Hương Vị Tình Ái

Chương 34: Trốn Chạy



Một đêm dài trôi qua, thế giới ngoài kia vẫn không ngừng nhộn nhịp, ấy mà chỉ có bọn họ - hai con người ở hai đầu mút khác nhau, hai thế đối lập nhau là dường như giậm chân tại chỗ, không có bước tiến triển gì thêm. Quên đi một người mà bản thân vốn không muốn nghĩ đến đã là rất khó, thế nhưng để cố ép chính mình phải xóa bỏ đi những hình ảnh mình ngỡ đã từng yêu điên cuồng thì lại càng khó hơn gấp bội lần. Mặc cho người ta có giỏi đến đâu, có tài đến độ nào, thì một khi đã yêu vào rồi, hết thảy đều hóa ngu ngơ cả thôi.

Trời còn chưa sáng hẳn, thế nhưng tiếng hốt hoảng đến mức đứng từ xa cũng vẫn có thể nghe rõ từng chữ của người đàn ông đã bắt đầu vang lên, khiến cho cả bệnh viện phải một phen tất bật ngược xuôi. Để mà nói về danh tiếng của Lãnh Hàn Thiên, thì thật sự, cái tên của hắn đã truyền đi xa đến các thành phố khác, chứ không chỉ là riêng thành phố A kia thôi. Vậy nên, nếu như người đàn ông quyền thế này đã tức giận, đừng nói là bệnh viện, cho dù có là cả thành phố X đi chăng nữa, thì liệu được mấy ai dám làm trái ý hắn, dám làm chậm trễ việc quan trọng của hắn dù chỉ là một chút?

Bộ mặt hốt hoảng, làm cho người ta không khỏi rùng mình khiếp sợ Lãnh Hàn Thiên, quả thật là lần đầu được tận mắt chứng kiến. Không phải lời đồn nói rằng Lãnh Hàn Thiên hắn giống như một người đàn ông vô cảm, lúc nào cũng trưng ra một nét mặt lạnh lùng như tảng băng, bên cạnh đó còn rất tàn nhẫn vô tình hay sao? Vậy thì rốt cuộc là vấn đề gì mà lại có thể mang sức ảnh hưởng lớn đến hắn, biến hắn từ một bá chủ của thành phố, trở thành một con người với vẻ mặt lo sợ, thống khổ như vậy?

Vốn cho rằng Đỗ Hiểu Nghi vì vừa mới tỉnh lại nên thân thể còn hơi mệt, thế nên đêm qua, Lãnh Hàn Thiên hắn mới không muốn tiếp tục cùng cô “tranh luận” hay nói thêm lời nào về câu chuyện của hai người, chỉ đành im lặng bước ra ngoài, cũng là cho cô có một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Tưởng chừng sáng hôm sau, tâm trạng Đỗ Hiểu Nghi đã bình ổn hơn trước vài phần, thì hắn mới lại cùng cô nói chuyện một lần nữa, vậy mà bản thân hắn đâu ngờ tới, vừa bước chân vào căn phòng với đầy mùi thuốc này thì Lãnh Hàn Thiên đã không còn nhìn thấy người phụ nữ nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng kia đâu nữa, tìm xung quanh khắp căn phòng cũng chẳng có càng làm cho hắn thêm sốt ruột hơn. Cũng bởi vì vậy, cho nên Lãnh Hàn Thiên mới vội vàng đi tìm bác sĩ, đồng thời ra lệnh cho bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện phải ngay lập tức đi tìm Đỗ Hiểu Nghi.

Không thể không tuân theo, bởi nếu như không thực hiện theo yêu cầu của người đàn ông đó, thì đảm bảo, gia đình của bọn họ chắc chắn sẽ không trụ nổi trong thành phố này quá ba ngày, vậy nên bọn họ cũng nhanh chân đi tìm. Thế nhưng, dù là tất cả các bác sĩ, y tá trong bệnh viện, dù là mở rộng ra khắp cả trong và ngoài bệnh viện, thì bọn họ đều không tìm thấy Đỗ Hiểu Nghi đâu cả. Từ việc này, Lãnh Hàn Thiên đã rút ra được một điều, không phải là “vợ” của hắn gặp nguy hiểm gì, mà vốn dĩ là cô đang muốn chạy trốn khỏi hắn. Bởi vì nếu như mà Đỗ Hiểu Nghi xảy ra bất trắc gì, với thân thể suy nhược, ốm yếu kia, thì sớm đã tìm ra cô rồi. Và hơn thế nữa, ở trong cái thành phố X này, hay thậm chí là thành phố A, cô cũng không quen ai chứ huống hồ chi là đắc tội để người ta đe dọa đến tính mạng.

À, mà hình như cô còn có vài người thân, còn người cha ruột cùng bà mẹ kế kia nữa, không phải sao? Có lẽ khỏi nói thì cũng tự hiểu, bởi theo như Lãnh Hàn Thiên hắn nghe được thông tin từ Chu Nhật Lan - mẹ hắn, thì Đỗ Hiểu Nghi đã không còn bất kỳ một mối liên quan nào đến Đỗ Nhược Lăng nữa rồi, đặc biệt là thời điểm sau khi cùng hắn kết hôn. Từ đó có thể suy ra được, cô không thể nào bị bọn họ bắt đi, vì chắc chắn bây giờ ngay cả bọn họ cũng không biết cô ở đâu để mà tìm đến.

Sau những lời nói đêm qua, rốt cuộc thì Đỗ Hiểu Nghi cô vẫn không thể tin lời hắn, cô không muốn cho hắn thêm một cơ hội nào nữa, và đồng thời cũng dùng cách trốn chạy để trừng phạt hắn. Tuy rằng bệnh tình chưa khỏi, thân thể đau nhức, nhưng với một người đã có lòng “vượt ra khỏi lồng giam” mà nói, dẫu bản thân có nhiều vết thương đến mấy, thì cô vẫn cố gắng gượng trốn thoát khỏi hắn. Năm giờ sáng - một mốc thời gian chưa phải gọi là sáng hẳn, thế nhưng tìm xung quanh cả trong lẫn ngoài bệnh viện cũng không thấy đâu, vậy có nghĩa là đêm qua đến nay, Đỗ Hiểu Nghi không hề ngủ, mà chẳng qua chỉ là cô muốn đợi hắn rời khỏi bệnh viện để có cơ hội vùng mình chạy đi. Nếu thật là như thế, thì có lẽ giờ này, cô đã chạy được một quãng đường khá xa rồi nhỉ?