Hương Vị Mật Ngọt

Chương 2



2 ngày trôi qua, sáng đó. Thượng Gia gửi tới một bức thư cho Đường Gia:

" Nếu muốn gả con gái bà cho tôi thì mấy người phải tuân thủ quy tắc của tôi. Sáng mai kêu đứa con gái Lạc Đào của bà mặc váy cưới, đi chân trần, không mặc áo khoác và tự xách vali đi tới biệt thự riêng của tôi. Nếu có ai dám giúp đỡ cô ta mà tôi biết được thì Đường Gia không xong với tôi đâu ".

Bà nhìn ra bên ngoài, bây giờ là mùa lạnh và ngoài trời tuyết đang rơi dày đặc. Cô cũng đọc bức thư, thấy bà tâm trạng nặng nề, cô an ủi:

- Mẹ à!? Không sao đâu. Dù sao thì con cũng phải báo đáp công ơn của mẹ, chút cực nhọc này thì đáng là gì.

- Sao có thể như vậy được. Hay là mẹ kêu người chở con tới gần biệt thự của Thượng Tân Phong rồi để con đi bộ tới đó nhé?

Cô lắc đầu:

- Thôi mẹ ơi!? Để anh ta biết được thì sẽ làm khó Đường Thị. Cứ làm theo lời anh ta đi.

- ... ừm.. mẹ xin lỗi..

- Không sao đâu ạ!? Váy cưới khi nào được gửi tới hả mẹ?

- Chắc gần tối tầm 8h..

- Vâng. Vậy con lên phòng trước. Ngoài trời tuyết đang rơi, mẹ mắc thêm áo ấm vào đi ạ!?

- Cảm ơn con. Con đi đi..

- Con xin phép.

Cô bước đi những bước nặng nhọc lên lầu. Đóng cửa lại.

Sau bữa tối, bên ngoài nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô đi ra mở cửa, người đàn ông trước mắt đưa cho cô một cái hộp rồi nói:

- Xin chào! Tôi là Lục Hạc Vĩ, trợ lí của chủ tịch Thượng. Đây là váy cưới chủ tịch yêu cầu. À chủ tịch còn dặn dò tôi, kêu cô nhớ làm theo quy tắc trong thư đã ghi. Mong cô hãy nhớ lấy! Cảm ơn.

- À.. Trợ lí Lục.. đợi đã..

Lục Hạc Vĩ quay lại:

- Cô còn chuyện gì muốn chuyển lời cho chủ tịch ư?

- Không phải. Ý tôi là.. cho tôi xin địa chỉ nhà riêng của Thượng Tân Phong!?

Lục Hạc Vĩ hơi bất ngờ nhưng vẫn nói địa chỉ cho cô. Cô quay người đóng cổng còn nói vọng ra:

- Cứ yên tâm. Tôi sẽ không phá vỡ quy tắc anh ta đặt ra đâu!? nhờ anh về chuyển lời với thiếu gia nhà anh như vậy nhé!

Phía biệt thự Thượng Gia, Lục Hạc Vĩ kể lại toàn bộ lời nói hôm nay của cô cho Thượng Tân Phong nghe:

- ... cô ấy nói như vậy đó thưa chủ tịch!?

- Ha~ Thú vị đấy. Tôi chống mắt lên xem ngày mai cô ta tự mò tới đây bằng cách nào..Sắp xếp người trên đường cô ta tới, gây khó dễ cho cô ta, để Đường Gia thấy khó mà lui.

- Nhưng đó là.. thiếu phu nhân tương lai của Thượng Gia..e là..

- Đừng kêu cô ta là thiếu phu nhân. Tôi sẽ không để yên cho cô ta làm chức vụ này đâu. Từ giờ ai mà gọi cô ta là thiếu phu nhân thì đuổi hết đi.

- Vâng.. Thiếu gia..

Đêm đó trời đổ cơn mưa, sấm chớp lóe lên, hiện ra một khuôn mặt điển trai, hàng lông mày với ánh mắt sắc sảo, cùng nụ cười ma mị của anh.

Sáng hôm sau, trời đã ngừng rơi tuyết, nhưng trên mặt đất tuyết vẫn chưa tan hẳn.

Cô mặc trên người bộ váy cưới trắng, làm bằng nhung lụa mềm, có rèm ở ngoài, còn có những hạt kim tuyến nhỏ lấp lánh.

Cô bước xuống lầu, Đường Nhã và Đường Diệu Nhi đang ở dưới, tay cô ta ôm lấy bà, vali cũng chuẩn bị sẵn.

Đường Nhã đi lại, ôm lấy cô một lần cuối:

- Lạc Đào.. đi đường bình an.. mẹ xin lỗi.. hãy tha lỗi cho mẹ..

- Không sao ạ. Con đi đây!?

Cô gỡ tay Đường Nhã ra rồi kéo vali rời đi. Vừa bước ra khỏi nhà, mặt đất lạnh đến cóng người, truyền đến tận xương sống. Cô tự nhủ bản thân:

" Hôm nay may thật. Tuyết không rơi và không lạnh như hôm qua ".

