Hưởng Tang

Quyển 1 - Chương 28: Cấm bà



Lúc tỉnh lại quần áo của Triệu Tử Mại đã ướt đẫm, vừa ẩm vừa dính hết cả vào người y, rất khó chịu.

Y thở hổn hển ngồi dậy liếc nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ thì thấy trời đã sáng trưng. Không chỉ vậy, bên ngoài còn có những âm thanh la hét ầm ĩ không ngừng khiến y cảm thấy rằng bản thân đang ở trong một khu chợ đường phố náo nhiệt sôi động.

Triệu Tử mại nhíu mày. Y biết quy củ của Diêm gia cực kỳ nghiêm khắc. Hầu hết hạ nhân đều đã được răn dạy bài bản nên thường ngày bọn họ cũng rất im hơi lặng tiếng. Sẽ không bao giờ có chuyện ăn to nói lớn làm phiền đến khách của chủ nhân như vậy. Có thể làm trái quy tắc đó, chỉ có khả năng là bọn họ đã không còn là người hầu của nhà họ Diêm nữa.

Thực ra mấy ngày hôm trước đã có một vài hạ nhân rời đi, nhưng hôm nay nhìn "cảnh tượng" này, Triệu Tử Mại không khỏi giật mình: một đám người chen chúc nhau, người mang xe đẩy, người vác đòn gánh, thậm chí còn có người mang theo cả một bọc hàng, trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ lo lắng. Bọn họ bước vội dọc theo hành lang đi về phía trước tựa như sau lưng sẽ một cánh cửa nào đó thình lình nhảy ra một con yêu quái ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy. Cảm giác rằng ai nấy đều tranh nhau bước đi như thể hận không thể một bước một bước là có thể ra khỏi Diêm gia.

"Ngoại trừ một số người theo Diêm gia nhiều năm, tình nghĩ chủ tớ đậm sâu thì những người còn lại cơ bản đều đã đi hết rồi. Đa số đều nói rằng chỉ về quê vài ngày, nhưng theo ta thấy thì ngày nào Diêm gia còn xảy ra chuyện thì bọn họ cũng sẽ không ở lại. Tuy rằng bọn họ đều đã ký khế ước bán thân, nhưng Diêm gia hiện tại đã biến thành như này, ta cũng cũng không mong muốn giữ họ lại. Phía bên kia quan phủ, ta sẽ an bài ổn thoả.” Diêm Thanh Thanh không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Triệu Tử Mại, vỗ nhẹ vào vai y, hắn tuy mỉm cười nhưng trên mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. “Tử Mại, ngươi mới vừa xuống thuyền đã vội chạy đến chúc thọ phụ thân ta, nhưng không ngờ lại xảy ra sự việc này làm liên luỵ đến cả ngươi. Ta thật sự xin lỗi. Ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa tốt cho ngươi, ngươi khởi hành ngay đi, cùng với Bảo Điền, rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt."

Triệu Tử Mại nhíu mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười, "Hóa ra ta ở trong mắt Diêm nhị công tử ta là loại người nhát gan sợ phiền phức như vậy."

"Tử Mại…"

"Ngoài nhát gan sợ phiền phức lại còn là hạng bạc tình quả nghĩa. Lúc bằng hữu gặp nạn không những không giúp đỡ thì thôi, đằng này còn xoay người bỏ chạy."

Diêm Thanh Thành ngắt lời hắn, "Tử Mại, ngươi không cần dùng những lời này để kích ta. Tình hình Diêm gia hiện tại như thế nào, ngươi là người rõ hơn ai hết. Ở lâu một khắc sẽ nguy hiểm hơn một phần. Ngươi cùng với Bảo Điền vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn."

Nghe nói như thế, Triệu Tử Mại đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Diêm Thanh Thành cười nói, "Nếu ta không chịu đi, ngươi có thể dùng roi đuổi đánh ta đi sao? Hơn nữa, đại ca ngươi không phải một cấm bà tới đây sao? Nói không chừng cấm bà có thể trị được thứ kia thì sao.” 

"Ngươi nghĩ rằng có thể được sao?"

"Ta nghĩ chắc là có thể."

Diêm Thanh Thành thất thần hồi lâu rồi chợt thấy khóe mắt có chút ướt át. Triệu Tử Mại thấy thế liền vội đập mạnh vào đầu vai hắn, "Ta cảnh cáo ngươi đừng có nói mấy lời cảm kích với ta, ta không thích nghe mấy lời uỷ mị đó đâu.”

Diêm Thanh Thành xoa bả vai, cười khổ lắc đầu, "Thôi bỏ đi, việc mà Triệu công tử đã quyết thì có chín con trâu cũng không kéo lại được. Chúng ta đi gặp vị cấm bà mà đại ca ta mời đến nào. Nghe nói bà ta chính là một nhân vật lớn rất có tiếng tăm đó.”

Cấm bà được Diêm Dư Trì mời đến đầu đội mũ chim ưng, thân mặc y phục quẻ ngũ sắc, thắt lưng đeo chín chiếc gương đồng, trên mặt được tô vẽ đầy đủ màu sắc. Bên cạnh là tiếng trống nhạc đệm của hai gã đồ đệ, bà ta nhẹ nhàng nhảy múa trước phòng Diêm Bạch Lâm. Chỉ thấy bà ta trong chốc lát mở ra hai cánh tay bắt chước ưng bay lượn, trong chốc lát nhảy lên vồ lấy như mãnh hổ, bộ dạng thật là khôi hài mắc cười.

