Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều

Chương 14: Tần Viễn Hành đột nhiên cười khẽ



Editor: Sứa Không Não

Sầm Nguyễn cũng không nghĩ tới chỉ ngủ trưa thôi lại có thể mơ một giấc mơ kì quái như vậy.

Nếu không phải buổi chiều cậu phải cùng anh trai bàn công việc, có lẽ giờ cũng chưa tỉnh lại, khi dì Trương đánh thức cậu, cậu vẫn còn đang ngơ ngác một lúc.

Lần này đích đến hơi xa, Sầm Nguyễn ngồi trên xe lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Tần Viễn Hành và trợ lý Trương giải thích vấn đề công việc.

Hắn nhéo nhéo sự mệt mỏi giữa lông mày, khẽ thở dài.

Giao công việc xong, hắn suy nghĩ một chút. Bên kia thấy không có phản hồi gì, trợ lý Trương hỏi: "Sếp?"

Tần Viễn Hành tỉnh táo lại nói: "Người tôi nhờ cậu tìm...mở rộng phạm vi trên khắp B quốc tìm lại một lần nữa."

Một tiếng "đm" truyền tới từ trong lòng trợ lý Trương.

Anh khổ quá mà.

Tại sao chứ?

Ở Vân Thành không tìm được người phù hợp, giờ còn muốn mở rộng phạm vi ra toàn quốc nữa sao?!

Vậy nếu trong nước vẫn không tìm thấy người nào như vậy, liệu có cần mở rộng sang cả A quốc và V quốc luôn không?!

Trợ lý Trương khiếp sợ, thật không hiểu nổi.

Tiểu thiếu gia đang ở ngay bên cạnh ngài cơ mà, sao phải tốn công tìm thế thân nữa?! (bối rối.jpg)

Trợ lý Trương do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Được."

Anh đang định ngắt máy, lại nghe được Tần Viễn Hành nói: "Chờ một chút."

Anh tưởng sếp mình đã giác ngộ, định từ bỏ việc tìm người, đang muốn cao hứng một chút, lại đột nhiên không kịp phòng bị nghe được Tần Viễn Hành nói.

"Hơn nữa thêm một vài điều kiện, xương quai xanh xinh đẹp, trên đó còn có một nốt ruồi nhỏ."

"Hơi gầy, thân hình như thiếu niên. Có lẽ là do không thích thể thao lắm..."

Trợ lý Trương: %¥#&*...¥%

Trợ lý Trương mỉm cười: "Vâng, sếp, tôi sẽ điều tra ngay."

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad

- Lúc Sầm Nguyễn tỉnh lại, chiếc Bentley vừa lúc tới.

Đây là một nơi có chút tương tự như trang viên Mật Thủy, phong cảnh hợp lòng người, là một nơi du sơn ngoạn thủy rất tốt, tuy nhiên lượng người ra vào không nhiều, đa số là nhân viên làm việc, thoạt nhìn thì có vẻ kín đáo.

Lúc cậu vẫn còn đang kinh ngạc, Tần Viễn Hành bình tĩnh giải thích: "Có một hạng mục nhỏ, tôi nghĩ cậu sẽ thích nơi này nên mang cậu tới đây."

"Trạm Thừa Tuyên cũng đang ở đây, thuận tiện mang cậu tới giới thiệu với những người khác."

"Ồ." Sầm Nguyễn không để tâm lắm đến việc cậu có quen biết với những đối tác của Tần thị hay không, so với điều đó, cậu càng quan tâm nhiều hơn đến việc ở đây có trò gì vui để chơi.

Vừa bước vào, Sầm Nguyễn không khỏi liếc nhìn những địa điểm "vui chơi" xung quanh mình.

Hai người đi xuyên qua phòng trưng bày hoa, được nhan viên dẫn đến khu vực nghỉ ngơi bên trong. Trạm Thừa Tuyên đang ngồi pha trà với vẻ mặt tao nhã, trợ lý Trương cũng đang sắp xếp các loại tài liệu.

