Hướng Dương Không Màu

Chương 5



Ngày thứ 30 sau khi tôi chết, Hạ Thụy của tôi uống nhiều rượu hơn, anh ấy thường xuyên hút thuốc lá. Tôi lo lắm, nếu tình trạng này cứ mãi kéo dài, anh ấy sẽ lại bị đau dạ dày mất.

Hạ Thụy ngồi trên ghế sofa, ánh mắt anh ấy không tiêu cự rơi vào khoảng không trước mắt, tay anh cầm điếu thuốc chưa tàn. Tôi bay đến trước mặt anh, muốn chạm vào anh, nhưng thất bại. Tôi trơ mắt nhìn bàn tay của mình xuyên qua thân thể anh.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nói thật lớn, dù rằng tôi biết anh chẳng thể nhìn thấy tôi, cũng không thể nghe thấy lời tôi nói.

"Hạ Thụy, anh đừng hút thuốc lá nữa, sẽ có hại cho sức khỏe."

"Hạ Thụy, nghe em một lần được không anh?"

"Hạ Thụy..."

Nước mắt tôi lăn dài trên má, cả người vô lực quỳ xuống nền nhà lạnh lẽo.

Đột nhiên tôi lại cảm thấy tuyệt vọng, nếu như tôi còn sống, có lẽ, tôi sẽ không để anh như thế.

Đáy lòng nổi lên từng trận đau đớn, tôi chua xót mỉm cười, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn kia xuống. Nhưng tôi thất bại...

Tôi không muốn nhìn thấy Hạ Thụy của tôi mệt mỏi như vậy, tôi không muốn nhìn thấy Hạ Thụy của tôi không quan tâm sức khỏe của mình như thế, tôi không muốn...

Tôi lấy tay gạt hết những giọt nước còn vương trên khóe mi, bước lại gần Hạ Thụy của tôi, vươn tay ôm lấy anh. Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của anh một lần nữa, tôi không biết tôi còn có thể tồn tại được bao lâu, nên coi như đây là ân huệ lần cuối cùng của tôi đi.

Tôi đã nghĩ rằng, không có tôi, Hạ Thụy sẽ sống bình an vui vẻ hết quãng đời còn lại.

Tại sao anh lại trở nên như vậy chứ? Vì tôi sao?

Tôi nghĩ, là do tôi mơ đẹp quá rồi. Anh làm sao có thể vì tôi mà trở nên như vậy chứ? Có lẽ là, anh có chuyện không vui đi? Chắc chắn là như vậy.

Tôi đắm chìm trong hàng loạt suy nghĩ ngổn ngang của bản thân, đến lúc tôi bừng tỉnh thì Hạ Thụy của tôi đã ngủ từ bao giờ rồi.

Anh cuộn tròn trên ghế sofa, có thể là bởi vì trời lạnh, hàng lông mày của anh hơi nhíu lại. Tôi ôm lấy anh, hy vọng bản thân có thể sưởi ấm cho anh. Nhưng tôi đã quên, tôi chết rồi.

Một linh hồn, lấy đâu ra thứ gọi là hơi ấm?

Dường như Hạ Thụy cảm nhận được điều gì đó, hàng lông mày của anh hơi dãn ra, anh ấy thầm thì gọi tên ai đó, nhưng tôi không nghe thấy.

Tôi cảm nhận được, hình như tôi sắp tan biến rồi...

-

Dạo gần đây, Hạ Thụy có chút thay đổi, từ sau khi biết tin An Ca chết, trái tim hắn không hiểu thấu mỗi khi nghĩ về nó thì sẽ quặn thắt lại, âm ỉ từng hồi, đáy lòng dâng lên một cỗ đau đớn khó nói.

Nỗi đau tựa như linh hồn mạnh mẽ bị rút khỏi thân thể.

Hạ Thụy muốn quên đi nỗi đau đó. Hắn vùi đầu vào công việc, ép bản thân quên đi việc An Ca đã chết. Hắn đi xã giao ngày một nhiều, rượu vào trong cơ thể cũng theo đó mà tăng lên. Hắn nhận ra, rượu có thể làm hắn quên đi cảm giác đau đớn đó.

Hạ Thụy ngồi trên ghế sofa, đôi mắt vô thần rơi vào khoảng không, khói thuốc vấn vít quanh người hắn. Hình như hắn nhìn thấy thân ảnh thiếu niên nhỏ nhắn đang lau nhà, một người, một người, lại một người. Thiếu niên quay người lại, tầm mắt đối diện với hắn, mỉm cười với hắn, gọi tên hắn. Hắn thấy rất nhiều, từ phòng khách đến phòng bếp, rồi lại đến phòng ngủ.

Hắn muốn ôm lấy cậu, nhưng lại chẳng thể chạm tới.

