Hương Tình Rực Cháy

Chương 9: Mạt hồ Phẳng lặng



Sau khi đưa Uông Thư Vỹ đến Mạc gia, Giang Nguyệt cũng không muốn ở lại dù chỉ thêm một chút. Chiếc xe ô tô sang trọng đã nhanh chóng đưa bà rời đi, Uông Thư Vỹ lạc lõng giữa những con người xa lạ, nhìn theo bóng chiếc xe xa dần khỏi tầm mắt của mình mà trái tim trở nên đau đớn.

Nhiều năm như thế, dù cho bà không coi cô là con gái bà thì cô vẫn nhớ tới bà là mẹ của mình, nhưng kể từ thời khắc bà bỏ rơi cô ở lại Mạc gia thì cô mới chợt nhận ra một sự thật quá đỗi tàn nhẫn, thì ra là chính cô đã quá ảo tưởng. Không phải bà sai, là cô vốn không thuộc về Uông gia thực sự.

Lau đi giọt nước mắt vương nơi khóe mi, cô ngước lên nhìn tòa biệt thự quá đỗi sang trọng và to lớn này. Gió lạnh ùa qua nặng nề mang theo hơi thở u ám. Lại là một cảm giác lạnh lẽo, cũng chẳng khác gì căn biệt thự kia.

Những ánh mắt của người làm nhìn về phía cô khiến cô không được thoải mái, Giang Mộng đứng bên cạnh cô, lạnh lùng nói.

"Chị ấy đã cho cô biết phải làm gì chưa?"

Uông Thư Vỹ lắc đầu, mẹ ngoài những lời thông báo đó thì không nói gì thêm với cô, tuy Lý quản gia đã nói với cô một chút thông tin, thế nhưng vẫn chưa phải là trọng điểm.

Giang Mộng liếc nhìn cô một cái, sau đó nói. "Đi theo tôi."

Uông Thư Vỹ thu khép mình, cô bước theo bước chân Giang Mộng, bà ta đi rất từ tốn, tư thái vô cùng cao sang. Có vài người làm đi theo hai người, họ ăn mặc không sang trọng, nhưng nhìn so với cô thì lại trở nên rất khác. Nếu như nhìn liếc qua thì có khi cô còn có thể bị nhầm là người làm cũng không chắc.

"Mạc gia không phải Uông gia, mỗi cử chỉ lời nói đều có thể ảnh hưởng lớn đến sống chết của cô." Bỗng Giang Mộng nói.

"Ở Uông gia cô có thể là thiên kim tiểu thư, nhưng ở Mạc gia thì cô chỉ có một danh phận. Đó là vợ Mạc Khởi. Cậu ấy không thích ồn ào, đừng bao giờ làm phiền khi cậu ấy không cần. Có lẽ cô cũng đã nghe nói rồi. Chân của cậu ấy không đi lại được. Cô là vợ cậu ấy, cậu ấy muốn gì thì cô đều phải làm theo. Mỗi tuần đều sẽ có bác sỹ đến khám bệnh cho cậu ấy, lúc đó cô phải chú ý nghe những lời mà bác sỹ dặn dò để chăm sóc cho chu toàn."

Uông Thư Vỹ chăm chú nghe, bà vừa dứt lời thì đã đến nơi, cô dừng chân trước một căn phòng lớn, cánh cửa gỗ hương bên ngoài đều được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ đẹp đẽ.

"Còn có một chuyện...." Giang Mộng nhìn cô bằng ánh mắt như mổ xẻ thăm dò.

"Mạc gia cần có một đứa bé nối dõi, cô mới mười sáu tuổi có đúng không?"

Uông Thư Vỹ hơi sửng sốt. Sinh con? Bà ấy vừa nói gì cơ, cô ngơ ngác một hồi, phải đến một khắc sau mới có thể bất an mà gật đầu.

Giang Mộng nói. "Không sao, Mạc gia cũng không quá vội, nếu như cô có thể mang thai sớm thì tốt, nếu không thì cũng có thể đợi một thời gian. Dù sao thì cũng cần phải có thời gian để cậu cả chấp nhận chuyện này."

Bà ấy nói vậy, nghĩa là Mạc Khởi không hề chấp nhận chuyện này sao? Cô hơi mơ hồ không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Nghe đến cái tên Mạc Khởi, trái tim cô hơi run rẩy. Cô lại sợ gặp phải một Uông Chính Thành thứ hai.

"Cô đã rõ chưa?" Giang Mộng bất chợt hỏi.

Uông Thư Vỹ biết mình không thể từ chối bất cứ điều gì. Cô cúi đầu nói. "Tôi hiểu rồi."

"Tốt, vậy thì hy vọng cô có thể khiến cho cậu cả thương yêu cô, nhớ lấy, quan trọng nhất là đứa con."

Đứa con...nhưng cô làm sao biết được muốn có một đứa bé thì phải làm như thế nào. Cô mờ mịt, hoảng loạn trong lòng như muốn bóp nghẹn cả lồng ngực.