Mà ngồi bên cạnh bọn họ còn có ba người Sầm Nguyễn không quen biết.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, họ ngẩng đầu lên gật đầu chào hỏi.

Bọn họ tự nhiên không ngờ rằng Tần Viễn hành lại mang theo người khác. Trong đó có một người đàn ông ăn mặc lịch sự, điềm đạm nhìn Sầm Nguyễn trước, dựa vào những tin đồn gần đây, trong đầu hắn không khỏi có chút suy đoán, nho nhã lễ độ nói: "Vị này chính là tiểu thiếu gia Tần gia Sầm Nguyễn đi, xin chào, tôi tên Ninh Minh Viễn, là đối tác nhiều năm của Tần gia."

Nói xong, hắn cũng không ngừng đánh giá Sầm Nguyễn.

Ánh mắt hắn đảo qua nhìn Sầm Nguyễn và Tần Viễn Hành, như muốn xem xem những lời đồn thổi thú vị trước đó bị dập tắt đó là thật hay giả.

Nhưng dù đúng hay sai thì ấn tượng về việc hai anh em Tần gia mâu thuẫn đã hoàn toàn bị sụp đổ, cho dù không có mối quan hệ như vậy, xét đến tình hình hòa hợp hiện tại, hắn cũng muốn cấp cấp cho Sầm Nguyễn một cái mặt mũi lưu lại ấn tượng tốt.

Sầm Nguyễn, người vẫn luôn đi theo sau Tần Viễn Hành từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng ló mặt ra, cậu mỉm cười lịch sự.

Nhưng ánh mắt của cậu thật nhanh mà lướt qua bọn họ, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào hai người còn lại kia.

Đằng sau chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi ăn mặc sang trọng lại lòe loẹt, là một người mà Sầm Nguyễn quen biết.

- -Đồng Trí.

Đồng Trí hiển nhiên không ngờ rằng Sầm Nguyễn sẽ tới đây, cũng không ngờ trợ lý lại ở chỗ này, Tần tổng còn sẽ tự mình đến nói chuyện hợp tác.

Không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt Đồng Trí trở nên khó coi trong chốc lát.

Xong rồi.

Hắn nhịn không được nới lỏng bàn tay mình trên tay chàng trai trẻ kia.

Tầm mắt Đồng Trí rơi vào sự lạnh lùng tựa như thần chỉ trên người Tần Viễn Hành, ánh mắt si mê cơ hồ không thể che giấu, lộ hết ra ngoài.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Hãy đọc truyện trên wattpad trai_nuoi_sua để có thể lưu về xem ngoại tuyến!!!)

Sầm Nguyễn cảm nhận được tầm mắt của hắn, theo bản năng bước lên trước mặt Tần Viễn Hành một bước, cằm hơi nâng lên.

Khi mọi người đang khó hiểu với hành động giống như tuyên bố chủ quyền của cậu, một giọng nói quen thuộc lại xuất hiện trong đầu Tần Viễn Hành.

- -"Này này, cậu đang nhìn cái gì vậy? Lại dám thèm muốn anh trai của ta!!"

- -"Anh trai ta là người cậu có thể nhìn bằng ánh mắt như vậy sao?! Rác rưởi!!"

- -"Chết tâm đi là vừa! Anh trai làm sao có thể coi trọng cậu hơn ta được chứ!!"

Trong đầu cậu hai chữ "thèm muốn" (觊觎) trong phông chữ dường như đang chuyển động, cậu lắc lắc đầu, vẻ mặt rất tức giận, ở bên phải chữ "jian" (见), cậu lại lôi từ đâu ra một cây gậy như muốn phang ai đó một cách độc đoán.

Tần Viễn Hành đột nhiên cười khẽ.

_________

Chương này chỉ dài bằng 1/3 các chương khác, làm Sứa phải đọc đi đọc lại xem mình có edit thiếu phần nào không =))))