Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 118: Sư tôn thỉnh thoảng sẽ mắc mưu



Mặc Nhiên có bóng.

Hắn… Không phải người chết?

Trong đầu toé lửa, nháy mắt hiện lên rất nhiều chi tiết, nếu Dung Cửu còn có nhục thân, hắn nhất định sẽ bị chân tướng này làm cả kinh tới run người, tiện đà máu nóng dồn lên, đập vào đầu một mảnh hỗn loạn.

Dung Cửu đứng cứng đờ như gỗ một lát. Một người gặp phản ứng lớn, thường thường so với hoàn cảnh vị trí ngày thường của hắn rất liên quan, tỷ như một số người, bình thường chính là chim sợ cành cong, gặp biến cố dễ bị doạ vỡ mật, lại tỷ như Tiết Mông thiên chi kiêu tử này, xưa nay bình tĩnh, chuyện tầm thường không làm cậu kinh ngạc.

Mà Dung Cửu là người sống trong vũng bùn cả một đời, hắn trải qua rất nhiều chuyện cực khổ, thứ nhất nghĩ tới chính là—— Chuyện này có thể nguy hiểm tới mình không, nếu không, thật sự làm sao mới vớt được chút ý tốt.

Hắn thật mau liền ý thức được, Mặc Nhiên là người sống lẫn vào Quỷ giới, chuyện tốt với mình, thật đúng là quá lớn.

Hắn chỉ cần vạch trần thân phận của Mặc Nhiên, đó là công lớn, nhất định sẽ nhận được một chức quan ở địa phủ, đến lúc đó dương mi thổ khí, khí phách hăng hái, khi sống lấy sắc thờ người thì sao, chỉ cần nắm lấy cơ hội, sau khi chết có thể sống an nhàn, không uống công làm nam nhân.

Đây đúng là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.

Hắn còn cần đi luân hồi để làm gì? Lập tức là có thể sống những tháng ngày thoải mái nhất, không cần bàn, xoá sạch mọi thứ, làm lại từ đầu.

Con ngươi đào hoa hơi nheo lại, bên trong hiện tia sáng rực rỡ, Dung Cửu như thể có thể nhìn thấy cảnh mình phong quan tiến chức, giống những quan sai Quỷ giới, ngồi kiệu trúc xanh buông lụa mỏng, lão thần khắp nơi, tựa yêu ma quỷ quái thong dong đi qua.

Dung Cửu càng nghĩ càng vui mừng, nhưng ngẫm lại, mình nhu nhược vô lực, nếu muốn chuồn đi mật báo dưới mí mắt Mặc Nhiên, cơ hồ không có khả năng. Cần tìm cách, làm Mặc Nhiên ốc không mang nổi mình ốc…

Hắn vừa động não, ánh mắt dừng trên Sở Vãn Ninh mặc cát phục đỏ rực.

“Sở Tiên Quân.”

Dung Cửu ngồi xuống cạnh Sở Vãn Ninh, nâng má, chào hỏi với người ta.

Sở Vãn Ninh lại chỉ lo thăm dò kết giới phần mình, một tiếng cũng không ra khỏi cổ, hai tròng mắt lạnh như băng nhắm lại, lông mi như đọng một tầng sương tuyết.

“Còn chưa dò ra sao?” Dung Cửu hỏi thử.

Đợi một lát, thấy Sở Vãn Ninh không phản ứng lại hắn, nhưng cũng không đuổi hắn đi, Dung Cửu liền lo tìm chỗ ngồi cho mình, nói vài câu, sau đó nhẹ giọng bảo: “Sở Tiên Quân, kỳ thật vừa rồi, có chuyện ta không nói thật với người, sợ người nghe xong sẽ coi thường ta, không thương hại ta nữa, để lại mình ta ở nơi đó.”

Ấn đường đen nhánh của Sở Vãn Ninh nhíu chặt, y tuy không nói gì, giữa ánh mắt lại có bụi lửa, chỉ là hiện giờ y còn nhịn, còn khắc chế, không định phát tiết.

Nhưng ánh lửa này, làm sao có thể thoát khỏi mắt Dung Cửu chứ?

