Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 30: Bạch Vĩ



Đêm khuya giờ Tý, trên đường lớn không lấy một bóng người, ai nấy đều về nhà đóng cửa, an yên chìm vào giấc mộng.

Ánh đèn dầu đã tắt từ lâu, con thuyền nhỏ chìm vào bóng tối, hòa vào cảnh sắc quá đỗi yên tĩnh của đất trời. Bên trong căn nhà nhỏ, gần vị trí cuối thuyền, cạnh cánh cửa phụ thông đến gian bếp, Mạnh, Nghĩa Hiệp, Tấn Tài cùng Phan Đức đang nằm ngủ cạnh nhau.

Tấn Tài chuyển mình ôm lấy Phan Đức, cái chân dài gác lên bụng hắn, thản nhiên xem hắn thành cái gối ôm mỗi tối. Phan Đức thời gian đầu còn mạnh tay hất người ra ngoài, nhiều khi còn đổi cả chỗ ngủ, sau thời gian dài chung sống, hắn dần chấp nhận thói xấu này của Tấn Tài, mặc người muốn làm gì thì làm.

Mạnh nằm đơ ra như khúc gỗ, hai tay ôm chặt thanh đao, giống như sợ bị ai đó thừa cơ hội hắn ngủ mà cướp đoạt lấy. Nghĩa Hiệp từng nói với hắn, vũ khí tùy thân chính là một phần sinh mệnh của người học võ, vật còn người còn, vật mất người vong.

Nghĩa Hiệp nằm ngửa, hai tay duỗi thẳng, kiếm gác sau gáy.

Cửa sổ hé mở, cơn gió mát thừa cơ hội lùa vào bên trong, lặng lẽ đùa nghịch mái tóc đen dài của Lệ Hoa. Trên giường tre, Lệ Hoa ngủ cùng Hữu Ý, chăn mỏng đắp lên thân người, hàng mi dài cong vút khẽ đung đưa.

Đầu thuyền, Thiên Tâm ngồi một mình trên ghế bập bênh, gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở ngắt quãng. Thiên Tâm đã ở ngoài này hơn 1 canh giờ, cơn đau đầu cũng đã hành hạ hắn hơn 1 canh giờ.

Mí mắt nâng lên đón lấy ánh trăng, Thiên Tâm tìm kiếm chút niềm vui trong đêm đen tịch mịch. Đời này của hắn bị giam giữ trong toán tính, bị độc dược hành hạ, có khóc hay cười cũng chỉ phần nào giúp hắn giải tỏa cảm xúc, nào có thể giúp hắn giải quyết triệt để ý niệm.

Thiên Tâm cúi đầu nhìn ngắm đôi bàn tay, hiện tại đã là giữa mùa Hạ, tiết trời nóng đến chảy mỡ, nhưng hắn chỉ cảm giác cơ thể lạnh buốt đến tận xương tủy. Mùa Hạ năm nay thật đặc biệt, một mùa Hạ lạnh như mùa Đông, một mùa Hạ báo hiệu cho cái chết đang gần kề của hắn.

À, Thiên Tâm suýt nữa đã quên mất chuyện này. Có một điểm thú vị khác khiến cho mùa Hạ năm nay đặc biệt hơn năm ngoái, đó là sự xuất hiện đầy bất ngờ của Bạch Vĩ.

Thiên Tâm đào bới lại đống ký ức cũ rích trong đầu, tìm kiếm lấy một vài thông tin cần thiết.

Trong nhận thức của Thiên Hương, Bạch Vĩ là một nam tử tốt tính, giỏi nấu ăn, ưa sạch sẽ, vào 13 năm trước, hắn cũng là người duy nhất kề cận nàng, bảo hộ nàng trong lòng, dũng cảm một mình chiến đấu chống lại thú săn mồi trong rừng rậm.

Mùa Hạ năm Thiên Hương được 7 tuổi, Bình Quốc Sơn Trang tổ chức buổi săn thú, khi mọi người hào hứng tiến sâu vào khu rừng rậm, nào có ngờ một trận địch phục kích của sơn trang khác đã giăng lưới chờ đợi sẵn.

Mưa tên phú kín bầu trời, quân địch bao vây tứ phía, tiếng la hét cùng tiếng va chạm vũ khí bao trùm cả một khu rừng rộng lớn. Dưới sự chỉ huy của cha Thành, đoàn người nhanh chóng chia thành 3 nhóm, tìm cách thoát vòng vây rồi chạy thẳng vào trong rừng. Lúc ấy tình thế hỗn loạn, mặt trời dần khuất sau núi, Hắc Cầm, Bạch Vĩ, Hoàng Long cùng Thiên Hương nhập vào nhóm người của cha Thành, thúc ngựa chạy về hướng Nam.

