Hương Tình Rực Cháy

Chương 55: Run rẩy



Nơi đỗ xe.

Uông Hựu Dương tìm đến chiếc xe của Giang Nguyệt, cửa sổ mở, chìa khóa cũng cắm ở đó, thế nên hắn dễ dàng mở cửa xe. Uông Thư Vỹ cảm thấy không ổn, cô rõ ràng không liên can, tại sao lại phải để hắn đưa đi.

Cô vùng vẫy đẩy hắn một cái chạy đi.

Uông Hựu Dương tức giận kéo lại, ép cô lên thân xe.

"Mày tốt nhất ngoan ngoãn cho tao!"

Cô cắn răng chịu đau đớn, ngoan cường hét lên.

"Anh muốn làm gì thì làm, muốn điên thì điên một mình đi, đừng bắt tôi điên như anh!!!!"

Uông Hựu Dương bị cô sỉ nhục liền tức tối đuổi theo, tóm lấy cô lôi về phía mình, tàn nhẫn đánh một phát thật mạnh vào sau gáy. Dù cho cô có cố kháng cự đến mấy thì cũng không thể thoát khỏi hắn.

"Miệng mày cứng cỏi lắm, chỉ có điều trong mắt tao, mày vẫn chỉ là một đứa con hoang bẩn thỉu. Đừng phí sức nữa!!!" Hắn nói xong liền ném cô vào cốp xe, sau đó đóng lại.

Uông Thư Vỹ bị nhốt vào cốp xe, một nơi vừa tối vừa chật hẹp, cô cố la hét thật lớn, nhưng cơ thể không còn chút sức lực.

Uông Hựu Dương đắc ý đeo khẩu trang vào, sau đó ngồi vào xe, thấy chai rượu để trong xe, đem đổ lên người, chẳng mấy chốc cả người hắn đã nồng nặc mùi rượu.

Ung dung lái xe đến cửa phụ, gặp được ở đó vài người đứng canh cổng, hắn giả vờ là khách dự tiệc, bởi lẽ ngửi được mùi rượu trên người hắn, mấy người đó cũng không nghi ngờ gì nhiều liền cho qua.

Uông Chính Thành chạy khắp nơi tìm Uông Thư Vỹ, Uông Lâm cũng vô cùng sốt sắng, nhìn vẻ mặt của lão ta, chắc chắn là không lừa hắn. Nhưng Uông Thư Vỹ có thể đi đâu được đây. Cô bị bắt đến đây, chắc chắn vô cùng hoảng sợ. Hắn nhớ đến đêm ngày hôm đó, cô sợ bóng tối, trốn vào một góc tường, co ro lại như chú chim nhỏ lạc đàn, tội nghiệp biết bao nhiêu. Nghĩ đến đó, trái tim hắn lại nhói đau.

"Cậu chủ, đã tìm hết tất cả các nơi rồi, vẫn không tìm được cô ấy!!!"

"Tìm!!! Tìm tiếp cho tôi, không được bỏ sót chỗ nào!!!"

"Vâng!!!"

Uông Chính Thành bần thần, va trúng bàn tiệc, ly rượu vang trên bàn rơi xuống sàn vỡ tan tành, khiến những mảnh vỡ bắn lên giầy hắn.

Ưng Liêm hốt hoảng.

"Cậu chủ!! Cẩn thận!!!"

Uông Chính Thành nuốt khan, trong lòng hắn giờ khắc này cứ như lửa đốt, làm sao có thể bình tĩnh được đây. Hắn vò đầu bứt tóc, hắn cứ nghĩ, Uông Thư Vỹ dù gì cũng đã từng sống ở Uông Gia, ít nhiều bọn họ cũng sẽ không hại cô, thế nên hắn mới không nghĩ tới khả năng là Uông Lâm sẽ dùng cô để ép buộc hắn xuất hiện. Chỉ là người tính không bằng trời tính.....

Từ đằng xa, chiếc xe của Uông Hựu Dương đang chuẩn bị ra khỏi cổng. Lúc này đang là lúc diễn ra bữa tiệc, sao lại có người rời đi lúc này. Hơn nữa, người ngồi trong chiếc xe đó rất quen, hắn ta đang nói chuyện với người canh cổng, mặc dù là đeo khẩu trang, song có biến thành tro Uông Chính Thành cũng có thể nhận ra đó không ai khác chính là Uông Hựu Dương.

Nhưng khoan đã....

Hắn nhớ lại vừa rồi nói chuyện vói Uông Lâm, hình như đã thấp thoáng thấy một người rất giống Uông Hựu Dương lẫn trong đám đông, cậu ta còn dắt theo một người phụ nữ, khi đó hắn chỉ quan tâm đến việc bắt Uông Lâm giao ra Uông Thư Vỹ, không ngờ tới....chẳng lẽ......

