Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 122: Hình bóng sư tôn



"Đến, Mặc huynh, để giới thiệu với huynh, vị này chính là tiểu muội trong môn hạ của ta, tên là Tống Thu Đồng."

Cuối cùng vẫn phải căng da đầu ngồi xuống, để Nam Cung Tứ hưng phấn giới thiệu trên bàn tiệc. Tống Thu Đồng Tống Thu Đồng, nàng ta là cục mụn trên lưng hắn, trên đùi chỗ nào có bớt đều biết rõ, sao cần Nam Cung Tứ phải nhiều lời.

Nhưng trên mặt vẫn cứng đờ, nhịn xuống gật đầu: "Tống cô nương."

"Vị này chính là đệ tử thân truyền của Sở tông sư, Mặc Vi Vũ của Tử Sinh Đỉnh. Khi ở trấn Thải Điệp hẳn là muội đã gặp huynh ấy, có điều khi đó nhiều người, chắc muội cũng không nhớ."

Tống Thu Đồng cười dịu dàng, đứng dậy chỉnh lại y phục thi lễ nói: "Tiểu nữ Thu Đồng, tham kiến Mặc Tiên Quân."

"..."

Mặc Nhiên không tỏ vẻ thân thiết nổi, con ngươi sâu thẳm nhìn nàng ta hồi lâu, sau đó mới nói: "Khách khí rồi."

Đối với vị chính thê trong kiếp trước của hắn, trong lòng Mặc Nhiên thật sự ghê tởm. Loại ghê tởm này không phải sau khi chuyển kiếp mới có, ngược lại từ kiếp trước đã thâm nhập cốt tuỷ, không thể xoá nhoà.

Trước có gặp nhau vài lần, hắn cũng chưa từng đối mặt trực tiếp với nàng ta, vì vậy tuy chán ghét, nhưng cũng không có không thoải mái như hôm nay.

Nàng ta là nữ nhân nhu nhu nhược nhược, làm việc nói chuyện, luôn là từ ngữ nhẹ nhàng cẩn thận. Nàng tựa như tán cây ngây ngô kết trái đầu thu, thấp thoáng tươi tốt sau phiến là, mùi thơm tuy không bằng hoa, màu sắc cũng không bức người, nhưng lại làm người ta yêu thích, thân hình cân xứng no đủ, nhìn qua vô cùng ôn nhu ngây ngô, giống như cắn nhẹ một miếng, có thể nếm được vị chua ngọt của nước quả.

Chỉ là cắn sâu vào trong, mới có thể nhận ra bên trong toàn mùi hư thối, sâu chết bên trong, thân sâu thối rữa, đã mọc mốc.

Quả thật, so với hắn, kiếp trước Tống Thu Đồng cũng không làm tội ác tày trời gì. Đơn giản chỉ là phản bội Nho Phong Môn của nàng ta. Đơn giản chỉ là khi Mặc Nhiên đồ sát toàn thành, giao Diệp Vong Tích ra bảo vệ mạng mình. Đơn giản chỉ là, khi Lâm Nghi chìm vào núi thây biển máu, nàng được Mặc Nhiên ban thưởng mà vô cùng vui mừng, tự trang điểm cho mình loè loẹt lộng lẫy, lòng dạ hẹp hòi hầu hạ chủ nhân mới.

Đơn giản chỉ là, sau khi kết thúc việc đồ sát cả thành, vẻ mặt nàng ta chân thành, trước thi thể Diệp Vong Tích không bao giờ có thể mở miệng được nữa, khóc thảm khóc thiết, nói Diệp Vong Tích đối xử với nàng hung ác, không cho nàng nổi một ngày lành, nếu không phải Mặc Nhiên tới, chỉ sợ cả đời nàng đều phải làm trâu làm ngựa cho họ Diệp.

Còn nữa thì sao nhỉ?

Mặc Nhiên trầm mặc nghĩ.

Còn có gì nữa?