Chạy được một lúc lâu, Thiên Hương ngồi trên yên ngựa, đôi mắt ngơ ngác nhìn khung cảnh rừng rậm xa lạ xung quanh. Bạch Vĩ ngồi ở phía sau, hai tay vòng lên bao bọc lấy Thiên Hương vào lòng, phóng mắt tìm kiếm dấu vết mà nhóm người cha Thành để lại. Trong đêm đen, cảnh vật đều trở nên mơ hồ, để tránh va phải bẫy thú của thợ săn, Bạch Vĩ đỡ Thiên Hương xuống ngựa, một tay nắm lấy tay Thiên Hương, tay còn lại dẫn ngựa di chuyển về phía trước.

Rừng rậm về đêm rất nguy hiểm, rắn rết lặng lẽ bò trên cây, thú săn mồi ẩn nấp sau bụi rậm, những cái bẫy chực chờ dưới lá khô, còn có đám người phục kích đang rình mò tìm kiếm.

Bạch Vĩ nắm lấy nhánh cây dài, cẩn thận dò dẫm từng bước chân. Tiếng chim kêu trong đêm khiến Thiên Hương sợ hãi khóc lớn, Bạch Vĩ nhẹ giọng dỗ dành nàng, còn lấy kẹo ngọt giấu trong người ra cho nàng ăn. Thiên Hương dần thiếp đi trên lưng Bạch Vĩ, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nàng bị đánh thức bởi tiếng gầm gừ hung dữ. Một con hổ to lớn với đôi mắt vàng đang phát sáng, ria mép màu trắng, các sọc vằn dọc sẫm màu nổi bật trên bộ lông màu đỏ cam. Con hổ dẫm từng bước chân lên cỏ khô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, cái miệng mở toạc lộ rõ hàm răng nhọn hoắc.

Thiên Hương nắm chặt vạt áo Bạch Vĩ, chôn chặt gương mặt vào lưng hắn, cả người run rẩy không ngừng. Nàng được học võ, được luyện vũ khí, nhưng khi đứng trước con vật to lớn này, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn biết sợ hãi, vẫn muốn được người lớn bảo hộ.

“ Thiên Hương, ôm chắc anh.” Bạch Vĩ rút kiếm khỏi vỏ, bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của con hổ lớn, “ Em đừng sợ hãi, cũng đừng lên tiếng. Nếu em sợ thì cứ nhắm mắt lại.”

“ Em… Không sợ.” Thiên Hương đáp lời.

“ Ừ, Thiên Hương nhà chúng ta là nữ cường, đương nhiên sẽ không sợ con hổ bé tý này. Vậy em nhìn xem anh đánh hổ thế nào nhé.”

“ Dũng sĩ đả hổ” quả là cảnh tượng hiếm gặp trên thế gian, Bạch Vĩ lưng mang vật nặng, bước chân di chuyển nhanh nhẹn, từng nhát kiếm chém về phía trước như xé gió phá đá, xung quanh phút chốc bụi bay mịt mù. Con hổ lớn chẳng phải đồ chơi, nào có đứng im để mặc người chém giết, chỉ thấy nó phóng người lên không trung, móng vuốt sắt bén vồ thẳng đến gương mặt Bạch Vĩ, ép người lùi về sau vài bước. Bạch Vĩ nâng kiếm chống đỡ, tìm cách lật ngược tình thế, hổ lớn không vội tấn công, bốn chân linh hoạt bám sát bước chân con mồi. Một người một thú cứ thế vờn nhau chẳng chút nghỉ ngơi, cuộc chiến đấu máu tanh dần chuyển thành cuộc chiến đấu sức bền. Khi ấy Bạch Vĩ 15 tuổi, cơ thể vẫn đang trong quá trình trưởng thành, trên lưng lại cõng thêm Thiên Hương, rất nhanh liền rơi vào thế yếu.

Thiên Hương lặng lẽ nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt Bạch Vĩ, phần lưng áo của hắn đã thấm đẫm mồ hôi, nhịp tim đập mạnh, hơi thở dồn dập, cánh tay cầm kiếm đã có chút run rẩy. Thiên Hương dù sao cũng là con nhà võ, làm sao có thể để mặc Bạch Vĩ chịu khổ.

Tia sát khí hiện rõ trong ánh mắt, lần đầu tiên Thiên Hương động sát tâm, tất cả chỉ vì muốn bảo vệ một người.