________________________________________________

Chiếc xe vừa lái qua cổng, đột nhiên lại có người đứng ra chặn ngay trước mũi xe. Uông Hựu Dương kinh ngạc, sao đó lại là Uông Chính Thành?

"Xuống xe..."

Uông Chính Thành lạnh lùng nói một câu. Uông Hựu Dương trố mắt nhìn, lúc này Uông Lâm cũng đã đi tới. Nhìn đám người đang bao vây chiếc xe của mình, hắn tức tối đấm vào vô lăng. Mẹ kiếp!! Sao Uông Chính Thành lại xuất hiện đúng vào lúc này cơ chứ.

"Uông Hựu Dương, đừng để tôi phải nói thêm một câu nữa, xuống xe!!!!!" Uông Chính Thành hét lên. Tay đấm lên cửa kính.

Uông Hựu Dương nhìn Uông Chính Thành bằng ánh mắt đầy ghét bỏ. Nếu như không phải tại hắn ta, làm sao hắn lại phải đi đến bước đường này.

Nỗi hận trong lòng hắn dâng lên, khi con người tức giận, sẽ không đủ tỉnh táo để nhận thức được đúng sai, hắn chỉ vì thứ trước mắt, vì cảm xúc nhất thời mà làm ra một việc quá đỗi sai lầm.

Bàn tay hắn nắm chặt vô lăng, đồng tử co lại, chân nhấn ga một phát, chiếc xe rú ga lên, cứ thế đâm thẳng vào người Uông Chính Thành.

Cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều kinh ngạc, Uông Lâm và cả Giang Nguyệt đều chứng kiến được cảnh tượng này. Khuôn mặt bọn họ trắng bệch, chiếc xe sau khi đâm vào Uông Chính Thành liền vòng qua đám người, lao thẳng ra ngoài.

Ưng Liêm ngay lập tức chạy đến đỡ lấy Uông Chính Thành.

"Cậu chủ, người không sao chứ!!!!"

"Chính Thành!!!!"

"Mau...mau gọi cứu thương đi!!!!"

Uông Chính Thành đứng dậy, cảm nhận được bên gò má đau rát, dưới chân còn có máu chảy. chỉ là hắn không quan tâm đến những điều đó. Hắn biết Uông Thư Vỹ đang ở trên chiếc xe đó. Bởi hắn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của cô, có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô. Dường như đó chính là bản năng của hắn. giống như nhiều năm về trước, khi hắn cứu cô, một đứa trẻ sơ sinh trong biển lửa. Kể từ khi đó, có lẽ định mệnh đã gắn kết hai người, có một loại giao cảm, dù cho có cách sông cách biển, dù cho có ở hai thế giới khác nhau. Vẫn không thể quên được đối phương.

Nhìn Uông Thư Vỹ rời đi ngay trước mắt của mình, hắn không thể nào cam lòng. Đẩy Ưng Liêm sang một bên, hắn gắng gượng đi đến chiếc xe của mình. Ưng Liêm nhìn thấy thế, cũng đã đoán ra được hắn muốn làm gì, nhưng điều này sao có thể. Uông Chính Thành còn đang bị thương cơ mà.

"Chính Thành!!! Con định làm gì? Không!!! Không được!!!!"

"Cậu chủ!! Không được!!!" Ưng Liêm giữ lấy hắn. "Người đang bị thương, không thể mạo hiểm được!!!"

Uông Chính Thành gạt tay cậu ta xuống.

"Biến!!!"

"Cậu chủ!!!"

"Tôi nói cút!!! Cút ra!!!!"

Uông Chính Thành khập khiễng bước lên xe, Ưng Liêm và Giang Nguyệt cố ngăn cản, hắn đóng cửa xe lại, mặc kệ hai người bên ngoài đang đập cửa mà kêu hắn dừng tay, nhưng đã quá muộn rồi, hắn khởi động xe, ngay lập tức phóng theo sau chiếc xe đó. Uông Lâm cả kinh trước hành động này. Rõ ràng chỉ là một đứa con gái, thế nào lại làm cho cả hai người con trai của ông ta phải biến thành như thế.

"Uông Lâm!!! Ông còn đứng đó làm gì!!! Ông đã thấy chuyện mà ông gây ra chưa!!!" Giang Nguyệt khóc lóc trách móc Uông Lâm, con trai của mình, nói thế nào cũng là mang nặng đẻ đau, sao có thể không đau lòng cho được.

Uông Lâm cúi gằm mặt xuống, cục diện mà ông ta dày công sắp xếp, lại cứ như thế mà thất bại. Thật đáng chết!!!!

"Bà im đi cho tôi!!!! Bà nghĩ tôi muốn như thế sao?"