Dung Cửu dùng giọng khe khẽ, nhu nhu nhược nhược mà nói: “Ta vừa rồi nghĩ lại cẩn thận, cảm thấy không nên nói dối Tiên Quân. Trong lòng có băn khoăn, nên muốn nhận sai với Tiên Quân…”

Hắn mở màn rất khéo léo, chó ngáp phải ruồi giống với Mặc Nhiên, đều muốn “Nhận sai”.

Sở Vãn Ninh vốn còn không thấy ghê tởm, nhưng nghe Dung Cửu vừa nói như vậy, rốt cuộc mở mắt, lại không nhìn Dung Cửu, lạnh lùng nói: “Ngươi khi sống làm ở ngoã tử của ai.”

Dung Cửu sửng sốt: “Tiên Quân… Đã biết rồi?”

Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía Mặc Nhiên, ám đạo không ổn, họ Mặc thế mà không định gạt Sở Vãn Ninh, thẳng thắn trước một bước, mình châm thêm một ngọn lửa, còn có thể làm gì nữa?

“Ta với Mặc Tiên Quân…”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Sở Vãn Ninh cắt ngang: “Ta hỏi ngươi, khi sống làm ở ngoã tử của ai.”

Dung Cửu cắn cắn môi: “Đào Tiên Lâu Trúc Tử Trấn.”

“À, Đào Tiên Lâu.” Sở Vãn Ninh lặp lại một lần, cười lạnh, lại không nói nữa, sắc mặt khủng khiếp đến lợi hại.

Dung Cửu trộm nhìn thay đổi của y, mím môi, thử thăm dò: “Sở Tiên Quân, người sẽ không khinh thường ta chứ?”

Sở Vãn Ninh: “… …”

“Mệnh ta khổ, thân thể lại yếu, bị bán tới ngoã tử lấy tiền, nếu có chọn, ta làm sao có thể giống Tiên Quân, tư thế hiên ngang oai hùng, trừ ma trấn yêu.” Dung Cửu nói, thở dài, làm như phiền muộn mà nói nhỏ, “Nếu có thể luân hồi chuyển thế, ta cũng muốn thành tuấn khiệt như Tiên Quân, vậy thật tốt.”

“Luân hồi không thay đổi linh hồn và tính cách.” Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, “Xin lỗi, nhưng chúng ta không phải người chung đường.”

Dung Cửu bị y tạt nước lạnh, trên mặt vẫn tươi cười không hề thay đổi, hắn cúi đầu nói, “Ta biết, ta không thể so với Tiên Quân, cũng chỉ là hy vọng xa vời trong lòng mà thôi. Loại người giống ta, nếu không cho mình chút hy vọng, không cho mình chút niệm tưởng, chỉ sợ khi ở ngoã tử một hai năm, đã muốn tự sát rồi.”

Thấy Sở Vãn Ninh hờ hững không nói, Dung Cửu dư quang liếc Mặc Nhiên một cái, thấy hắn có vẻ không nghe thấy mình nói chuyện với Sở Vãn Ninh, sau đó mới nhẹ giọng thở dài: “Rốt cuộc, khách nhân tới ngoã tử, thường đều hung ác thô bỉ, không coi bọn ta như người mà đối đãi. Lúc ấy, có thể tiếp ân khách như Mặc Tiên Quân, đã làm người thèm muốn rồi.”

Sở Vãn Ninh vẫn không nói gì như cũ, nhưng gân xanh trên mu bàn tay tựa hồ bạo đột, nếu y có linh lực, chỉ sợ tường này đã bị y chọc thủng năm lỗ rồi.

Y nhịn một lát, vẫn nhịn xuống, cực kỳ trầm thấp nói: “Có gì mà thèm chứ.”

Dung Cửu dùng khuôn mặt nhu mị khả ái, toát ra một tia tình ý, không nhiều không ít, gãi đúng chỗ ngứa.

“Mặc Tiên Quân là người tốt nha, tuy hắn cuối cùng phạm phải hồ đồ, lấy tiền của ta, nhưng ta nghĩ, có lẽ trước đây ta hầu hạ hắn chưa thoả đáng. Ngày xưa hắn luôn phân rõ trái phải, tính tình cũng vui vẻ.”

Vẻ mặt Sở Vãn Ninh lãnh đạm, yên lặng nghe.