Cánh cửa phòng được người làm mở ra, một tiếng két rất nhẹ nhàng, thực giống như tiếng đàn violon.

Cô theo Giang Mộng bước vào, thế nhưng khi bước chân cô vừa đi đến ngưỡng cửa thì đã có một chiếc bình hoa phi đến dưới chân. Tiếng choang kêu lên thật đanh, Mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến cô như chết đứng.

Giang Mộng đã đi trước cô vào trong, bà vẫn bình tĩnh, giống như chuyện này đối với bà là không phải lần đầu.

Cô nhìn vào bên trong, thấy được một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Người đàn ông thoạt nhìn có chút gầy, thế nhưng vai rộng, dáng người cao, có lẽ anh cũng là một người cao lớn, Mái tóc màu đen huyền, gương mặt điển trai góc cạnh, đôi mắt đượm buồn có chút giận dữ.

Giang Mộng đi đến gần Mạc Khởi hơn, Nhặt vài thứ bị anh ném xuống dưới sàn nhà lên.

"Mạc Khởi, cậu định dùng sự tức giận này để đón chào vợ cậu sao?"

Mạc Khởi nhìn bà bằng ánh mắt tức giận. Tay anh siết lại chặt lại.

"Các người muốn làm gì? Mau cút khỏi phòng tôi ngay!!!"

"Cậu đừng cứng đầu nữa, cha cậu và tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu, cậu đã như vậy rồi, lẽ nào còn muốn cho Mạc gia tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?"

"Tuyệt tử tuyệt tôn?" Mạc Khởi bật cười. "Vậy thì cha tôi lấy bà để làm gì? Làm cảnh sao? À...tôi quyên mất, bà thì làm gì biết đẻ."

"Cậu..." Giang Nguyệt bị câu này của Mạc Khởi chọc cho tức giận.

"Cậu quá đáng vừa thôi, dù sao tôi cũng là mẹ kế của cậu!"

"Mẹ kế? Bà dù cho có chết cũng không xứng đáng xưng một từ mẹ ấy với tôi. Bà nghĩ mình là ai chứ, một kẻ độc địa như bà dù cho có khiến cha tôi điên đảo thì trong mắt tôi bà cũng không bằng một hạt bụi!"

"Cậu muốn nói gì thì đó là quyền của cậu, nhưng tôi là người đàn bà của cha cậu, nếu như cậu sỉ nhục tôi thì chính là coi thường cha của cậu."

"Tôi đã sớm coi thường ông ấy rồi. Từ thời khắc mà bà xuất hiện, tôi đã sớm không xem ông ta là cha mình!"

"Vậy tùy cậu, cậu đã như vậy, tôi có nói gì cũng vô dụng, nhưng những gì mà cha cậu và tôi làm đều là vì Mạc gia, cậu nghe cũng được, không nghe cũng không sao. Thời gian còn nhiều, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ, cậu muốn Mạc gia sụp đổ, được, vậy thì cậu đã thành công dồn cha cậu vào đường chết rồi đó!"

"Bà im đi! Bà tưởng nói những lời đó thì tôi sẽ khuất phục hay sao?"

Giang Mộng mặc dù tức giận nhưng ngữ khí không hề thất thố, có lẽ bà ta đã được dạy dỗ vô cùng cẩn thận. Dù sao thì bà ta cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc. Điều đó thực sự khiến cho người ta khâm phục. Uông Thư Vỹ đứng đó đã lâu, cô nghe được những gì mà hai người đấu khẩu với nhau, có vẻ như mối quan hệ mẹ kế con chồng này rất không hòa thuận. Cô vốn tưởng Uông gia đã quá phức tạp rồi, thật không ngờ cái mối rối Uông gia so với Mạc gia này thì lại chẳng là gì cả.

Cô một khoảnh khắc lỡ nhìn về phía người đàn ông đó, hắn trông vô cùng đáng sợ, khuôn mặt tràn đầy tức giận của hắn thật giống như là muốn bóp chết người khác, cô ngước lên nhìn một cái liền cúi đầu xuống không dám nhìn lên nữa.

Đột nhiên Giâng Mộng kéo lấy tay cô. Cô nghiêng ngả bị lôi đến trước mặt Mạc Khởi.

Giang Mộng đẩy cô về phía trước, cô ngã sụp xuống dưới chân Mạc Khởi. Bà ta lạnh lùng nói.

"Tôi đã nói rồi, nghe hay không, khuất phục hay không là chuyện của cậu, tôi và cha cậu đã hết nước hết cái rồi. Cậu chỉ vì đứa con gái đó mà bị hỏng đôi chân, đã ba năm rồi, cậu sống như một cái xác, mọi việc đều do cha cậu gánh vác, cậu không thấy cậu như vậy rất hèn hạ hay sao? Tôi không nói nhiều nữa, hôm nay tôi đến đây không phải để cãi nhau với cậu."

Bà ta chỉ tay vào Uông Thư Vỹ đang chật vật dưới đất như một món đồ mà nói.

