Hương Tình Rực Cháy

Chương 46: Thọc gậy bánh xe



"AG?"

"Dạ phải."

Thuần Bình nhíu mày, cố tìm trong trí nhớ của mình cái tên này, thế nhưng lại hoàn toàn xa lạ về nó.

"Bắc Dương là giám đốc của khách sạn, tại sao lại không tìm anh ấy."

Nữ nhân viên ái ngại nói với cô.

"Chuyện này ngài ấy vốn không để ý tới."

Thuần Bình thở dài, cô biết, thế nên cũng không hỏi gì thêm nhiều nữa. Suy nghĩ một lát, Thuần Bình liền nói hãy dẫn cô đi gặp vị Nam Trân Tâm kia trước. Dù sao thì người ta cũng đến tận nơi để gặp. Còn người của tập đoàn kia thì chưa vội, muốn nói chuyện với họ qua điện thoại thì muộn một chút cũng không sao.

"Cô ấy ở đâu?"

"Dạ, cô Nam vẫn luôn chờ ở đại sảnh."

Thuần Bình gật đầu.

"Được rồi, mời cô ấy lên văn phòng của tôi đi, chuẩn bị một chút trà nước nữa.

"Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."

Thuần Bình dặn dò xong liền quay trở về văn phòng. Bước vào trong thang máy, khi cánh cửa đang dần được khép lại, bỗng chốc có một bàn tay đã ngăn lại cánh cửa.

Thuần Bình giật mình, kinh ngạc nhìn người trước mặt mình.

"Quản lý Chu, cô thật không biết lợi hại."

Đó là giọng của người đàn ông đứng sau người đàn ông đã ngăn lại cánh cửa.

"Các anh là ai?" Thuần Bình dè chừng hai người họ, nhất là người đàn ông cao lớn đứng phía sau đó, khí chất không hề tầm thường, xung quanh toát ra hàn khí lãnh khốc vô tình, cao sang không hề tục tĩu, thực giống như một bậc vương giả.

"Tôi vừa mới gọi đến thôi, không ngờ là cô Chu lại quên nhanh như thế."

Thuần Bình nhíu mày. Dường như đã nhớ ra điều gì đó.

"AG?? Các người là người của AG??"

Nhạc hiểu trước sau không hề biểu cảm, chỉ gật nhẹ đầu một cái.

"Phải."

_________________

Buổi tối. Uông Thư Vỹ ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ. Lật giở những trang giấy được vẽ kín những hình ảnh đẹp đẽ, môi cô không khỏi giương lên nụ cười vui vẻ. Hôm nay Thuần Bình đã dẫn cô đi rất nhiều nơi, cho cô thấy được vô số những cảnh đẹp. Đặc biệt là cách đồng diên phủ hồng đó, vẻ đẹp của nó trong đôi mắt ngắm nhìn nghệ thuật của cô thực sự vô cùng ấn tượng. Vẫn nói họa sĩ là người nghệ sĩ tài ba của thời gian quả thực không sai. Có nét vẽ của họa sĩ, bao nhiêu cảnh đẹp cũng sẽ được lưu giữ mãi không xóa nhòa.

Uông Thư Vỹ cứ thế miệt mài nhìn bức tranh của chính mà mà không để ý được, phía dưới xa xa kia, đang có một người đàn ông lặng lẽ ngắm nhìn cô. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, vạt áo được cất gọn gàng vào thắt lưng, hằn lên đường eo rắn chắc. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm. Mái tóc hắn lòa xòa theo gió bay phất phơ.

Hắn cứ thế ngắm nhìn dáng vẻ hăng say đầy mê hoặc của Uông Thư Vỹ, ánh trăng mờ ảo, càng dịu dàng hắt lên từng nét thanh tú của cô sự rực rỡ đầy thanh khôi.

"Anh cả, sao anh nhìn em mãi thế?" Cô hỏi hắn.

"Anh sợ Thư Vỹ lớn lên, anh sẽ không được nhìn thấy Thư Vỹ nữa."

Đôi mắt trong veo như hồ ước mùa thu của Uông Thư Vỹ khẽ lay động. Trong tâm trí của cô bé, anh cả sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, sẽ mãi mãi không rời xa cô.

Chỉ có Uông Chính Thành biết, hắn thực sự là ai, hắn và cô, dù cho tương lai sau này không xảy ra chuyện gì, thì hắn vẫn sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa.

Cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến hắn thoát khỏi quá khứ, trở về với thực tại, cảm xúc trong tim vẫn chưa từng phai đi. Không biết từ lúc nào, đã đối với cô sinh sôi một loại cảm giác khác rồi.

