Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người

Chương 10: Bé cưng nhà ai?



Trong lúc nó đang run bần bật cả người thì Cố Nghịch lại đúng lúc đi đến.

"Anh Cố!" Người kia lập tức ấn nút dừng, hình ảnh ngưng lại, trên màn hình hiện lên một dòng chữ đậm...

Chỉ bạn làm sao để lột quả bưởi một cách hoàn hảo nhất.

Cứu tinh tới rồi. Thỏ con nghẹn nước mắt lại.

Cố Nghịch nói: "Chuyên viên trang điểm có việc ở tìm cậu."

Trợ lý Tô vội vã chạy đi.

Bốn bề vắng lặng, Cố Nghịch sờ sờ cục tròn tròn đang trốn trong áo kia.

Thỏ con vô cùng đáng thương mà ôm lấy áo của Cố Nghịch, nhận ra được tay của hắn, thế là nó thò đầu ra, nước mắt lưng tròng nhào tới.

Thế giới này thật là đáng sợ.

Vừa rồi xém chút nữa là ta đã chết luôn rồi.

Cố Nghịch nhẹ nhàng xoa xoa nó: "Có phải nguy hiểm tứ phía luôn không?"

Cục lông nhỏ gật gật đầu.

Nó không bao giờ ra ngoài nữa đâu.

Cố Nghịch: "Không sao rồi, có tôi ở đây."

Cục lông bé bỏng cảm động nhìn hắn.

Cố Nghịch mặt không đỏ tim không nhảy, vô cùng thoải mái nhận lấy sự cảm động của thỏ ta.

Chị gái chuyên viên trang điểm đi tới lấy vài món đồ, đúng lúc thỏ con ló đầu nhỏ ra, cô bất ngờ bị sự đáng yêu kia quật cho một cú, thốt lên: "Bé con đáng yêu ở đâu ra thế này?!"

Thỏ con có một tí xíu sợ hãi, rụt rụt vào trong ngực Cố Nghịch.

Cố Nghịch bảo vệ nó.

Thỏ con ngượng ngùng mà nhìn hắn một cái, đầu có chút hồng.

Cố Nghịch nhàn nhạt nói: "Chuyện nhỏ, không tốn sức gì."

Chuyên viên trang điểm sau khi rời khỏi đó thì lập tức kích động nhắn trong nhóm chat.

[Thì ra người mà Cố ảnh đế giấu trong nhà là con thỏ!]

[Mấy người không biết đâu, một bé thỏ con siêu đáng yêu luôn đó!]

[Siêu cấp đáng yêu luôn trời ơi, thanh máu của tui về con số 0 luôn rồi.]

Tất cả mọi người đều bị thu hút, ai nấy cũng đều lục tục tìm cớ chạy tới phòng nghỉ để xem con thỏ.

Thỏ con lặng lẽ thò đầu ra, thấy mọi người cũng không ác ý gì, thậm chí còn có người để đồ ăn ngon lên bàn cho nó nữa. Thế là thỏ con ngồi dậy, vô cùng lễ phép mà chắp móng thỏ, cúi người với mọi người một cái.

Tất cả mọi người bị thỏ nhỏ đáng yêu đến chết, trong lòng a a a thét chói tai, quá đáng yêu rồi!

Cố Nghịch mặt vô biểu tình mà che nó lại, không cho xem.

Xung quanh có chút thơm, thoang thoảng mùi hương của hoa, không phải là mùi lẩu. Hơn nữa mọi người ai nấy cũng đều vội đến vội đi, không hề có ý định muốn ăn lẩu.

Còn có người thấp giọng thảo luận đến nhà ăn của đài truyền hình ăn cơm nữa.

Thỏ con ngẩn người, giờ mới hiểu ra, nó tức giận nắm chặt nắm tay.

Nơi này không phải tiệm lẩu! Cố Nghịch lại hù dọa động vật nhỏ rồi!

Đồ tồi này!

Cái gì mà nguy cơ tứ phía, hắn mới nhất nguy cơ tứ phía á!

Đồ lừa đảo, lại còn chuyện nhỏ không tốn sức gì nữa chứ.

Chuyện nhỏ không tốn sức cái đầu anh!

Cố Nghịch đúng lúc đi đến, hắn ngồi xổm xuống nói: "Lát nữa, tôi sẽ không vào đây trong một lúc lâu, nhóc phải ngoan ngoãn đợi, không được chạy loạn."

Thỏ con thở phì phì mà nhìn hắn.

Cố Nghịch: "Sợ lắm sao?"

Nhìn ta giống đồ ngốc lắm hả? Thỏ con trừng mắt nhìn hắn.