Tính Nam Cung Tứ nóng vội, còn mấy món chậm chạp chưa mang lên, hắn liền đi thúc giục làm nhanh. Vì vậy trong sương phòng chỉ còn lại hai người kiếp trước từng làm phu thê.

"Mặc công tử, ta kính huynh một ly." Nàng từ tốn rót cho hắn một chén rượu, nửa cánh tay lộ ra ngoài, trên cổ tay có một vết chu sa đỏ chói.

Ma xui quỷ khiến, Mặc Nhiên giơ tay, siết chặt cổ tay nàng ta.

Nàng kêu khẽ một tiếng, nâng con ngươi, kinh hoảng thất thố nhìn hắn, ánh mắt mềm mại như mang dòng nước xanh biếc: "Mặc công tử, huynh đây là..."

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm mặt nàng, nhìn một lát, ánh mắt hạ xuống, ngừng lại ở ngón tay thon dài của nàng.

"Thật là một đôi tay đẹp." Thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng, "Tống cô nương có biết chơi cờ không?"

"Sơ, biết sơ sơ một chút."

"Đôi tay đẹp như vậy, giờ cũng có thể hạ xuống một bàn cờ hay." Hắn lạnh lùng nói. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Nam Cung Tứ, còn có tiếng chó sói hắn nuôi, kêu to ngoài cửa.

"Thất lễ rồi." Mặc Nhiên buông tay Tống Thu Đồng ra, sau đó lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau sạch ngón tay mình.

Bên ngoài nhuộm màu long quang, ở đây đêm xuân ban công nở đầy hoa rực rỡ.

Mặc Nhiên vẻ mặt như thường, như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Tống Thu Đồng vô duyên vô cớ bị khinh thường, nhưng xưa nay nàng ta nhẫn nhịn giỏi, trong bữa ăn còn đứng dậy, thay Mặc Nhiên rót một ly rượu.

Hắn không uống rượu nàng ta rót, vì vậy ly kia không được chạm tới.

Nam Cung Tứ nói: "Mặc huynh, không lâu nữa là Linh Sơn Đại Hội rồi, huynh dù sao cũng là đồ đệ của Sở Tông Sư, không thể bảo y vứt bỏ mặt mũi. Đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Ta không tham gia."

"... Huynh không phải đang nói thật chứ?"

"Thật." Mặc Nhiên cười nói, "Đường đệ ta đi là đủ rồi. Khắp các môn phái trên thiên hạ đều đến Linh Sơn Đại Hội, ta sợ náo nhiệt, không muốn đi."

Nam Cung Tứ tựa như không tin, hắn nheo đôi mắt nâu lại, vẻ mặt như chim ưng.

Nhưng con ngươi Mặc Nhiên phẳng lặng, không hề nhìn lại hắn.

Ưng nhìn nham thạch chằm chằm một lát, nhận ra nham thạch thật sự chỉ là nham thạch mà thôi, không hề giấu thỏ bên trong, cũng không giấu hoạt xà.

Hắn dựa vào lưng ghế, chuyển đũa, bỗng nhếch miệng cười: "Thú vị đấy, ở Linh Sơn Đại Hội ta sẽ không thể gặp huynh?"

"Không thể gặp ta."

Tay Nam Cung Tứ vắt sau ghế, cười nhạo một tiếng: "Đồ đệ Sở tông sư lợi hại như vậy, sao lại không tham gia đại hội lớn như thế."

"..."

Mặc Nhiên thầm nghĩ, thực sự rất khó nói, nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói với Nam Cung Tứ, không phải thế, hắn là xác chết lão quỷ ba mươi hai tuổi vùng dậy, làm Đạp Tiên Quân đùa bỡn với một đám trẻ con, ngồi trên đài đều là kẻ bị hắn giết trong kiếp trước, đánh cả chưởng môn, chưởng môn này còn phải phát thẻ bài cho hắn, xếp thứ hạng của hắn.

... Quá vớ vẩn rồi.