“Trong lâu bọn ta, đều là những người từng ở cùng hắn, đều thấy hắn tốt, không ít quan nhi luôn mong ngóng hắn lại tới nha.”

“… Hắn thường xuyên đến à?”

Dung Cửu ra vẻ cười khổ: “Thế nào là thường xuyên chứ? Tiên Quân hỏi như vậy, trong lòng ta cũng không rõ.”

“Vậy ngươi nói hắn bao lâu tới một lần, đi thường tìm ai, lần cuối cùng là khi nào.” Môi mỏng của Sở Vãn Ninh chỉ khẽ động, một đống vấn đề đã bắn ra, có thể muốn mạng Mặc Nhiên.

Dung Cửu giả vờ không nhìn thấy huyết quang dày đặc nơi đáy mắt Sở Vãn Ninh, thêm mắm thêm muối mà đáp: “Bao lâu tới một lần, ta cũng không nhớ, nhưng một tháng ba mươi ngày, mười ngày luôn thấy hắn, còn tìm ai… Cũng không cố định, ầy, nhưng đều là chuyện quá khứ, Tiên Quân đừng trách hắn…”

“Ta hỏi ngươi lần cuối là khi nào.” Khuôn mặt Sở Vãn Ninh thật sự đóng băng ba thước, “Nói.”

Kỳ thật từ sau ngày Mặc Nhiên trọng sinh, đã không còn gặp lại Dung Cửu, cũng chưa từng đến ngoã tử nhà thổ.

Nhưng Dung Cửu nhìn sắc mặt Sở Vãn Ninh, trong lòng biết đương nhiên không thể đáp thật, liền giả vờ hồ đồ, lại thêm một thanh củi lửa: “Ta cũng… Nói không rõ, nhưng tới tận khi ta chết, ngoã tử thỉnh thoảng vẫn thấy bóng dáng Mặc Tiên Quân… Hẳn là, cũng cách không xa đi.”

Lời còn chưa dứt, Sở Vãn Ninh bỗng dưng đứng lên, năm ngón tay thon dài rút về, tay áo rộng buông xuống.

Mông lung trong bóng đêm, cả người y phát run rất nhẹ, trong mắt mơ hồ rơi xuống nước tinh hoả nóng rực.

Dung Cửu mừng thầm trong lòng, thầm thấy Tiên Tôn này quả thật đơn thuần dễ lừa, mình là tiểu quan trông phong hoa tuyết nguyệt, giỏi nhất xem tâm tư người khác, chỉ cần mở miệng, loại người chính phái như Sở Vãn Ninh, đảm bảo cắn câu.

Nhưng trên mặt Dung Cửu sớm đã chuẩn bị tốt vẻ lo sợ không yên, vội nói: “Sở Tiên Quân, làm sao vậy, là ta nói sai gì sao? Nhưng, giờ đều là oan nghiệt kiếp trước, ngàn vạn lần đừng trách cứ Mặc Tiên Quân… Hắn… Hắn không phải kẻ ác…”

“Hắn có phải kẻ ác hay không cần ngươi nói cho ta?” Sở Vãn Ninh giận đến phát run, lạnh lùng nói, “Ta dạy đồ đệ, đến lượt ngươi quản à?!”

“Sở Tiên Quân…”

Sở Vãn Ninh căn bản không để ý tới hắn, trong mắt y đều là lạnh giá, lạnh lẽo cùng lửa giận mãnh liệt. Y đẩy Dung Cửu chắn trước mặt mình, nhanh chóng đi tới bên cửa, tóm cổ áo Mặc Nhiên, nhanh chóng kéo hắn lên.

Mặc Nhiên lắp bắp kinh hãi, vội quay đầu lại: “Sư tôn?”

Sở Vãn Ninh thu tay, tựa hồ cảm thấy chạm vào cổ áo hắn cũng rất bẩn, y giống như con báo rình rập chờ bắt mồi, nhìn chằm chằm mặt Mặc Nhiên, một lúc sau, lại lập tức giận tới không nói nên lời.

Y còn có thể nói cái gì?

Khiển trách trên Thiện Ác Đài như vậy, cũng chưa làm Mặc Nhiên tỉnh ra, rõ ràng đã nhận sai, trước mặt mình dáng vẻ như con chó nhỏ…

Ai biết vẫn sẽ trộm đến cái gì Phân Đào Lâu đoạn tụ, gọi tiểu quan?!

