Hướng Dương Không Màu

Chương 10: Phiên ngoại 1: Nhật Ký Của Tống An Ca



Ngày 10 tháng 9 năm 2015,

Hôm nay thật tồi tệ, tôi lại bị bạn học xé vở nữa rồi. Họ đổ hộp sữa tôi vừa mua lên người tôi, họ nói tôi là đồ không cha không mẹ. Tôi không hiểu, vì sao họ lại kì thị những cô nhi như tôi?

Ngày 15 tháng 9 năm 2015,

Ngày hôm nay thời tiết trông thật đẹp, nhưng tâm trạng của tôi không tốt một chút nào. Mấy đứa trẻ trong cô nhi viện bị bệnh rồi, mà chúng tôi chẳng có tiền để đưa bọn nhỏ đến bệnh viện.

Ngày 17 tháng 9 năm 2015,

Hôm nay tôi được một người bạn học mời tôi đi dự sinh nhật của cậu ấy. Tôi biết, vị bạn học đó mời tôi đến chắc chắn không có ý gì tốt, nhưng tôi vẫn phải đi. Tôi bị họ xem như một món đồ chơi mà đem ra làm trò đùa, buồn thật đấy. Tần học trưởng vậy mà lại giải vây cho tôi, trong lòng tôi không nhịn được mà xuất hiện một tia vui sướng.

Lần đầu tiên, có người bảo vệ tôi.

Ngày 25 tháng 9 năm 2015,

Hôm nay trường học tổ chức đi cắm trại, tôi lại gặp được Tần học trưởng. Nhưng lại nhìn thấy anh ấy sóng vai đi bên Thịnh Văn. Phải rồi, họ chính là một đôi, là một đôi trúc mã, cùng nhau lớn lên đến tận bây giờ.

Trông họ, thật đẹp đôi.

Những trang tiếp theo trong nhật ký chỉ ghi ngày tháng năm, nội dung hoàn toàn bị bỏ trống, hoặc cũng có thể nói, trong khoảng thời gian đó, Tống An Ca không biết nên viết gì nữa. Bởi vì khi ấy, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh một người mang tên Tần Hạ Thụy.

Hạ Thụy ngước mắt lên, cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào tuôn ra. Hắn khẽ nhắm mắt, đôi lông mày hơi nhíu lại, vươn tay day day thái dương có chút mỏi của mình. Hắn chậm rãi mở mắt ra, kiên nhẫn lật từng trang giấy trắng. Cuối cùng cũng nhìn thấy những gì hắn muốn thấy.

Ngày 13 tháng 5 năm 2017,

Hôm nay Thịnh Văn tới tìm tôi, cậu ấy nói muốn tôi thay cậu ấy chăm sóc cho Hạ Thụy. Tôi quả thật có chút đắn đo, đáy lòng rối bời, đủ loại cảm xúc hỗn tạp mãnh mẽ cuộn trào. Thịnh Văn nói, cậu ấy muốn đi du học, nhưng Hạ Thụy chính là không muốn để cậu ấy đi.

Tôi đồng ý.

Lúc ấy, tôi đã nghĩ rằng bản thân thật ích kỷ. Nhưng rồi tôi lại tự nói với chính mình, chờ khi Thịnh Văn trở về tôi sẽ rời đi. Xem như là tôi trả lại cuộc sống vốn có của họ trước khi chưa có sự xuất hiện của tôi đi.

Từng dòng chữ nắn nót trên trang giấy bị nhòe đi, là nước mắt của Hạ Thụy, hắn hình như cũng phát hiện ra rồi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, lẩm bẩm:

"Thịnh Văn trở về rồi, em không cần phải rời đi, đừng rời xa tôi..."

Ngày 16 tháng 5 năm 2017,

Hạ Thụy đột nhiên nói muốn kết hôn với tôi, anh ấy nói tôi rốt cuộc đến cùng cũng chỉ vì tiền của anh mà thôi, tôi không hiểu gì cả. Nhưng ngay khi lễ cưới của chúng tôi được tiến hành, Thịnh Văn đã rời khỏi quê hương của cậu ấy, rời khỏi Hạ Thụy để bay sang Pháp. Tôi liền hiểu, có lẽ anh ấy cho rằng tôi chính là người đã chia rẽ anh và cậu ấy.

Tôi...đã sai khi quyết định như vậy sao?

"Xin lỗi em, xin lỗi, em không sai, là do tôi không hiểu em, tất cả...đều do tôi..."

Ngày 2 tháng 6 năm 2017,

Tôi hỏi Hạ Thụy mẫu người anh ấy thích như thế nào, anh ấy nói, giống Thịnh Văn là được.

Tôi hiểu rồi.

Tôi, không nghĩ bản thân mình có thể giống như cậu ấy.