Hắn đây là đang nhớ cậu sao? Hạ Thụy nghĩ, có lẽ hắn điên rồi.

Hạ Thụy cuộn người trên ghế sofa, tâm trí hỗn loạn với những dòng suy nghĩ miên man, đôi mắt từ từ khép lại, hàng mi dần buông xuống.

Rèm cửa chưa được kéo lại, từng cơn gió se lạnh của mùa thu thổi qua mọi ngóc ngách trong căn nhà, hắn thấy có chút lạnh.

Đột nhiên Hạ Thụy cảm nhận được hơi thở quen thuộc, như có một vòng ôm vô hình ôm trọn hắn vào trong lòng. Đáy lòng bất chợt sinh ra cảm giác an tâm mà chính hắn cũng không ý thức được.

"An Ca..."

-

Ngày thứ 37 sau khi tôi chết, Hạ Thụy của tôi trông lạ lắm.

Anh không còn thói quen đi sớm về khuya nữa. Anh thường xuyên mơ thấy ác mộng, tôi đau lòng lắm.

Tôi nhìn anh càng ngày càng gầy đi, đến râu anh cũng không cạo nữa. Anh sao vậy chứ?

Hôm nay anh lại tiếp tục uống rượu, tôi muốn ngăn cản những việc anh đang làm, nhưng tôi không thể.

Tôi chỉ là một mảnh linh hồn, không ai nhìn thấy tôi, không ai nghe thấy tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như vậy. Khi còn sống, tôi không thể mang lại hạnh phúc cho anh, đến khi tôi chết rồi, anh cũng chẳng thể hạnh phúc.

Giá như tôi chưa từng tồn tại trên thế giới này, giá như tôi không xuất hiện trong cuộc sống của anh thì tốt biết mấy...

Tôi nhìn anh quằn quại nằm trên mặt đất, nước mắt không nhịn được cứ thế tuôn ra. Anh sao vậy chứ?

Không phải nên sống hạnh phúc sau khi tôi chết sao?

Không phải nên đến với Thịnh Văn sao?

"Hạ Thụy...Hạ Thụy...Anh sao vậy? Đau dạ dày sao? Hạ Thụy..."

"Ai đó mau đến giúp anh ấy đi, Hạ Thụy...không sao đâu, sẽ không sao đâu..."

Tôi biết không ai nghe thấy tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng hét lên, hy vọng sẽ có ai đó đến giúp Hạ Thụy của tôi.

Ba chữ "không sao đâu" tôi không biết là để nói với anh hay là tự trấn an bản thân tôi. Trái tim tôi đau quá, cổ họng như bị ai đó dùng bông gòn chặn lại, tôi muốn ngừng khóc, nhưng mà nước mắt cứ chảy, tôi không biết tôi nên làm gì...

Tôi ôm lấy Hạ Thụy mà bật khóc, tôi không khóc vì tôi, tôi khóc vì Hạ Thụy của tôi đang bị từng cơn đau hành hạ.

Yêu, chính là khi nhìn thấy người ấy mệt mỏi một chút thôi, cũng đủ khiến bản thân đau đớn không thôi.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tôi ngước mặt lên, một giây sau liền theo bản năng mà chạy lại trước cửa, qua lỗ mắt mèo, tôi nhìn thấy người đó.

Là Thịnh Văn.

Tốt quá rồi, Hạ Thụy được cứu rồi, Hạ Thụy của tôi được cứu rồi...

Tôi vươn tay muốn mở cửa, lại nhận ra rằng, tôi...chết rồi. Trong một khoảnh khắc đó, tôi tưởng chừng như cả thế giới của tôi đều sụp đổ.

Còn điều gì tuyệt vọng hơn khi bản thân nhìn thấy ánh sáng của sự hy vọng ở ngay trước mắt, nhưng lại chẳng thể với tới được chứ?

Tôi cố gắng mở cửa, nhưng thất bại, tay tôi xuyên qua cánh cửa. Tôi cố gắng, cố gắng rất nhiều lần, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Tôi nhìn Hạ Thụy của tôi vẫn cuộn người chống chọi với cơn đau ở bên kia, nước mắt đã khô lại tiếp tục trượt dài trên má. Lần cuối thôi, chỉ cần lần này có thể mở được cửa, cho dù muốn tôi vĩnh viễn tan biến đi cũng được.

Ý niệm duy nhất còn sót lại trong tôi bây giờ, tôi chỉ cần Hạ Thụy của tôi được sống...

Tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, Thịnh Văn ở bên ngoài có chút lo lắng.

Tôi khẽ cắn môi, dùng hết tất cả sức lực còn sót lại trong linh hồn này để mở cánh cửa.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng ngay thời khắc đó của em bé, sẽ có mấy ai hiểu được?

Sắp ngược công rồi hehe, Tần Hạ Thụy, anh chết dzới tuiiii:))