Cố Nghịch: "..."

Cục lông nhỏ sắc bén nâng móng đá vào tay hắn.

Cố Nghịch bình tĩnh tránh đi.

Vừa rồi là cái tay này bảo nó chuyện nhỏ không tốn sức gì đúng không? Đưa lại đây nhanh! Cục lông nhỏ thở phì phì nhìn hắn.

... Cố Nghịch bình tĩnh đưa tay lại.

Sau đó lập tức bị móng thỏ toàn lông đá cho một cái.

Một cái đá này chứa đầy hận thù, cục lông bé bỏng xả giận xong thì thoải mái hơn nhiều, đưa mắt nhìn về nơi khác.

Cố Nghịch cào cào đầu nó, làm bộ như chẳng có cái gì xảy ra: "Ngoan ngoãn đợi ở đây."

Cục lông nhỏ nằm trong phòng nghỉ một lúc, rồi nó bắt đầu nhớ hơi thở của Cố Nghịch, len lén đi qua nhìn Cố Nghịch.

Trên sô pha có đặt một con thú bông của nhãn hiệu phim hoạt hình, tròn tròn mập mập.

Cố Nghịch nhìn thoáng qua, nhớ tới nhóc thỏ con ngốc ngốc nhà mình.

Cục lông nhỏ kia thế mà lại béo hơn cả cái gấu bông đồ chơi này nữa, khóe miệng Cố Nghịch khẽ cong lên.

Thỏ con vừa lại đây đã thấy hắn đang liếc mắt đưa tình với một cục lông xù khác, giận đến mức mặt xị cả ra.

Bảo sao không cho ta lại đây.

Thì ra là có bé lông xù khác rồi.

Mấu chốt là cái cục lông xù kia còn béo như vậy nữa!

Thỏ con đá văng cà vạt của hắn ra, cho dù ta có khó chịu đến chết đi nữa, có khôi phục lại hình người đi nữa, thì ta cũng không thèm chạm vào hắn nữa đâu.

Qua một lát, trong lòng thỏ con đánh nhau bùm bùm chíu chíu, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn cầm cà vạt lên gói cẩn thận trở về.

Thôi, so đo với hắn làm gì.

Là mình không đáng yêu sao?

Thỏ con trộm nhìn gương.

Vẫn ổn mà, vẫn đáng yêu khiến người ta không kiềm lòng được.

Nào có giống như cái cục lông xù béo ục kia, đáng yêu chỗ nào chứ?

Thỏ con nhìn bản thân trong gương, rất đẹp, lúc này mới yên tâm mà đi qua trước mặt tình địch.

Nếu như cần thiết thì có thể đánh một trận với cái cục lông mập kia luôn.

Nó lạnh lùng nhìn thoáng qua, phát hiện tình địch chỉ là một cục bông lông xù giả.

Thỏ con: "..."

Dù vậy thì vẫn không thể nhìn nhiều được đâu.

Thỏ con vừa ra khỏi phòng nghỉ là lập tức bị mọi người vây quanh, thu hoạch được rất nhiều hạt đã bóc vỏ, quan hệ với mọi người vô cùng tốt.

Cố Nghịch đi qua.

Thỏ con lập tức lạnh lùng.

Nó đang tức giận lắm, biểu hiện thật sự rất rõ ràng.

Rồi có một chị gái đút nho khô cho nó.

Thỏ con vui vẻ mà ăn luôn.

Cố Nghịch nhìn qua.

Thỏ con lại lập tức làm ra vẻ tức giận, giận đến mức hình ảnh muốn bất động.

Cố Nghịch: "..." Thỏ ngốc ở đâu ra thế này?

Một người một thỏ vẫn luôn chiến tranh lạnh như vậy, mãi cho đến khi Cố Nghịch đưa tay tỏ ý muốn nắm lấy cục bông đồ chơi kia.

Không được sờ! Thỏ con chạy như bay tới, dịch đến phía dưới lòng bàn tay của hắn.

Sờ ta này!

Sờ ta không tốt hả?

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, chuyên viên trang điểm tới sửa lại lớp trang điểm cho Cố Nghịch, lại một lần nữa kinh ngạc cảm thán trong lòng, tuyệt quá đi, căn bản là không cần trang điểm luôn đó.

Đúng là có vài người, trời sinh chính là để ăn chén cơm này rồi.

Gương mặt lạnh như băng này, thật sự khiến người ta mê đến điên đảo.

Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, nhưng một hai vẫn phải dựa vào thực lực.

||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||

... (lên WA.T.TPAD đọc giùm đi ạ, đọc ở chỗ khác là tui giận lắm luôn á!:(()

Hôm nay, Cố Nghịch ở trên hot search cả ngày. Trợ lý Tô đưa điện thoại qua, nói: "Anh, anh xem cái này đi."

Thỏ con dựa đầu vào trong ngực Cố Nghịch, cũng giương mắt nhìn theo.

Tin tức nói đại khái cái gì mà ảnh đế và ảnh hậu là duyên trời tác hợp, hai người bí mật quen nhau nhiều năm, dấu vết để lại thế này thế kia, cùng nhau làm cái này cái nọ, cùng đi chỗ nào đó bla bla...

Cố Nghịch nhìn cục lông nhỏ, quan sát phản ứng của nó.

Thỏ con ngốc ngốc, vẫn không nhúc nhích gì.

Cố Nghịch cho rằng nó ghen, tâm trạng tự nhiên cảm thấy không tồi, gãi gãi đầu nhỏ.

Thỏ con kích động mà chỉ chỉ vào đối tượng scandal của Cố Nghịch.

"Hửm?" Cố Nghịch nắm lấy móng của nó: "Không có gì, là trên mạng tự biên tự diễn thôi."

Thỏ con lắc đầu.

Cố Nghịch che màn hình di động lại, giải thích: "Thật sự không có quen biết gì cả."

Thỏ con đẩy tay hắn ra, hai mắt không thèm chớp mà nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trên màn hình.

Cố Nghịch: "?"

Chị gái này đẹp quá đi mất! Hai mắt thỏ con lấp lánh, nghiêm túc chỉ chỉ vào người trên màn hình.

Cố Nghịch: "..."

Cố Nghịch mặt vô biểu tình để điện thoại ra xa.

Chưa có xem xong mà. Thỏ con sốt ruột đẩy tay hắn.

Cố Nghịch dời tay đi, bình tĩnh nói: "Đừng có đụng lung tung, giữ khoảng cách vào."

Thỏ con khó hiểu chớp chớp mắt, hắn bị làm sao vậy?

Sắc mặt của Cố Nghịch vẫn như thường.

Thỏ con lấy móng vuốt đẩy đẩy hắn, ê, anh bị làm sao thế?

Cố Nghịch nhàn nhạt nói: "Không có gì."

Thỏ con tiếp tục dùng móng vuốt đẩy hắn, ê!

Cố Nghịch vẫn bình tĩnh, duy trì một khoảng cách với nó, cũng vì để tỏ vẻ mình vẫn như thường mà bình tĩnh nói: "Đây là khoảng cách xã giao bình thường."

Thỏ con: "..."

Cố Nghịch: "Tôi chỉ không đẹp như người ta mà thôi."

Cục lông bé bỏng lập tức lắc đầu, kiên định ôm mặt hắn rồi nâng lên.

Đừng có nói bừa, anh là đẹp nhất!

Cố Nghịch đè khóe miệng xuống.

Cục lông nhỏ vỗ vỗ đầu hắn, trong mắt đen láy sáng bóng, toát lên vẻ chân thành.

Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng, vô cùng hưởng thụ mà ôm lấy nó.

Cục lông nhỏ tránh tránh, nghiêm túc bảo trì khoảng cách xã giao bình thường với hắn.

Vẫn phải tuân thủ khoảng cách xã giao bình thường nha.

... Cố Nghịch bình tĩnh ôm nó lên nói: "Bây giờ là khoảng cách quan hệ thân mật."

Thỏ con cái hiểu cái không gật gật đầu.

...

Người đại diện ở bên kia không ngừng vó ngựa xử lí, lập tức gọi điện thoại đến: "Phải đầu đề giải trí đó không?"

Bên kia lập tức nói: "Ôi chao! Đây không phải là anh Tề sao?"

Tề Vệ mắng: "Trong mắt cậu còn có anh Tề này à?"

Bên kia cười trừ: "Anh Tề nói gì thế, lâu rồi không gặp, rảnh thì uống trà một bữa đi!"

Tề Vệ chửi ầm lên: "Uống trà cái rắm! Thấy hot search chưa hả?! Đm, đứa nào viết bản thảo tin tức, có phải không muốn sống nữa hay không?"

"Thực tập sinh, là thực tập sinh! Anh, đứa nhỏ không hiểu chuyện, đã xóa..."

Tề Vệ nói: "Xóa rồi mà còn treo trên đó một ngày?"

"Còn không phải là..." Đầu dây bên kia khóc không ra nước mắt: "Không phải là do cư dân mạng sôi nổi quá sao?" Bọn họ xóa nhiều lắm rồi mà vẫn không xuống được.

