổ.

Những con quái vật ngoài kia giống như đánh hơi thấy mùi thịt, chen nhau đuổi tới, Trì Kính Uyên ngay lập tức đóng cửa sổ lại.

"Nhóc con, lá gan cậu cũng lớn ghê." Một vị hành khách lên tiếng.

"Đúng vậy, tôi còn đang sợ phát run đây này." Một nam thanh niên vội vàng phụ họa.

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?" Vấn đề này vừa được gợi lên, cả đám người như lọt vào mây phù ngơ ngác.

Có mấy cô gái tốt bụng cùng nhau từ từ đỡ bà lão trên mặt đất dậy. Cổ của bà lão vẫn đang còn chảy máu, vết cắn kia sâu hoắm như một cái động, máu thịt be bét, cực kỳ kinh người.

Tài xế cũng không biết nên làm gì bây giờ, hắn chưa bao giờ trải qua tình huống này, nên chỉ có thể tiếp tục lái xe hướng về phía trước.

"Rầm rầm rầm..." âm thanh thủy tinh va đập đột ngột vang lên.

Bà lão nghiêng cái cổ cứng đờ sang nhìn, anh nhi đã bj Trì Kính Uyên ném đi bây giờ lại đang xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Cái miệng bị rách toạc, vết rách kia dường như đã to hơn lúc nãy như muốn mở rộng ra tận mang tai.

"Aaaaaaa ----" Bã lão sợ hãi kêu lên thảm thiết, cả người co giật liên hồi.

"Rắc" một tiếng. Cánh cửa thủy tinh mà mọi người cho rằng có thể bảo vệ bọn họ an toàn thế mà bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Vết rạn nứt ngày càng lớn, âm thanh nứt vỡ cũng theo đó một nghiêm trọng hơn. Nhiều hành khách bắt đầu suy sụp, tê dại da đầu ôm nhau khóc lớn. Những đứa bé đều được ba mẹ ôm chặt vào lòng tựa như những cái ôm đó có thể bảo vệ được con họ khỏi những thứ kinh khủng ngoài kia.

Thính giác nhạy bén làm Trì Kính Uyên nhận ra có thứ gì đó rơi xuống nóc xe. Chỉ ngay đó, một tia sáng trắng chói mắt xuất hiện. Không thể chịu được cường độ ánh sáng lớn như vậy, mọi người đều nhắm chặt hai mắt lại.

Vài phút im ắm trôi qua, mọi người từ từ mở mắt. Bên tai là tiếng xe cộ, là tiếng động cơ xe bus đang băng băng trên đường. Ánh sáng mặt trời ấm áp trong nháy mắt đã xua tan không khí âm u tử thần kia. Đây mới chính là nhân gian.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Tôi cũng không nhìn được gì, thật là kỳ quái."

"Quá tốt rồi. Chúng ta an toàn rồi."

Mọi người trên xe vui mừng tột độ, đều tưởng như vừa bước qua cửa tử thần. Tài xế dừng xa, vuốt cái trán đã đổ đầy mồ hôi, lưng áo đã ướt nhẹp gió thổi qua lạnh ngắt. Cám ơn trời đất, tất cả đã không sao rồi.

"Aaaaaa.... Chết người rồi!"

"Cái gì?!" Tài xế hốt hoảng đứng dậy.

Chỉ thấy môt bà lão nằm ngửa ở băng ghế sau, nhãn cầu trừng lớn như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, mở há to, trên mặt ngặp tràn sợ hãi. Điều kỳ lạ nhất là trên cổ không hề có dấu vết gì.

Trì Kính Uyên lại gần, tỉ mỉ quan sát, trong miệng bà không còn đầu lưỡi.

"Đã chết rồi, trực tiếp lái xe đến cục cảnh sát đi." Trì Kính Uyên nói với tài xế.

Chân tài xế mềm nhũn ngã ngồi vào ghế lái.

- --

Lúc Trì Kính Uyên hoàn thành ghi chép từ cục cảnh sát đi ra đã là giữa trưa. Cậu đứng dưới mặt trời môt lúc lâu mớ cảm thấy xua tan được phần nào hàn khí.

Thực sự là rất kỳ quái. Liên tiếp hai lần cậu gặp chuyện hoang đường như vậy, chẳng lẽ cậu gặp quỷ thật sao?

"Ha, cũng khéo ghê. Người chứng kiến vụ án lần trước là cậu ta, người khi chép khẩu cung cho cậu ấy là tôi. Bây giờ chưa được bao lâu, tôi lại gặp cậu ta nữa rồi." Cảnh sát trẻ nói với đồng nghiệp.