Mặc Nhiên không biết mình bị chơi xỏ, nhưng thấy vẻ mặt Sở Vãn Ninh tràn đầy tức giận, vẻ mặt ai oán lại chán ghét, không biết có phải nhìn lầm hay không, lại có chút bi phẫn bị áp chế.

“Mặc Vi Vũ, lời ngươi nói, đến tột cùng mấy câu là thật, mấy câu là giả?”

Tiếng Sở Vãn Ninh nghẹn lại, lông mi run rẩy, sau một lúc trầm thấp nói.

“… Ngươi … Thật sự là phẩm chất kém, tính khó mài…!”

Những lời này như bàn thạch rơi vào biển, làm bắn lên bọt nước vạn trượng.

Mặc Nhiên đột nhiên chấn động, lui về sau hai bước, mờ mịt lắc đầu nhìn y.

Không đúng…

Không đúng…

Đây là những lời kiếp trước Sở Vãn Ninh thất vọng cực kỳ với mình, mới nói ra khỏi miệng.

Vì sao đang êm đẹp, y bỗng nói ra như vậy lần nữa?

Mặc Nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhất thời nóng nảy, hắn muốn mở miệng, lại bị Sở Vãn Ninh cắt ngang, ý tức giận trong mắt Sở Vãn Ninh như rừng lửa, tựa hồ thiêu hồng mắt y.

Y khàn khàn nói: “Ngươi còn muốn lừa ta bao lâu nữa?!”

Đầu óc Mặc Nhiên hỗn loạn.

Lừa cái gì? Sở Vãn Ninh đã biết cái gì?

Hắn có quá nhiều chuyện cũ dơ bẩn, không thể nhấc lên đài, bởi vậy thấy Sở Vãn Ninh dùng ánh mắt đáng sợ như thế, Mặc Nhiên nhất thời không nghĩ tới Dung Cửu phá rối. Sở Vãn Ninh từng bước ép sát, Mặc Vi Vũ lại lui về sau từng bước, mãi tới khi không lui được nữa, lưng dán lên tường.

Sở Vãn Ninh dừng bước lại, y nhìn mặt Mặc Nhiên, mấy phần tĩnh mịch, Mặc Nhiên nghe thấy giọng của sư tôn mình hơi nghẹn ngào.

“Ngươi muốn ta về để làm gì? Tiếp tục bị ngươi lừa, bị ngươi giận, chẳng biết gì bị ngươi chơi đùa à? … Ta cho rằng ngươi hiền lành Mặc Nhiên—— Ta cho rằng trẻ nhỏ dễ dạy rằng ngươi sẽ tốt! Ta cho rằng có thể dạy dỗ ngươi cẩn thận…”

Y từ từ nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói.

“Gỗ mục không thể khắc.”

“Sư tôn ——“

“Cút.”

“…”

“Ngươi nghe không hiểu từ cút à?!” Sở Vãn Ninh bỗng dưng mở to hai mắt, bên trong lạnh lẽo, “Mặc Vi Vũ, ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi khiến ta thành dáng vẻ thế nào cũng không biết, lại còn cùng ngươi quay về dương gian ư?”

Tâm Mặc Nhiên siết chặt, không màng y tức giận, tóm lấy tay y dưới vạt áo rộng, lắc đầu, đôi mắt ướt đỏ: “Sư tôn, người đừng nóng giận, nói với ta đã xảy ra chuyện gì, được không? Ta nếu sai chỗ nào, ta sẽ sửa, có được không? Người đừng đuổi ta đi…”

Sửa… Lúc ấy Mặc Nhiên cũng nói sẽ sửa, có sửa không? Nếu không phải gặp được Dung Cửu, mình làm sao biết được những chuyện này?!

Tâm đang loạn, Sở Vãn Ninh vốn là người rất tỉnh táo, nhưng tính tình y quá cứng rắn, hành động theo cảm tình, hơn nữa khi xưa quan hệ giữa Dung Cửu và Mặc Nhiên chịu không nổi, Dung Cửu diễn lại rất giống, nên mới dễ dàng lừa Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên giữ chặt không thể thoát, dưới cơn thịnh nộ, giơ tay gọi Thiên Vấn, nhưng mà làm sao có thể triệu nổi?