“Người giả thành đại bàng, hổ báo này có thể bắt được tà ma sao?” Không biết vì sao, trong đầu bỗng nhiên Triệu Tử Mại chợt lóe lên một bóng người. Khoảnh khắc trước khi nàng ấy rời đi, khi ngoái đầu nhìn lại liền nở ra nụ cười phù phiếm. Hắn cảm thấy Mục Tiểu Ngọ ít nhất là đáng tin hơn vị cấm bà ăn mặc lòe loẹt trước mắt này, mặc dù nàng cùng Mục Người Què đều đã trốn khỏi Diêm gia.

"Hổ thần Ưng thần, hãy nhìn lại phong tục ở Chương Đài. Hơn nữa, vào lúc này, cũng chỉ còn nước còn tát.”

Diêm Thanh Thành vừa dứt lời, Cấm bà đột nhiên bắt đầu run rẩy toàn thân, giương nanh múa vuốt, hành động như điên.

"Có thể đại tiên bị ác linh chiếm hữu rồi," Diêm Dư Trì đứng đối diện thì thầm, trong ánh mắt sáng lên, "Đại sư, ngươi mau nhìn xem, ác linh bên trong là ai vậy?”

Một gã đồ đệ hướng Diêm Dư Trì “xuỵt” một tiếng, cùng lúc đó một gã đồ khác đệ đồng loạt quỳ xuống trước cấm bà, cao giọng nói, "Trụ khố đường đem cửa miếu khai, gia trụ phòng ngoài lầu canh miếu, đương tiên xuống ngựa ngươi phải báo đền nợ nước hào lạp."

Cấm bà nghe xong liền mở mắt ra đánh trống, chậm rãi đứng lên, vừa đi vừa múa, cả người vẫn run rẩy như cũ, giống như đang bị bệnh rất nặng. Khuôn mặt bà ta đỏ bừng, hai mắt sáng rực lên, nhìn đáng sợ đến mức những nha hoàn nhỏ tuổi đều bị bộ dáng đó dọa đến phát khóc. Thậm chí còn có mấy người quỳ xuống dập đầu liên tục về phía bà ta.

"Hổ tam chủ, lão nhân gia ngài dọc đường thật vất vả. Người cần cái gì?" Đồ đệ kính cẩn nghe theo hỏi.

Cấm bà xem xét hai người bọn họ liếc mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, thanh âm giống như là nam nhân thô lỗ, " Đầu heo nặng hai trăm cân..."

Bà ta cao giọng nói, ánh mắt quét qua khuôn mặt của những người đang xem.

"Trời ơi, nào có cái đầu heo nặng như vậy?" Bọn hạ nhân nghe xong đều bàn tán xôn xao.

Triệu Tử Mại khoanh tay, hướng về phía bà ta xem xét rồi cười lạnh nói, "Hai trăm cân? Sợ là tới đầu hổ cũng khó có thể có nặng như vậy."

Cấm bà nhìn thấy khí chất của hắn khác với những người khác thì trong lòng đã sợ chết khiếp nhưng trên mặt lại miễn cưỡng duy trì bộ dáng trấn tĩnh, hướng hắn nói, "Được đến đâu thì đến.”

Nghe nàng như vậy nói, Diêm Dư Trì vội vàng ra lệnh cho người mang những con lợn đã chuẩn bị sẵn và một đĩa bạc trắng như tuyết lên. Khi cấm bà một bên nổi trống, một bên lượn một vòng quanh gia súc, ánh mắt đột nhiên hướng lên trên, trong miệng thầm thì niệm không ngừng đến nỗi người bên ngoài không thể nghe rõ bà ta rốt cuộc đang nói cái gì.

"Hổ tam chủ, lão nhân gia ngài hãy gợi ý cho chúng ta, rốt cuộc thứ hại người kia đang được giấu ở nơi nào? Trên tay nó đã có ba mạng người rồi, không thể để nó tiếp tục làm bậy thêm nữa.” Một cái đồ đệ đi lên hỏi, bộ dáng như đang xin chỉ thị của bà ta.

Cấm bà siết chặt cổ, đầu run rẩy mấy cái, bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ hướng nội viện phía Nam, liếc mắt nói, "Loạn của Diêm gia bắt đầu từ nhà trong, yêu dị không trừ, tất sinh tai ương."

"Nội viện sao?" Diêm Dư Trì theo hướng nàng chỉ, "Đại tiên, ý ngài là?"

Cấm bà giống như không thấy câu hỏi của Diêm Dư Trì, bà ta đánh trống “đùng đùng đùng” rồi chạy nhanh về phía nội viện phía Nam, đi theo sau là hai đồ đề cùng với những người khác. Một vài nha hoàn ở phía sau la lên: “Không được. Đó là nơi ở của phu nhân và thiếu phu nhân, các người không thể vào.”

Cấm bà cũng không để ý tới những lời đó, tiến vào rất nhanh. Cửa nội viện đã hiện ra trước mắt nhưng đột nhiên trên cổ lại bị siết chặt, cơ thể mất thăng bằng cả người ngã về sau. Nếu như không có hai tên đồ đệ ở phía sau đỡ được sợ là bà ta sẽ bị ngã gãy mất cột sống lưng.

"Các ngươi biết đây là nơi nào không mà dám tùy tiện xông vào làm loạn? Nếu kinh động người ở bên trong, các ngươi đừng nghĩ sẽ nhận được thù lao.” Giọng nói của Diêm Thanh Thành tuy nhỏ nhưng thần thái lại nghiêm nghị khiến bọn hạ nhân giật nảy mình. Hắn đẩy ba người kia sang một bên rồi xoay người về phía Diêm Dư Trì nói, “Đại ca, nội viện không phải là nơi mà bọn hạ nhân có thể tự ý ra vào được. Như vậy không phải đang làm trái quy củ sao?”

Diêm Dư Trì nhìn đệ đệ của mình rồi cười lạnh, "Quy củ? Hóa ra ngươi vẫn biết hai chữ quy củ viết như thế nào sao?”