Đúng lúc này, một viên cảnh sát cầm tài liệu trong tay bước tới: "Có thứ này còn khéo hơn nè. Nạn nhân hôm nay cùng người chết trên tàu lần trước lại có mối quan hệ huyết thống với nhau đó. Là quan hệ mẹ con."

"Cái gì?!" Mọi người đều ngạc nhiên đến trợn ngược.

- --

Trên đường Trì Kính Uyên trở về cậu vô tình va phải một người đàn ông trung niên. Người đàn ông kia xoay đầu liếc mắt nhìn cậu, thần thần bí bí nói: "Nhóc con, ấn đường ngươi đang biến đen, dự là sẽ có họa sát thân ập đến. Cẩn thận."

"Ngày mai tôi mới nhậm chức ở cục cảnh sát, coi như số anh may..." Trì Kính Uyên lạnh lùng nói.

Quả nhiên, cậu vừa dứt lời biểu cảm đối phương đã cứng đờ, giả bộ tằng hắng một cái: "Ta đây chính là thiên sư chính thống..."

Trì Kính Uyên: "Tôi đây chính là cảnh sát chính thống."

Đối phương: "..."

"Nhóc con, ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, trên người người rõ ràng là có tà khí vờn quanh. Tốt nhất là nên đi tìm miếu tử để cúng bái đi." Dứt lời, người trung niên liền trực tiếp bỏ đi.

Nếu là thường ngày, Trì Kính Uyên sẽ không tin. Nhưng sau khi liên tiếp trải qua những tình huống kỳ lạ, cậu sờ sờ cằm cân nhắc. Đi tìm miếu cúng bái, nghe có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ?

- -

Sau khi ăn tối xong Trì Kính Uyên mới trở lại biệt viện. Xa xa dưới ánh trăng, cậu thấy một bòng người đang đứng dưới rặng liễu.

Đến gần cậu mới thấy rõ, người kia là Thích Ý Đường.

Thích Ý Đường cầm một chiếc cán dù trúc, tán dù có vẽ tranh. Cũng không biết là tác phẩm của vị họa sĩ nào, thanh thoát sống động. Kỳ diệu nhất là, đó là có một chú cá vàng nhỏ lung linh nổi bật hơn cả.

Hắn mặc một bộ trang phục thời đường màu trắng. Mái tóc đen dài thêm đôi phần lộng lẫy dưới ánh trăng được buộc hững hờ bằng sợi ruy băng xanh sẫm, đuôi tóc nhẹ phiêu theo cơn gió thổi.

Đẹp một cách tĩnh lặng.

Nhưng sao cậu thấy thoang thoáng đâu đó là nỗi cô độc không nói thành lời.

Trì Kính Uyên bước nhanh về phía trước: "Cậu Hai."

"Ừm." Thích Ý Đường nhẹ giọng đáp. Bàn tay cầm dù khẽ dương lên làm ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt, ngón tay đeo nhẫn nổi lên một nốt đỏ hơi chói mắt.

"Cậu Hai đang chờ người?" Trì Kính Uyên không biết ban đêm ban hôm thế này mà hắn đứng ở đây làm gì, vừa khi không có đề tài gì để bắt chuyện cậu liền lưu loát hỏi.

Tầm mắt Thích Ý Đường thoáng đảo qua khuôn mặt cậu, khóe miệng nhiễm ý cười: "Chờ em."

Trì Kính Uyên ngơ ngác, chờ cậu là gì cơ?

Thích Ý Đường lắc đầu một cái, đi vào bên trong.

Chợt có cơn gió thổi dạt qua khu khoảng vườn hải đường hai bên đường mòn, cuốn tung những cánh hải đường. Hắn đang đi trong biển hoa, đẹp như một bức họa.

Trì Kính Uyen lắc lắc đầu. Lúc bước vội theo bóng hắn cậu chợt thấy giống như chú cá vàng nhỏ trên dù Thích Ý Đường động đậy.

"Cậu Hai... con cá này..." Trì Kính Uyên vừa mở miệng đã thấy hối hận rồi. Cậu và Thích Ý Đường quan hệ cũng không quá thân thiết cho nên loại câu hỏi này kỳ thực hỏi ra cũng không phải phép lắm.

"Hả?"

"Vẽ cũng đẹp thật." Trì Kính Uyên mạnh mẽ tiếp một câu.

Thích Ý Đường nở nụ cười, nụ cười đẹp đẽ tựa đóa hải đường làm người hóa ngây dại.

"Là tôi vẽ." Thích Ý Đường vẫn mỉm cười nhìn cậu.

Trì Kính Uyên bị nhìn hắn nhìn như vậy, mặt có hơi nóng lên: "Thật lợi hại."