Y giận sắp không chịu nổi, nếu là người sống, đã thổ huyết luôn rồi.

Bỗng trước mắt sáng lên hồng quang rực rỡ, Mặc Nhiên gọi Gặp Quỷ tới, đưa Gặp Quỷ vào tay Sở Vãn Ninh, tự mình quỳ xuống trước mặt sư tôn, chỉ là một tay khác vẫn giữ chặt lấy tay Sở Vãn Ninh, sợ y lúc nào cũng sẽ có thể bỏ đi. Mặc Nhiên nói: “Sư tôn, ta biết mình… Làm rất nhiều chuyện khiến người giận, rất nhiều chuyện làm người khổ sở… Nhưng sau khi tới Quỷ giới, ta nói với người, đều là thật.”

Hắn ngẩng đầu lên, nén nước mắt lại, nhìn y: “Đều là thật lòng, ta không hề lừa người…”

Sở Vãn Ninh siết chặt Gặp Quỷ, lửa giận trong lòng cháy hừng hực, lại cảm thấy khó chịu cực kỳ, Mặc Nhiên dùng lực lớn như vậy giữ chặt mình, không chịu được run rẩy, gần như là tuyệt vọng, nhưng cũng gắt gao không chịu buông ra. Đau đớn của hắn tựa như chui vào hồn phách của mình, sao có thể không cảm nhận được?

Mặc Nhiên nói: “Sư tôn nếu không vui, nếu không muốn tha thứ cho ta, vậy thì đánh ta, mắng ta, đều có thể. Nếu thật sự không muốn gặp lại ta… Cảm thấy ta… Cảm thấy ta… Phẩm tính kém, chất khó mài…”

Hắn nói đến đây, bỗng dưng nghẹn ngào.

Mặc Nhiên cúi đầu, quỳ xuống trước mặt Sở Vãn Ninh.

“Nếu sư tôn thật sự không muốn… Muốn ta…”

Hắn không muốn Sở Vãn Ninh nhìn thấy hắn khóc, bả vai lại run rẩy không kiềm lại được, nước mắt rơi xuống, nhỏ lên mặt đất, không chút tiếng động thấm xuống.

“Về sau ta, liền… Rời khỏi Tử Sinh Đỉnh… Sẽ mãi… Không bao giờ xuất hiện trước mặt sư tôn nữa… Nhưng cầu xin người… Cầu xin người…”

Hắn quỳ, trán gần như muốn dán lên đất, nhưng tay kia chỉ giữ lấy cổ tay Sở Vãn Ninh, lại siết chặt như vậy, cố chấp như vậy, chết cũng không buông tay.

“Cầu xin người, đừng đi.”

“…”

“Sư tôn…”

Sở Vãn Ninh nhắm hai mắt lại.

“Người đã đồng ý với ta rồi, muốn cùng ta trở về, cầu xin người, đừng rời đi…”

Ngực đau lại nhói, rõ ràng chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi, vì sao vẫn đau như đao cắt, liệt hoả thiêu đốt tâm can.

Sở Vãn Ninh bỗng dưng mở mắt, gần như phẫn hận: “Ta đồng ý với ngươi? Vậy chuyện ngươi đồng ý với ta thì sao? Rõ ràng trên Thiện Ác Đài ngươi đã nói ngươi biết sai rồi, ở Thanh Thiên Điện quỳ xuống nói mình sẽ không tái phạm nữa—— Ngươi vì sao không thể làm được! Mặc Vi Vũ, ngươi thật sự khinh ta vĩnh viễn không bao giờ biết, sẽ không phạt ngươi nữa à?!”

“…!” Mặc Nhiên cả kinh, lại cảm thấy rơi vào sương mù, bỗng ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt át, “Cái gì?”

Lời còn chưa dứt, hồng quang của Gặp Quỷ đã hiện lên, tàn nhẫn đánh lên mặt Mặc Nhiên. Trong phút chốc ánh lửa toé lên, huyết hoa bắn ra, tung toé trên mặt đất.

Sở Vãn Ninh thật sự giận đến tàn nhẫn, giận đến nghẹn.

Một roi này đánh xuống, lại mảy may chưa hề tỉnh táo lại.

