Hướng Dương Không Màu

Chương 1



Tôi chết rồi.

Là tự sát.

Lần cuối cùng tôi nói chuyện cùng anh ấy chính là ba ngày trước.

Tôi hỏi anh ấy, anh có hối hận khi quen biết tôi không? Anh nói, anh hối hận. Tôi hỏi anh ấy, anh có hối hận khi kết hôn với tôi không? Anh nói, anh hối hận. Tôi hỏi anh rất nhiều, anh không trả lời. Sau đó, anh chê tôi phiền, liền không cùng tôi nói chuyện nữa.

Ngày đó, tôi ngồi trong bồn tắm, suy nghĩ miên man bảy năm qua rốt cuộc tôi đã sống như thế nào. Chợt nhận ra, bảy năm qua, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh một người. Tôi bật cười, hóa ra, bảy năm qua tôi luôn sống ti tiện thấp bé như vậy. Vì một tình yêu, chấp nhận tất thảy.

Anh ấy, vẫn luôn chán ghét tôi như vậy, xem thường tôi như thế. Tôi đã nghĩ, nếu tôi chết, có lẽ anh ấy sẽ rất vui. Vui vì cuối cùng tôi cũng biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy.

Và...tôi đã làm điều đó.

Bảy nhát cắt in hằn trên cổ tay, bảy năm một tình yêu không hồi đáp in sâu trong tâm trí.

Tôi bay lơ lửng giữa không trung, đôi mắt dán chặt lên thi thể của chính mình. Một mùi hương tanh tưởi xộc vào mũi tôi, cổ tay máu thịt lẫn lộn, sắc mặt "tôi" tái nhợt, mái tóc đen rũ xuống che đi sườn mặt gầy gò của "tôi".

Tôi giơ tay muốn gạt đi những lọn tóc đó, nhưng thất bại, tay tôi xuyên qua chính mình. Tôi khẽ giật mình, tôi đã...chết rồi.

Đầu tôi đột nhiên nổi lên đau đớn, toàn thân như bị rót chì, không thể nào cử động. Tôi khó khăn nhíu mày, lấy tay đập từng hồi vào đầu, chỉ mong sao có thể vơi bớt đi nỗi đau đớn.

-

Một lần nữa tỉnh lại, tôi thấy mình đang đứng giữa nội thất quen thuộc. Đại não tôi hơi trì trệ một chút, phản ứng cũng theo đó mà chậm một nhịp.

Tôi ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn dì giúp việc tất bật trong bếp, nhìn Hạ Thụy gương mặt lãnh đạm ngồi trên sofa xem tài liệu. Tôi theo bản năng muốn trốn đi, sợ anh ấy sẽ nói ra việc tôi quấn lấy anh ấy bảy năm, sợ anh ấy sẽ nói tôi đi rồi lại muốn quay về ăn vạ. Rồi lại nhận ra, tôi đã chết và đang tồn tại dưới dạng linh hồn. Tôi không biết, vì sao bản thân lại có thể tồn tại một cách như thế. Nhưng mà, đáy lòng tôi lại ẩn ẩn có chút vui vẻ, bởi lẽ, trước khi tan biến, tôi vẫn có thể nhìn Hạ Thụy lâu thêm một chút.

Tôi chậm chạp bước từng bước lại trước mặt Hạ Thụy, thấp thỏm nghĩ rằng, liệu anh ấy có nhìn thấy tôi hay không?

Tôi đứng trước mặt Hạ Thụy, muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt anh ấy. Nhưng đột nhiên anh ấy lại ngước mắt lên, tôi giật mình rút tay lại. Đôi mắt lạnh nhạt của anh ấy đối diện với đôi mắt của tôi, anh ấy chỉ ngước mắt lên một giây, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu. Dường như mọi thứ chỉ là vô tình.

Tôi khẽ vuốt ngực, tôi gần như nghĩ rằng anh ấy đã nhìn thấy tôi. Tôi ngồi xuống bên cạnh Hạ Thụy, ngắm nhìn gương mặt anh ấy.

Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt phượng dài hẹp tinh tế, hàng lông mày sắc sảo, sâu trong con ngươi ấy là sự u ám lạnh nhạt cùng với gương mặt có chút không hài hòa, nhưng cũng không làm mất vẻ đẹp vốn có mà lại làm tăng lên vẻ bí ẩn. Sinh thời, tôi thích nhìn nhất chính là đôi mắt của anh ấy.

Tôi còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thụy là vào tiệc sinh nhật của bạn tôi. Anh ấy lúc đó, là người đầu tiên kéo tôi ra khỏi bóng tối bủa vây, mạnh mẽ xông vào cuộc sống của tôi. Chỉ tiếc, anh ấy không biết điều đó.

Hạ Thụy ghét tôi lắm, anh ấy nói tôi vì tiền mà không từ thủ đoạn. Nhưng sự thật, lại không phải như thế. Tôi làm tất thảy, đều vì anh, vì Hạ Thụy mà tôi yêu nhất. Bảy năm qua, đến nhìn mặt tôi anh ấy cũng không muốn. Anh ấy nói, anh ấy kinh tởm tôi, chán ghét tôi. Tôi đã nghe điều này hàng ngàn, hàng vạn lần rồi. Ban đầu, có lẽ sẽ đau một chút, khóc một chút, nhưng quen rồi, lại chỉ biết mỉm cười chua xót.

Bây giờ không có tôi, chắc anh phải hạnh phúc lắm.

Không hiểu sao, nước mắt tưởng chừng như đã cạn của tôi lại tuôn ra khỏi khóe mắt. Tôi lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đó, nhưng mà, nước mắt lại cứ không ngừng rơi.

Điện thoại của Hạ Thụy khẽ rung lên, anh ấy nhận cuộc gọi, thanh âm của đầu dây bên kia có lẽ là thanh âm mà cả đời này tôi không thể quên nhất.

Tôi biết, cậu ấy, trở về rồi.