Bàn tay siết lại thật chặt, đè nén trong lòng biết bao cảm xúc, hắn tham lam nhìn cô thêm một lần, khi sóng biển vỗ về, áng mây đêm lãng đãng, cũng là lúc hắn rời đi.

Cô đóng tập giấy lại, nhìn về phía xa, vừa lúc đó thấy được một bóng lưng quen thuộc mà bản thân đã khắc sâu trong trí nhớ.

Bất giác đứng dậy, chạy ra ngoài lúc nào không hay, cho đến khi đã chạy đến nơi, lại chợt cảm thấy trống rỗng trong lòng. Uông Thư Vỹ ôm lấy bờ vai nhỏ bé của mình, chợt nghĩ, có phải bản thân đã nhìn lầm hay không, hoặc phải chăng đã mất trí thật rồi.

Chỉ là cô không biết, bản thân tuy đúng là đã mất trí, song người đàn ông đó đã đến đây là thật, lúc này hắn cũng đã lên thuyền rời đi trong đêm. Ưng Liêm thấy hắn trở lại, đôi mắt trợn tròn không khỏi bất ngờ. Nói là về đảo, tuy không nói ra là gặp ai, nhưng nơi này chỉ có một lý do duy nhất để hắn trở về. sao lại rời đi nhanh như thế, cũng không biết hai người đã gặp nhau chưa.

Uông Chính Thành đứng trên boong tàu, gió đêm không biết là mát hay lạnh rít qua từng thớ da thịt của hắn, khiến nỗi khó chịu cùng suy tư trong lòng trở nên vơi bớt hơn.

Uông Thư Vỹ nhìn về phía ánh sáng le lói nơi con tàu đã chạy về phía xa. Ánh mắt đượm buồn như chiều tà. Dù cho có cách xa bao nhiêu, hay là gần gũi bấy nhiêu thì có lẽ cả đời này cô vẫn không tể hiểu được người đàn ông ấy. Mãi mãi sẽ không.

________________

Lúc này, trong đại sảnh Nam Trân Tâm vẫn chưa rời đi.

"Tôi đã đợi cả ngày rồi, cô làm ơn thông báo với cô Chu một tiếng được không?"

"Xin lỗi cô, quản lý của chúng tôi có việc đột xuất, không thể gặp cô được, mong cô thứ lỗi."

Nam Trân Tâm biết rằng thực chất không hề có việc đột xuất gì ở đây cả. Chắc chắn đã có ai đó xen và chuyện này.

Cô vẫn một mực nài nỉ.

"Tôi thực sự có chuyện rất gấp, chỉ cần cho tôi năm phút thôi, tôi chỉ cần gặp cô ấy năm phút thôi mà!!!"

"Cô Anna, thực sự chúng tôi không phải làm khó cô, quản lý Chu của chúng tôi thực sự là không thể gặp cô được, tốt nhất cô về đi, khách sạn cũng đã sắp hết giờ làm việc rồi."

"Vẫn còn chưa đến giờ mà, tôi thật sự...."

"Nam Trân Tâm...cái thân xác nhỏ bé này của cô cũng chạy đến hòn đảo này rồi cơ à?"

Bỗng lúc này từ phía sau có một giọng nói thực lạnh truyền đến, Người khác nhìn vào, thấy được bộ dạng đẹp đẽ bất phàm của Nhạc Hiểu. Duy chỉ có Nam Trân Tâm là khiếp sợ. Cô không khỏi lùi về sau vài bước. Dè chừng nhìn hắn mà bất giác run rẩy.

"Anh...sao anh lại đến đây???"

Nhạc Hiểu nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lại xen vài phần nhợt nhạt mệt mỏi của cô.

"Sao tôi lại không thể ở đây, lẽ nào chỉ có cô mới có thể?"

"Rốt cuộc anh muốn gì?"

"Tôi chẳng muốn gì cả." Hắn đi đến, dùng bàn tay với những khớp tay thon dài nam tính của mình nâng lên chiếc cằm tinh tế của cô. "Chậc chậc, lẽ nào cô cho rằng là tôi muốn gì từ cô sao?"

Nam Trân Tâm hộc hằn hất tay đẩy hắn ra xa.

"Biến đi."

Nhưng so với vẻ mặt tức giận của người con gái trước mặt, hắn lại càng trở nên hứng thú hơn bao giờ hết.

"Tôi rất thích vẻ mặt tức giận như thế này của cô. Tuy rằng cô khi cười rất đẹp. Nhưng từ nay trở đi, có lẽ, cô không thể cười được nữa rồi." Hắn vừa nói, đã đem tệp tài liệu đưa lên trước mặt của Nam Trân Tâm. Đắc ý muôn phần.