Bên mặt Mặc Nhiên xuất hiện một miệng vết thương rộng dữ tợn, từng giọt máu chảy xuống.

Nhưng hắn hoàn toàn không rảnh mà lo tới cơn đau, hắn nắm chặt tay Sở Vãn Ninh, mở to hai mắt truy hỏi: “Cái gì Thiện Ác Đài? Cái gì Thanh Thiên Điện? … Ta … Ta giấu người cái gì? Lừa người cái gì?”

Hắn đưa ra liên tục mấy câu hỏi, làm Sở Vãn Ninh càng giận choáng váng, muốn ném tay hắn đi, nhưng lại ném không ra.

Mặc Nhiên bỗng nhận ra có chỗ không đúng, đột nhiên quay đầu, nhìn vào bên trong kho hàng——

Tên Dung Cửu kia, thừa dịp hai người tranh cãi toé lửa, trong mắt không hề chứa người thứ hai, thế mà đã chuồn mất, chạy trốn không còn bóng dáng!!

Bất chợt bừng tỉnh, Mặc Nhiên lập tức phản ứng, thần sắc đại biến: “… Sư tôn, chuyện hắn nói tính sau! Mau đi theo ta! Nơi này không an toàn nữa, đi mau!”

Nói liền kéo Sở Vãn Ninh chạy ra đại môn, chạy được hai bước, đã thấy Dung Cửu dẫn theo một đội âm binh từ xa đến, trong miệng không ngừng hô: “Ở bên này, người sống kia, đưa theo tàn hồn… Hai người họ…”

Mặc Nhiên cực giận: “Sao ta không giết ngươi!”

Không kịp giải thích nhiều, Mặc Nhiên gắt gao nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, dẫn y chạy qua ngõ hẻm, phía sau truy binh đuổi theo càng nhiều, tiếng mõ tiếng còi cung đình triệt vang, Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua, thấy bốn năm ngọn đèn tập trung lại một chỗ, như tê tê phun hoả xà, đuổi sát theo bọn họ.

Mặt Dung Cửu được chiếu sáng rỡ, người có thân thể yếu ớt bị khi dễ quá mức kia, cực lực đuổi theo Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên, như sói đói thảm nhiều ngày đuổi theo con mồi, hắn như thấy mình là người có nhiều công lao, trong lòng rất đẹp, phát ra khí thế ngút trời chỉ trích hào kiệt binh lính.

“Bắt lấy họ—— Bắt lấy người sống tự tiện xông vào Quỷ Giới——!”

Chạy một nửa, cánh tay chợt bị giữ lại, lại thấy là đội trưởng vệ binh lúc trước giam mình, không khỏi hơi sợ trong lòng, vẫn phẫn nộ quát: “Bắt ta làm gì! Còn không bắt kẻ phía trước?”

“Bọn họ tự tiện trốn đi, không phải ngươi cũng muốn tự tiện chạy hả?” Đội trưởng vệ binh kia híp mắt, không có ý tốt mà nhìn hắn.

Dung Cửu kinh hãi, nói: “Ta, ta chạy là vì muốn thay Tứ Vương gia bắt người, là ta phát hiện ra người sống… Là ta phát hiện Mặc Vi Vũ không phải quỷ, ngươi mong đừng có bắt ta, cướp công trước mặt Tứ Vương gia!”

Đội trưởng vệ binh đầu tiên ngẩn ra, sau đó ngẫm lại, liền cười to: “Ngươi phát hiện trước? Có công? Ha ha ha ha ta cướp công lao của ngươi?”

Kẻ tuỳ ý cười to kia bỗng nhiên im bặt đe doạ.

“Ta thấy ngươi bị điên rồi! Kẻ sống kia là Tứ Vương gia tự nhận ra! Bằng không ngươi cho rằng, vì sao chỉ một tiểu quỷ tầm thường, Tứ Vương gia lại phong kín toàn bộ hành cung? Ha, còn cướp công, ta thấy ngươi mù, muốn cướp công với Tứ Vương Gia!”

Dung Cửu kinh hoảng, chân lảo đảo, đột nhiên ngã quỵ trên đất.