Tề Vệ lại mắng một trận nữa.

Tề Vệ có mối quan hệ rất rộng, am hiểu xử lý các loại nguy cơ xã giao, trong giới giải trí cũng không có mấy ai dám chọc đến anh ta.

Những người khác trong phòng làm việc đều thần phục khí thế của lão đại, sợ tới mức không dám hó hé một câu!

Tề Vệ cúp điện thoại, mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn! Làm việc đi!"

Nói xong thì mang sắc mặt khó ở nghênh ngang rời đi.

Sau đó mọi người trốn ở chỗ không có người mà lén thở dốc, vừa rồi thật sợ chết khiếp mà, tưởng đâu chén cơm này bay luôn rồi chứ! Thôi, không khóc, nín, mày là chuyên nghiệp nhất biết chưa!

Một lúc lâu sau, Tề Vệ sửa sang lại dáng vẻ, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, anh ta vẫn là người đại diện kim bài dù Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt thì sắc mặt vẫn không thay đổi.

Thỏ con đang ăn cái gì vậy nhỉ, Tề Vệ vừa nghĩ đến là lập tức muốn đi qua cọ bé con một phen!

Tề Vệ đưa hạt dẻ đã lột xong qua: "Ăn nào!"

Thỏ con vươn móng nhận lấy, nghiêm túc dùng chân sau đứng lên, cúi chào anh ta một cái.

Lịch sự quá mức, cộng thêm biên độ cúi người quá lớn, cục lông nhỏ xém chút nữa đã ngã dúi đầu, lại giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà đứng vững lại.

Tề Vệ cảm thấy đáng yêu muốn chết, vô cùng muốn bắt về nuôi, lộc cộc chạy tới thương lượng với Cố Nghịch: "A Nghịch, hay là nuôi nó ở đây đi?"

Cố Nghịch không thèm nghĩ đã trả lời: "Không được."

Tề Vệ lui một bước: "Vậy có thể thường xuyên mang nó đến được không?"

Cố Nghịch không trả lời, tiếp tục đi về phía trước, sau đó nhìn thấy một đám người đang vây quanh cái cục bé xíu nhà mình.

"Bé con, nhìn ống kính này!"

Thỏ con tò mò trừng lớn đôi mắt.

Mọi người lại bị nhóc làm cho đáng yêu muốn xỉu.

"Bé con! Nhìn chỗ này đi!"

Thỏ con nhìn qua.

Xung quanh có rất nhiều người, quai hàm thỏ con hơi phồng lên, cố gắng ăn sao cho thật nhã nhặn.

Cục lông nhỏ nhà mình đang bị vây ở giữa, Cố Nghịch mặt không thay đổi đi tới, vừa đi qua đã thấy chân thỏ của nó bị ghế chạm nhẹ một cái.

Trong đám người lập tức có người đau lòng hô to: "Bé cưng có sao không!"

"Bé cưng không bị đau đó chứ!"

Thỏ con nhận ra mọi người đang nói với nó, thế là lắc đầu.

Mới được có bao lâu, mà giờ đã thăng cấp thành bé cưng của tất cả mọi người luôn rồi.

Sắc mặt Cố Nghịch không tốt lắm.

Thỏ con nhìn thấy Cố Nghịch tới thì gần như là nhào tới ngay lập tức, nó cọ cọ hắn, thoải mái híp hai mắt lại.

Quai hàm của nó phình phình, ăn người rất nhiều đồ của mọi người.

Cố Nghịch sờ sờ móng của nó: "Có đau không?"

Cục lông bé bỏng lắc lắc đầu.

Cố Nghịch khẽ bắt lấy chân trước của nó, nhìn nhìn: "Không đau là được."

Sau đó lại nói thầm trong lòng, nhóc xem, tôi vừa không có mặt cái là tùy tiện cho người khác gọi bé cưng.

Nhiếp ảnh gia tháo máy ảnh xuống chụp nó.

Thỏ con không biết cái thứ đen đen lớn lớn kia là gì, thế là cứ mở to mắt dán sát mặt vào.

Ống kính gần như dính hẳn lên mặt nó.

Giá trị nhan sắc khiến người ta phải rơi nước mắt, nhiếp ảnh gia đăng ảnh lên nhóm riêng tư của bọn họ, tất cả mọi người đều nhao nhao khen ngợi.

Buổi tối, lúc trở về, tất cả mọi người đều vây quanh lại.

Đồ ăn ở đoàn phim có rất nhiều, mọi người gói cho thỏ nhỏ một bọc lớn đồ ăn: "Bé cưng, cho em mang đi hết luôn này!"