"Ông.....ông...." Giang Nguyệt ôm mặt khóc. Uông Lâm nhìn cũng không thèm nhìn, phất áo bỏ đi.

Lúc này, Uông Hựu Dương đã đi cách đó khá xa, nhìn qua kính chiếc hậu không thấy ai đuổi theo, trong lòng cũng yên tâm đôi chút. Chỉ là vừa rồi đã đâm trúng Uông Chính Thành, thâm tâm cũng trở nên rối loạn, hành động này là hắn cố tình, có điều hắn cũng không muốn như thế, ai bảo Uông Chính Thành cản đường hắn cơ chứ. Tất cả những bất hạnh từ nhỏ đến lớn hắn chịu đựng đều bắt nguồn từ người anh trai này mà ra cả. Hắn đã sớm muốn rời khỏi căn nhà địa ngục kia từ lâu rồi.

Uông Hựu Dương đinh ninh như thế, trong lòng chắc nịch rằng bản thân đã thoát khỏi. Chỉ là hắn không ngờ tới. Lúc này từ xa, nơi phía trước con đường, bỗng có hai chiếc xe màu đen cũng đang phóng đến với tốc độ kinh hoàng. Khi sắp đâm phải, hắn vội vàng bẻ lái, rầm một tiếng khủng khiếp vang lên, chiếc xe đã đâm trúng cột điện, lúc này, xung quanh hắn chấn động mạnh, Uông Hựu Dương bị ngã nhào văng ra khỏi xe mấy mét, toàn thân đều bị dập xuống mặt đường, đau đến thấu xương. Chấn động qua đi, hắn nặng nề mở mắt, lúc này hắn mới ý thúc được là mình đang trong hoàn cảnh gì. "Chết tiệt!!!" Hắn nghiến răng, gượng mình ngồi dậy.

Hai chiếc xe kia dừng lại, vài người đàn ông áo đen đồng loạt xuống xe, Uông Hựu Dương không khỏi kinh ngạc. Đó... đó không phải là người của Uông Chính Thành hay sao? Hắn ta...hắn ta hóa ra đã đón đường hắn từ trước. Vậy mà hắn lại ngây thơ cho rằng mình đã có thể chạy trốn.

Nhìn chiếc xe Uông Chính Thành chạy đến, sắc mặt của hắn đột nhiên vô cảm. Đám thuộc hạ của Uông Chính Thành từ hai chiếc xe kia chạy đến, tóm Uông Hựu Dương lại.

Uông Chính Thành bước xuống xe, không thèm nhìn Uông Hựu Dương ra sao đã chạy đến bên chiếc xe đang bốc khói kia. Vì bị đâm bên mạn xe, cốp xe không bị hư hại, nhưng nắp đã bị bật ra, trước mắt hắn Uông Thư Vỹ co ro bất tỉnh nằm trong đó. Trán cô chảy máu, đường máu đỏ thẫm chảy từ đầu xuống tận cổ, làm ướt đẫm cả ngực áo.

"Thư Vỹ...Uông Thư Vỹ!!!"

Hắn gọi tên cô trong kinh sợ, giọng hắn run run, câu chữ không còn nghe rõ được nữa. Uông Thư Vỹ cảm nhận được tiếng gọi khe khẽ của ai đó, nhưng cô lại không mở mắt nổi, đầu óc cô quay cuồng đau đớn, trước mắt chỉ lờ mờ.

Cho đến khi hắn vươn tay tới chạm vào gương mặt cô, rồi bế cô ra khỏi nơi ấy. Cánh tay hắn vững chắc, hơi ấm từ lồng ngực truyền sang cơ thể run rẩy của cô, môt cảm giác lạ kỳ xuất hiện.

"Thư Vỹ, mau mở mắt ra đi, em có nghe tôi nói gì không!!!" Hắn bóp chặt bàn tay cô, nhưng cô lại không cử động, hơi ấm nơi bàn tay cô thật yếu ớt, cứ như chưa từng tồn tại vậy. Uông Chính Thành cả kinh, mặt hắn đã trắng bệch từ lúc nào.

May sao lúc này Ưng Liêm đã lái xe tới, cùng với đó là Uông Lâm cùng Giang Nguyệt.

Ưng Liêm chạy đến bên hắn, nhìn thấy Uông Thư Vỹ, cậu ta giật mình. Hóa ra cô chủ bị Uông Hựu Dương đưa đi, hơn nữa nhìn cảnh tượng này, chắc chắn là ai cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Cậu chủ, tiểu thư cô ấy!!!"

"Mau gọi cấp cứu!!!! Mau lên!!!"

Uông Chính Thành hét lên.

Ưng Liêm vâng một tiếng, vội vàng gọi cấp cứu. Uông Lâm đi đến, không nói không rằng cho Uông Hựu Dương một cái tát.