Thích Ý Đường đưa Trì Kính Uyên về phòng, đứng ở cửa nói chuyện với cậu: "Dây chuyền tôi đưa sao em không đeo?"

Trì Kính Uyên sờ sờ cổ mới thấy trống vắng: "Em quên mất."

"Lần sau nhớ mang bên người, nhớ chưa?" Mặc dù vẻ mặt Thích Ý Đường không mang ý nghiêm trọng nhưng lại có môt loại lực uy hiếp cấm trái lời nào đó.

"Ừm." Trì Kính Uyên gật đầu đáp lại.

Thích Ý Đường nhìn cậu một chốc. Ngay lúc Trì Kính Uyên đang lưỡng lự không biết mở lời thế nào để thể hiện ý muốn đóng cửa, thì Thích Ý Đường đưa tay chạm vào cổ tay cậu: "Hơi lạnh. Lát nữa tôi bảo Trần Tuyên mang thêm chăn mền cho em."

Trì Kính Uyên không kịp chuẩn bị đột nhiên bị hắn chạm một cái cho nên đôi chút choáng váng. Đến khi nghe được câu ké tiếp cậu mới nhận thấy mình đang hiểu lầm lòng tốt người ta.

"Dạ, em cảm ơn."

"Không có gì. Ngủ ngon." Thích Ý Đường nhẹ giọng trả lời, quay người bước đi mất hút trong tầm mắt Trì Kính Uyên.

Cảm xúc hơi lạnh kia tựa như vẫn còn vương vấn nơi cổ tay. Trì Kính Uyên sờ sờ cổ tay với ý muốn dùng thân nhiệt của mình để che giấu cái cảm giác lạ lẫm vừa bị chạm qua ở nơi đó.

Vừa bước qua góc rẽ, nụ cười trên mặt lập tức rút đi, cả người Thích Ý Đường tỏa ra hơi lạnh thấu xương như muốn xé xách không gian chỗ này.

"Thỉnh chủ thượng xử phạt." Trần Tuyên bỗng dưng xuất hiện trước mặt Thích Ý Đường quỳ một chân xuống đất.

"Ta cho người theo em ấy, vậy mà ngươi vẫn để em ấy xảy ra chuyện." Môt luồn khói đen quấn quanh đầu ngón tay Thích Ý Đường, đó là thứ lúc nãy hắn vừa lấy ra trên cổ tay Trì Kính Uyên lúc nãy. Âm sát khí. Đầu ngón tay trắng xanh của hắn nhẹ nhàng vân vê, luồn khói đen kia liền tiêu tan trong không khí.

Trần Tuyên cúi đầu, một bộ mặc cho Thích Ý Đường trách phạt.

"Ngươi là người đi theo ta lâu nhất, cho nên nên phạt như thế nào có lẽ trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng rồi." Âm thanh Thích Ý Đường lạnh lẽo không khác gì một thanh hàn kiếm vừa ra khỏi vỏ.

"Vâng."

Thích Ý Đường nhìn đầu gối quỳ đất của Trần Tuyên, nhẹ giọng: "Không có lần sau."

"Vâng."

Trần Tuyên quỳ trên đất hồi lâu, mãi cho đến khi nghe tiếng bước chân rời đi đã xa mới thẳng mình đứng dậy.

Liễu Minh Châu khoanh tay dựa trên mặt tường: "Ngươi cũng biết rõ người kia chính là tâm can của ngài ấy vậy mà vẫn làm vậy, bây giờ thì hiểu rồi chứ?"

Trần Tuyên im lặng không lên tiếng. Liễu Minh Châu như không xương không cốt khoát tay dựa lên người hắn: "Chúng ta và vị kia không giống nhau. Dẫu cho chúng ta tan thành tro bụi, Nhị gia cũng sẽ không buồn chớp mắt một cái. Còn khi vị kia chỉ rơi mất một cọng tóc cũng đủ để ngài ấy đau lòng như dao cắt xuyên tim."

Trần Tuyên rầu rĩ nói: "Chỉ là, ta cảm thấy một chút không đáng thay chủ thượng."

Liễu Minh Châu cũng không nể mặt phì cười. Trần Tuyên liếc mắt nhìn cô. Liễu Minh Châu lắc lắc quạt tròn, che miệng cười nói: "Người làm chủ tử chưa thấy oan ức, người làm tùy tùng như ngươi lại thay hắn cảm thấy oan ức trước tiên."

Tuy rằng đạo lý này không hề sai nhưng mà Liễu Minh Châu vẫn bị Trần Tuyên trừng một cái rõ bén.