Trước mắt âm binh mãnh liệt cuồn cuộn đi qua, đuổi theo bóng dáng Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh, môi Dung Cửu run rẩy, không chịu được run lẩy bẩy, lẩm bẩm nói: “Đã phát hiện từ lâu? Quỷ Vương từ lâu đã… Tự nhận ra? Ta… Ta không phải người đầu tiên? Không, không có công ư? Ta…”

Guốc lí phong lưu, cảnh phú quý được chào đón trên đường ầm ầm đổ nát, lại bị âm binh cuồng loạn dẫm đến dập nát.

Dung Cửu sửng sốt trong chốc lát, bỗng điên cuồng, giãy dụa muốn đi lên phía trước, thân ảnh hắn yếu đuối, như mệnh phù du hèn mọn không chấp nhận, giống như ngọn đuốc đã tắt ngấm.

Hắn chưa từng sống dễ dàng, cũng chỉ có một cái giường, nam nhân, phú quý, ân khách thường thường tới lui.

Một căn nhà nhỏ không thấy mặt trời, thuỵ não kim thú, sớm chiều khó phân, đó là cả đời của hắn.

Quá tối, đêm vĩnh viễn không có điểm ngừng, hắn muốn ngày mai, hắn nguyện vì ngày mai, vì một con đường sống nửa điểm hi vọng, đánh cược tôn nghiêm của mình, thân thể, mặt mũi, thiện ý, lương tri…

Vì một ánh sáng, vì một ngọn lửa sưởi ấm cho một mình mình.

“Đợi đã! Chờ ta! Sở Tiên Quân, cứu ta——!”

“Bắt hắn lại! Tự chạy trốn, áp giải tới bên Tứ Vương Gia tra khảo!”

“Không—— Đừng mà!” Ngón tay tái nhợt không chút huyết sắc của Dung Cửu bám lên mặt đất, tóc tán loạn vì giãy dụa, gương mặt hoa dung nguyệt mạo sầu thẩm dưới ánh trăng nhợt nhạt phá lệ âm trầm đáng sợ, hai mắt hắn trợn lớn, gào rống lộn xộn, “Đừng mà! Sở Tiên Quân, cứu ta!” Trong chốc lát lại cuồng loạn gào lên, “Là ta phát hiện trước! Ta phát hiện người sống trước! Là ta! Các ngươi không thể làm vậy với ta! Không có ta, các ngươi không thể tìm thấy hai người họ! Các ngươi cướp chỗ tốt của ta, các ngươi đều cướp công của ta!”

Hắn bị kéo đi, kéo xa, tiếng điên cuồng thét chói tai rất nhanh bị tiếng bước chân rầm rập che mất…

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai ra khỏi Quỷ Giới rồi~~

Về Dung Cửu, không viết kết cục nữa, đường đi của hắn không có ai cho một ngọn đèn, cũng thiếu cơ hội làm người tốt, cuối cùng đến đây thôi, em gái nào đau lòng vì hắn, có thể tự bổ não sau khi Dung Cửu bị kéo xuống thì sống chung với Tứ Quỷ Vương 23333

Nếu không thì hôm nay thêm một tiểu kịch trường EG nha?

Quỷ tốt Giáp: Đại Vương! Bắt được một kẻ bỏ chạy!!! Đưa tới cho ngài!!!

Tứ Quỷ Vương: Nhòm nhòm nhòm nhòm nhằm nhằm (ngồi lùa cơm vào miệng, cơm trộn mỡ mắm tuy đơn giản nhưng ăn thật ngon!)

Quỷ tốt giáp: Đại vương, đừng ăn nữa, sẽ béo…

Tứ Quỷ Vương: Bốp!! (Giận dữ ném bát) Béo cái gì! Bổn vương là rắn chắc! Uy vũ! Ngươi có hiểu không!

Dung Cửu: (Ta không muốn hồn phi phách tán, ta muốn thăng quan phát tài QAQ)… Theo ý ta, Đại vương còn chưa đủ rắn chắc uy vũ, đại vương giờ có nặng bao nhiêu đâu? Nếu muốn rắn chắc uy vũ, tay như chân chân như eo, vậy mới đúng, Đại Vương lại ăn nhiều hơn chút nữa đi?

Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Dung Cửu [ Get chính xác trọng điểm vỗ mông mèo Tứ Quỷ Vương]