Bàn tay Thiên Hương cầm chắc phi tiêu, Thiên Hương ghé vào tai Bạch Vĩ nói nhỏ: “ Anh Bạch Vĩ, anh còn đủ sức không?”

“ Em đoán xem.” Bạch Vĩ trả lời.

Thiên Hương thừa biết Bạch Vĩ đang không ổn, nàng lập tức nói ra suy nghĩ trong đầu: “ Em có ý này, anh Bạch Vĩ tìm cách tiếp cận con hổ, em sẽ phóng phi tiêu vào nó, sau đó thì anh Bạch Vĩ cầm kiếm chém chết nó.”

“ Được, mọi chuyện đều nghe theo em.”

Phi tiêu trên tay Thiên Hương như có linh tính, mỗi lần xuất kích đều chỉ nhắm vào yếu điểm. Con hổ lớn đau đớn gầm lên, 6 chiếc phi tiêu lần lượt được phóng ra, 2 cái cắm sâu vào mắt, 1 cái khác cắm vào mạn sườn phải. Thời cơ chín muồi, Bạch Vĩ dứt khoát một kiếm chém vào cổ con hổ, kết thúc mạng sống của con thú rừng hung hãng.

Thiên Hương ôm chặt lấy cổ Bạch Vĩ, vui mừng hét lớn: “ Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Anh Bạch Vĩ thả em xuống, mau thả em xuống.”

Bạch Vĩ thả Thiên Hương xuống đất, nàng hí hửng chạy đến xác con hổ, đôi mắt xoe tròn nhìn xung quanh, vụng về tìm nhặt lại đống phi tiêu. Bạch Vĩ vẫn đứng một chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Thiên Hương, tầm mắt hắn dần tối sầm lại, chút sức lực cuối cùng cùng đã sử dụng hết.

Rầm!

Thiên Hương giật mình xoay người lại, trên mặt đất đầy lá khô, Bạch Vĩ yên tĩnh nằm ở đó, kiếm trời khỏi tay, gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Vào lúc giao tranh cùng hổ lớn, Bạch Vĩ đã bị trúng một chiêu, móng vuốt sắt bén xé toạc phần da thịt trước ngực, dòng máu ấm nóng nương theo vết thương hở chảy ra ngoài, phút chốc đã nhuốm đỏ y phục. Dẫu cho bản thân đang bị thương, Bạch Vĩ vẫn nhất quyết cõng lấy Thiên Hương trên lưng, tay siết chặt kiếm, một thân nam nhi hiên ngang đứng đón gió.

“ Anh Bạch Vĩ! Anh Bạch Vĩ!”

Thiên Hương hoảng sợ gọi tên người, bàn tay nhỏ dùng sức lay động cơ thể hắn. Nước mắt nàng hóa thành ngọc trai, từng hạt nặng nề rơi trên y phục Bạch Vĩ, nàng hít thở thật sâu, điều tiết lại cảm xúc, lục lại những kiến thức vụng vặt mà cha nàng từng chỉ dạy.

“ Con gái, nếu như con bị thương, chỗ đó chảy ra máu, con hãy dùng khăn tay của mình chặn miệng vết thương, đừng để vết thương đó chạm vào đất cát.”

“ Con gái, nếu như con khóc nhiều thì sẽ bị khát nước, cơ thể bị thiếu nước sẽ không tốt đâu.”

“ Con gái, cha cho con cái này. Đây là pháo tín hiệu, nếu như con bị lạc trong đêm tối, con hãy cầm cái ống này giơ lên trên cao, đầu ống ngửa lên trời, phần dây giật mạnh xuống dưới. Con yên tâm, cha chắc chắn sẽ tìm thấy được con.”

“ Con gái, con còn nhỏ nên cha không dạy con dùng kiếm, nhưng cha sẽ dạy con phóng phi tiêu. Chỉ cần con nỗ lực tập luyện, chắc chắn sẽ có chỗ cần dùng.

“ Con gái… ”

“ Con gái… ”

“ Anh Bạch Vĩ, em đã dùng khăn tay chặn lại miệng vết thương, em đã bắn pháo tín hiệu, chắc chắn cha em sẽ tìm được chúng ta.”

Thiên Hương dùng cơ thể nhỏ bé ôm chặt Bạch Vĩ vào lòng, ngẩn đầu nhìn pháo sáng bay cao trên không trung. Chỉ cần nàng ở đây, không ai có thể đụng vào Bạch Vĩ, Bạch Vĩ đã bảo vệ nàng, giờ sẽ đến lượt nàng bảo vệ hắn.