"Em không cần trở thành cậu ấy, em chỉ cần là em thôi, thật đấy..."

Ngày 10 tháng 2 năm 2018,

Tôi bắt đầu học nấu những thứ mà anh ấy thích ăn, học cách trở thành một người vợ*.

(*) Thật ra thì tôi không biết ở chỗ này có nên để là "người vợ" hay không, nếu mọi người thấy cấn thì nói với tôi, tôi sẽ thay đổi cách dùng từ.

"Em không cần học nữa đâu, chỉ cần là em làm, tôi đều thích..."

Những trang nhật ký tiếp theo lại lần nữa bị bỏ trống, tốc độ lật của hắn cũng theo đó mà tăng dần.

Ngày 22 tháng 8 năm 2021,

Hôm nay tôi chợt nhận ra, Thịnh Văn sắp trở về rồi. Có lẽ, tôi phải rời đi thôi. Bên cạnh anh ấy bảy năm, cũng đến lúc trả anh ấy về những năm tháng trước kia khi chưa có sự xuất hiện của tôi.

Ngày 25 tháng 8 năm 2021,

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc tiếp tục ở bên Hạ Thụy hay rời đi. Đến cuối cùng, tôi vẫn lựa chọn sẽ rời đi.

Lần này, có lẽ là, tôi đã đúng rồi đi?

"Không, em đừng rời đi, tôi xin em..."

Ngày 29 tháng 8 năm 2021,

Tôi và Hạ Thụy cãi nhau, tôi nói muốn ly hôn. Khi tôi nói ra lời đó, tôi nhìn thấy trong mắt anh hằn lên tia dò xét, dường như đang cân nhắc xem tôi có nói thật hay là chỉ muốn đùa giỡn với anh mà thôi.

Cuối cùng, anh đồng ý.

Tôi rời đi trong ngày hôm đó.

Hy vọng, sau khi tôi rời đi, anh sẽ có một cuộc sống được như ý muốn của anh.

Tôi tự nói với chính mình, rồi anh sẽ ổn thôi, phải không?

"Không...tôi không ổn chút nào..."

Ngày 10 tháng 9 năm 2021,

Hôm nay của bảy năm về trước, chính là lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi còn nhớ, anh ngày đó tựa như tia sáng của hy vọng chiếu vào cuộc sống tối tăm của tôi.

Thế giới của Tống An Ca tôi, vì Tần Hạ Thụy anh mà bỗng chốc vụt sáng trong màn đêm u tối.

Phải làm sao đây, mỗi ngày tôi lại yêu anh nhiều hơn một chút.

"Tôi cũng yêu em..."

Ngày 24 tháng 9 năm 2021,

Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, không muốn làm bất cứ điều gì nữa.

Tôi hiện tại, buông bỏ được không?

Ngày 27 tháng 9 năm 2021,

Tôi đột nhiên muốn làm thật nhiều việc.

Tôi muốn đi ngắm cánh đồng hoa hướng dương ở Nga, tôi muốn trồng một vườn hoa hướng dương dành cho riêng mình, tôi muốn về thăm lại cô nhi viện của tôi, tôi muốn một lần được nhìn thấy mặt trời mọc ở Nhật Bản, muốn được ngắm nhìn cảnh hoàng hôn ở bến tàu Oceanside của Mỹ.

Ngày 29 tháng 9 năm 2021,

Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi nói yêu anh.

Hạ Thụy của em, em yêu anh.

Yêu anh, yêu thật nhiều, cũng thật đau.

"Tôi cũng yêu em rất nhiều, rất nhiều..."

Ngày 29 tháng 9...

Là ngày mà cậu tự sát, là ngày mà cậu buông bỏ đi đoạn tình yêu dài đằng đẵng bảy năm này với hắn, là ngày mà cậu không muốn yêu hắn nữa, cũng là ngày mà thế giới của hắn như vụt tắt đi ánh sáng, hướng dương không còn hướng về phía mặt trời nữa, là ngày mà hướng dương đã héo rũ dưới ánh mặt trời...

Hạ Thụy nhìn thấy những vết tích như nước mắt đã khô ở trang nhật kí cuối cùng của An Ca. Có lẽ, khi viết những dòng chữ cuối cùng đó, cậu đã khóc thật nhiều.

"An Ca, xin lỗi em, xin lỗi..."

Là hắn nhận ra tình cảm của mình quá muộn, đến cùng lại tạo ra những thương tổn thật lớn cho cả hai.

Vết thương đó, cả đời này có lẽ cũng sẽ không thể lành lại được.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi không khóc vì chuyện tình đơn phương 4 năm của mình, tôi khóc vì chuyện tình đơn phương của một chàng trai do chính tôi tạo ra.