Cô ra khỏi cổng, không quay đầu lại nữa mà đi luôn. Phía mẹ con họ Đường:

- Hứ.. cũng đáng thôi. Dù sao cô ta cũng là con nuôi của mẹ. Mẹ cần gì phải buồn cơ chứ? Có con đây rồi mà!?

- Ừm.. dù sao con bé cũng sống lâu với mẹ rồi. Mẹ cũng xem con bé như là đứa con của mình..

- Đi vào thôi mẹ!? Bên ngoài trở lạnh rồi.

Cô đi chân trần trên lớp tuyết dày. Người đi đường ai cũng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:

- Cô ta bị sao vậy?

- Thất tình đến nổi điên sao?

- Cũng không đến nổi mặc váy cười, còn đi chân trần trong thời tiết lạnh như vậy chứ?

- Ai da.. thật chả hiểu nổi giới trẻ bây giờ nghĩ sao luôn..

- ...

Cô im lặng, đi qua làn người đông đúc. Chân cô đã lạnh đến mức tái lên và xuất hiện nhiều vết xước không thèm rỉ máu.

Đi mãi, đi mãi, dù đã tới trưa nhưng vẫn chưa thấy nơi cô cần tới. Cứ đi theo địa chỉ của Lục Hạc Vĩ đưa cho. Cô dần rời xa thành phố và tới ngoại ô, nơi vắng vẻ, thiếu người ở. Nhưng cô vẫn không từ bỏ mà bước tiếp.

Đến một con đường đất đầy đá nhọn nhô lên. Cô do dự một lúc rồi đạp lên mấy cục đá, nhịn đau mà đi qua. Mấy vết xước giờ đã thành những vết thương máu chảy rất nhiều.

Đi hết con đường đó, vẫn không thấy một bóng người mà xung quanh chỉ toàn là cây cối um tùm. Chả giống nơi có người ở tí nào. Trong lòng cô nghi ngờ:

- Có phải cái tên trợ lí Lục này đưa địa chỉ sai cho mình không thế!?

Đang do dự có nên bước tiếp không, thì tiếng động cơ xe máy khiến cô bừng tỉnh. Một đám người đi qua cô và dừng lại sau lưng cô.

Tên đại ca của đám đó xuống xe đi lại phía cô:

- Này cô em!? Sao mặc đồ cô dâu đi tới đây thế? Có phải muốn tìm bọn anh không. Haha ~..

Khi đó, trong lòng cô rất bực, thẳng tay cô cho hắn ăn một cái bạt tai đau điếng:

- CÚT!?

- ây dô.. cá tính phết.. anh thích.. nào trời lạnh rồi. về với bọn anh, bọn anh sẽ làm ấm em và cho em nếm mùi sung sướng chưa từng có.

Tên đại ca tiến lên định cầm lấy vai cô. Cô nhanh chóng cầm tay hắn và bẻ ngược ra sau. Hắn thật sự tức giận:

- Giết con nhỏ láo xược này cho tao

Tất cả cầm gậy xông lên, cô bình tĩnh nói:

- Từ từ đã, đợi tôi một lúc.

Cô cầm vào tà váy cưới của mình rồi dùng lực xé ngắn nó lại. Bọn chúng thừa cơ xông lên, cô bắt lấy một tên, bóp xương cổ hắn gảy gậy rơi xuống, cô đá gậy bay lên và cầm lấy.

Cô quăng tên kia xuống, trò chơi chính thức bắt đầu. Cô xông lên, đánh vào đám người của hắn. Một lúc sau, cô đã hạ hết. Tên đại ca vì quá nhục nhã mà cầm dao lao lên phía cô.

Cô đánh vào cổ tay hắn, con dao rơi xuống cô cầm lấy. Dùng đầu gối đá vào mặt hắn, chưa dứt, cô xoay người cho một đạp thật mạnh vào bụng hắn. Hắn văng ra xa, cô phóng con dao trong tay về phía hắn, con dao cắm xuống gần đủng quần hắn. Hắn run cầm cập xin tha mạng:

- Xin cô tha mạng.. chúng tôi sai rồi.. từ này chúng tôi không dám nữa.. xin cô tha cho chúng tôi!?

Cô liếc mắt qua hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Rồi từ từ dịu lại:

- CÚT!?

Bọn họ nhanh chóng leo lên xe và chuồn đi. Mặt cô tái mét, đôi môi trắng bệch khô nứt. Bước đi càng ngày càng chậm lại.

Tầm nhìn cô lại dần mờ mờ ảo ảo, rồi sau đó ngã xuống. Trời cũng vì cảm động mà rơi tuyết phủ đầy trên người cô.

Máu vẫn còn dính trên váy và chân, dần chảy ra và thấm vào tuyết trắng xóa. Xung quanh cô nhuộm đỏ lên.

Đột nhiên có một chiếc xe ô tô dừng sau cô, một người mở cửa và chạy ra, nhấc người cô ra khỏi lớp tuyết:

- Này!? Cô gì ơi? Cô còn sống không vậy?

Cô không động đậy, người đó chạm vào mạch trên cổ của cô, thấy còn đập thì bế cô vào xe và đưa đi.