"Cô ta là Uông Thư Vỹ, sau này sẽ là vợ của cậu, nhiệm vụ của cô ta chính là chăm sóc cho cậu. Và đương nhiên cô ta cũng sẽ là người giúp cậu sinh ra người nối dõi cho Mạc gia. Cậu yên tâm, chỉ cần cô ta sinh ra được một đứa con trai, tôi sẽ nuôi nấng nó thật là tốt. Và nó đương nhiên sẽ trở thành người thừa kế của Mạc gia. Cậu cũng sẽ không cần phải làm gì mà chỉ cần ở đó hưởng phúc thôi là được rồi."

Nói xong, bà ta quay người đi và bước ra ngoài, đám người đi theo bà ta cũng đã ra ngoài lúc đó.

"Bà...bà không thể làm như thế được!!!" Mạc Khởi hét lên, thế nhưng bà ta chẳng hề quan tâm. Chỉ trong phút chốc đã đi khỏi, cánh cửa lớn bị đóng lại, Mạc Khởi tức tối ném chiếc ly thủy tinh xuống sàn nhà. "Khốn kiếp!!"

Tiếng chiếc ly vỡ toang làm Uông Thư Vỹ giật mình. Đây là lần đầu tiên cô thấy một người phẫn nộ đến nỗi như thế. Ngay cả Uông Chính Thành cũng chưa từng tức giận đến mức như vậy.

Mạc Khởi vò đầu bứt tóc. Bà ta vốn chẳng phải loại tốt đẹp gì, cái gì mà muốn tốt cho hắn cơ chứ, thứ bà ta muốn chỉ là đứa bé có thể giúp bà ta thao túng cái nhà này mà thôi. Mạc Thuận cũng như vậy, ông ta thương yêu hắn ư, nếu mà như vậy thì đây chính là chuyện buồn cười nhất trên đời này. Ông ta quan tâm chỉ là lợi ích. Hắn có ích, vậy thì ông ta coi trọng, hắn tàn phế, vậy thì ông ta sẽ vứt bỏ. Chỉ là hắn vẫn chưa hoàn toàn vô dụng. Ông ta muốn cháu nội ư? Hừ, đừng hòng.

Cứ như vậy, thật lâu sau trong im lặng, Uông Thư Vỹ vẫn không dám nói một lời nào. Cô len lén nhìn hắn, quả thật hắn đáng sợ như Uông Chính Thành vậy. Đáng sợ đến nỗi mặc dù không nói một lời nào vẫn có thể khiến cho ngời khác tim đập chân run, toàn thân tràn đầy sát khí, xung quanh bao lấy chính là một bầu trời u ám.

Cô nhìn những mảnh vỡ dưới sàn nhà, sau đó lặng lẽ ngồi xuống nhặt lấy từng mảnh một.

Mạc Khởi ngẩng đầu lên, khi ngoảnh sang thì thấy cô bé nhỏ đang nhặt những mảnh thủy tinh của chiếc cốc mà ban nãy hắn đã ném. Cô bé trông vô cùng nhỏ nhắn, hơi gầy, trông không giống một người phụ nữ trưởng thành cho lắm. Bà ta muốn đưa cô đến sinh con cho hắn ư? Hắn thật sự không tin.

Hắn lại mệt mỏi nhắm mắt ngả về sau.

"Nếu như cô muốn một bước chèo cao thì đến nhầm nơi rồi. Cô đi đi, tôi sẽ không làm theo lời của bà ta đâu."

Uông Thư Vỹ đang nhặt những mảnh vỡ, nghe thấy lời hắn nói, cô lặng im một hồi, sau đó ngẩng đầu lên với đôi mắt đượm buồn như tuyệt vọng. Giọng cô nhỏ nhẹ, nhỏ đến nỗi như chiếc lông vũ chạm xuống mặt nước phẳng lặng trong lòng hắn.

"Nhưng em đã chẳng còn nơi nào để đi nữa rồi." Đúng thế, cô từ khi sinh ra đã sống ở Uông gia, bây giờ Uông gia đã không cần cô nữa. Mẹ đưa cô đến Mạc gia, Giang Mộng đẩy cô cho Mạc Khởi, nếu như Mạc Khởi cũng không cần cô. Vậy thì cô biết đi đâu đây.

Ánh mắt Mạc Khởi mở ra thật đúng lúc vô tình chạm vào ánh mắt đau buồn của cô gái nhỏ. Hắn không hiểu tại sao lời trong họng như muốn nghẹn lại.

Đôi mắt ấy của cô sâu như biển, lặng như mặt hồ, ấy vậy mà khi hắn nhìn vào, lại cảm thấy như chính mình đang bị nhấn chìm không một hơi thở. Một người khổ đau, chính là có đôi mắt buồn như thế.

Hình ảnh này làm hắn chợt nhớ đến một bóng hình khác, người con gái mà hắn đã từng yêu thương trước khi rời xa hắn cũng chính là có ánh mắt này. Hắn chấn động cả kinh một hồi, thế nhưng.

Sâu thẳm trong thâm tâm, hắn vẫn không thể dung nạp được bất kỳ một người phụ nữ nào nữa.