"Không phải cô rất quý trọng Nhất Hoàng sao, tôi sẽ làm mọi cách, để cô không thể cứu vãn nó nữa. Như những gì các người đã làm với chị tôi. Hãy từ từ mà chờ đợi đi..."

Hắn nói xong lời đó, lướt qua người cô đi khỏi.

Nam Trân Tâm đứng lặng như một bức tượng, rốt cuộc là vì sao? Nhạc Hiểu hắn vì sao lại làm như vậy với cô cơ chứ, trước kia hắn đâu có như vậy, tại sao bây giờ...

Nam Trân Tâm không can tâm chạy tới kéo lấy tay hắn. Gằn lên.

"Tại sao anh lại phải làm như vậy, tôi và anh hai cũng rất yêu thương chị ấy, anh tưởng chị ấy mất, tôi không đau lòng sao, anh hai tôi không đau lòng sao, anh thì hiểu cái gì chứ!!!!"

Đôi mắt Nhạc Hiểu lạnh lùng thập phần, như thể chỉ cần lâu một chút, liền có thể biến ai đó thành băng.

"Yêu thương? Nếu như không phải vì các người, chị ấy làm sao có thể chết đi trong biển lửa, đến cả xác người cũng không thể nhìn ra được chứ?"

Nam Trân Tâm run rẩy.

"Đó...đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, anh hai tôi cũng đã đi tìm chị ấy khắp nơi, ở trong biển lửa ấy, chính anh tôi cũng bị thương tích, suýt nữa cả mạng cũng không còn."

"Cô đúng là người phụ nữ tàn độc, ích kỷ, chỉ có Nam gia các người là tôn quý, còn người khác thì không ư, chị tôi đã bị anh hai cô dày vò như thế nào, thì cô đừng mong mình sẽ không bị như thế. Dù cho có như thế nào, tôi cũng sẽ có hàng ngàn vạn cách khiến cho cô, cho anh trai cô, và cả nhà cô phải trả giá. Cứ đợi mà xem...."

Nhạc Hiểu nói xong, dứt khoát đẩy Nam Trân Tâm môt cái.

Nam Trân Tâm cả người mềm oặt như lau, một cái đẩy của hắn đã khiến cô ngã xuống bậc thềm. Giầy cao gót bị gãy, cả gót chân cô toác máu, đau đến thấu xương.

"Đồ điên!!!"

Cô nhìn theo bóng lưng hắn đang tức giận rời đi, có như thế nào thì cũng không thể tìm lại được bóng hình mà nhiều năm trước bản thân mình đã từng khác sâu trong trí nhớ. Cô lết thân mình ra ngoài, Nhạc Hiểu đã đến đây, thảo nào mình lại không thể gặp được Chu Thuần Bình. Có lẽ hắn đã nhanh hơn cô một bước, ngăn cản cô tìm được cách cứu lấy Nhất Hoàng. Nếu như không có dự án lần này với UN, chắc chắn không đến một tháng nữa. Công ty sẽ phá sản.

Điện thoại trong túi vang lên, Nam Trân Tâm khập khiễng đi ra ngoài, tay thò vào trong túi xách, nhìn màn hình, là Lăng Thiếu Hà gọi đến.

"Alo...Thiếu Hà..."

Ở đầu dây bên kia, giọng người đàn ông dịu dàng tràn đầy lo lắng.

"Trân Tâm, em đừng phí sức nữa, AG đã ký hợp đồng với UN trước chúng ta rồi."

Cô nhìn ra biển xa, chỉ thở dài.

"Tin tức đến nhanh như vậy sao...."

"Trước khi em đến đó, tin tức đã lan ra khắp nơi rồi."

Cô cười giễu.

"Chẳng trách....."

Đi một bước phủ đầu như thế, thì ra trước khi gặp được Chu Thuần Bình, Nhạc Hiểu đã chắc chắn rằng hắn có thể thâu tóm được mọi thứ, nên cũng chẳng kiêng dè gì.

"Em biết rồi...."

"Trân Tâm, em bây giờ đang ở đâu, mau trở về đi, có gì, anh sẽ giúp em tìm cách mà...."

"Em....á......"

Đột nhiên, một bàn tay đưa tới giật lấy điện thoại của cô.

Nam Trân Tâm kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Nhạc Hiểu không quan tâm, hống hách ném chiếc điện thoại đó xuống biển. Nam Trân Tâm hét lên.

"Anh điên rồi sao!!!!" Cô khập khiễng chạy ra bờ cát, cố tìm lấy chiếc điện thoại của mình.

Nhạc Hiểu đuổi theo sau cô, đẩy cô ngã xuống cát.