Thỏ con ôm lấy, đồ nhiều quá khiến nó suýt nữa thì té sấp mặt.

Mọi người lại bị đáng yêu muốn khóc.

Cố Nghịch bất đắc dĩ, giúp nó cầm lấy đồ.

Vì để biểu đạt lòng biết ơn, hai chân trước của thỏ con rời mặt đất, nó đứng lên, nghiêm túc mà cúi đầu cảm ơn tất cả mọi người.

Tất cả ôm ngực.

Thật sự, thanh máu đã về 0 hết rồi.

Tại sao lại cứ nhìn mình vậy? Thỏ con mở cái bọc lớn ra, muốn chia cho bọn họ một chút.

"Tụi chị không cần đâu bé cưng!"

"Nhóc con đáng yêu quá đi!"

Đám người này thật vô vị... Cố Nghịch dứt khoát ôm con thỏ đi, nhìn cũng không cho nhìn.

Trên xe, sắc mặt của Cố Nghịch vẫn bình tĩnh.

Thỏ con ôm lấy một bọc đồ lớn của mình, thò đầu ra ngoài cửa xe, vẫy vẫy móng thỏ với bọn họ.

Lại bị đáng yêu đến ngất.

Đây là thành tinh rồi!

Cố Nghịch vẫn vô cùng bình tĩnh.

Một con thỏ con kỳ lạ hơn bình thường mà thôi.

Nhưng mà có như vậy đi nữa thì hắn đã sớm miễn dịch rồi.

Cũng không để ý.

Cục lông nhỏ lấy móng thỏ đè tay hắn, tò mò giương mắt nhìn: Sao ngón tay của anh cứ động suốt thế? Đang suy nghĩ cái gì à?

Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng.

Hắn làm sao vậy? Sao vẫn không nói chuyện vậy chứ?

Cục lông bé bỏng ôm đồ ăn vặt của mình, trộm nhìn Cố Nghịch.

"Hôm nay chơi vui vẻ lắm sao?" Giọng nói của Cố Nghịch truyền đến.

Cục lông nhỏ gật gật đầu.

Cố Nghịch nhàn nhạt nói: "Thích mọi người lắm à?"

Cục lông nhỏ lại dùng sức gật đầu.

Cố Nghịch mặt vô biểu tình.

Thỏ con đưa đồ ăn qua, ăn không?

Cố Nghịch nói: "Không ăn, cảm ơn."

Thỏ con: "..."

Sao lại kỳ lạ vậy chứ?

Thỏ con muốn ôm đầu hắn.

Cố Nghịch không cho ôm.

Thỏ con thừa dịp hắn không chú ý, nhào qua.

Cố Nghịch nhẹ nhàng nắm lấy chân của nó, không cho ôm.

Cố Nghịch bình tĩnh nói: "Muốn ôm sao?"

Thỏ con gật đầu.

Cố Nghịch hỏi: "Nhóc là bé cưng của ai?"

Toàn thân lông thỏ ửng hồng, lấy móng thỏ chỉ chỉ hắn.

Lúc này sắc mặt Cố Nghịch mới hòa hoãn lại một ít, nhàn nhạt nói: "Đừng để người khác gọi nhóc là bé cưng."

Thỏ con gật gật đầu.

"Đó là kiểu xưng hô rất thân mật, chỉ có giữa những người thân thiết với nhau mới có thể gọi." Cố đại ảnh đế bình tĩnh nói: "Thế nên nhóc phải biểu hiện thái độ cự tuyệt."

Thỏ con nghiêm túc lắng nghe.

Cố Nghịch nói: "Nếu không thì nhóc chính là một vật nhỏ bắt cá nhiều tay."

Thỏ con nghiêm túc gật gật đầu.

Có thể là nhận thấy được chính mình quá mức vô cớ gây rối, Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng, ôm nó lên, mở miệng nói: "Vừa rồi tôi không nên làm lơ nhóc."

Thỏ con mất tự nhiên mà lấy móng vuốt gãi gãi hắn, nghiêm túc nghĩ trong lòng, về sau nếu có người khác gọi nó như vậy thì nó nhất định sẽ cự tuyệt.

"Đã biết chưa?" Cố Nghịch bắt lấy chân trước của thỏ con, vô cùng có lý mà giảng đạo lý này với nó.

Thỏ con lại gật đầu.

Cố Nghịch bổ sung nói: "Nhưng tôi thì có thể."

Ò. Thỏ con ở trong lòng trộm nói, vậy anh kêu một tiếng thử đi.