Ho khan một tiếng, hắn nói: "Không tham gia không có gì hiếm lạ, mà ta không giỏi thuật pháp chính thống, học không chắc, nếu đi, càng làm sư tôn mất mặt thôi. Nam Cung công tử thân thủ tốt như vậy, đương nhiên tự phụ không lạ, không cần cười nhạo ta."

Lời này nếu chim công nhỏ Tiết Mông nghe được, hẳn sẽ rất vui mừng, cảm thấy Mặc Nhiên vuốt đúng lông rồi, nhưng Nam Cung Tứ ở Nho Phong Môn rắc rối phức tạp, từ nhỏ không có mẫu thân. Hàng ngày không đơn thuần như vậy, nên nghe Mặc Nhiên khen, cũng chỉ cười cười, cũng không tự đắc chẳng biết gì.

Hắn uống mấy chén rượu, hầu kết nhấp nhô, lát sau lấy tay áo lau, nói: "Nếu Mặc công tử không thi, ngoài cuộc tỉnh táo, không bằng đoán thử, khôi thủ đại hội lần nay, rốt cuộc sẽ là hoa lạc nhà ai?"

"..." Mặc Nhiên nghĩ thầm, ngươi mẹ nó hỏi cũng thật đúng người.

Hoa lạc nhà ai còn ai rõ hơn hắn nữa à? Trừ Câu Trần giả khả năng trọng sinh kia đi, trên đời chỉ còn Mặc Vi Vũ biết kết quả Linh Sơn luận kiếm năm đó.

Người thắng là...

"Nam Cung Tứ."

Bỗng rèm châu bị vén lên, loé lên ánh sáng, bóng dáng vững vàng ở phía sau. Hai nam nhân trong phòng không phản ứng, Tống Thu Đồng lại như bị kim đâm, bỗng dưng đứng lên, vẻ mặt làm người thương tiếc lo sợ không yên, cúi đầu hạ giọng nói: "Diệp, Diệp công tử."

Người tới dáng người thẳng tắp, một thân hắc y thêu chỉ vàng, bao tay áo gọn, vòng eo thon chắc. Mặt mày ba phần tú mỹ, bảy phần anh tuấn, không phải Diệp Vong Tích thì là ai?

"Không gọi ngươi." Diệp Vong Tích liếc nàng ta một cái, đỡ rèm châu, đi vào trong phòng, ánh mắt y luôn dừng trên một người duy nhất, có vẻ rất lạnh, lại loé chút ánh sáng nhỏ vụn khác thường, "Nam Cung Tứ, ta gọi chính là huynh đấy. Huynh phải nghe, ngẩng đầu lên."

Nam Cung Tứ không thèm ngẩng đầu, ngược lại nói với Tống Thu Đồng: "Muội đứng lên làm gì? Ngồi xuống."

"Không được, Nam Cung công tử, ta thân hèn mọn, vẫn nên để ta đứng thì hơn."

Nam Cung Tứ bỗng dưng bạo nộ, quát lên: "Ngồi xuống!"

Tống Thu Đồng hơi co lại, chống lên cạnh bàn, hơi do dự.

Diệp Vong Tích không cứng ngắc như thế, lãnh đạm nói: "Ngươi nghe hắn đi."

"Đa tạ Diệp công tử..."

Diệp Vong Tích không hề để ý tới Tống Thu Đồng, mà nói: "Nam Cung Tứ, huynh còn muốn làm loạn tới bao giờ? Chưởng môn sắp giận điên lên rồi. Đứng dậy, trở về cùng ta."

"Vậy là tốt nhất. Ta thấy ông ấy điên rồi, ông ấy coi ta như đã chết! Về không nói chuyện, ông ấy không thu hồi mệnh lệnh đã ban lúc trước, ta không quay về Nho Phong Môn nửa bước." Nam Cung Tứ gằn từng chữ một, "Diệp, công, tử, mời ngươi về đi."

"Huynh——" Diệp Vong Tích siết chặt quyền, cả người hơi run lên, Mặc Nhiên bên cạnh nhìn, cảm thấy y lúc nào cũng có thể lật đổ bàn tiệc kéo Nam Cung Tứ lôi đi, nhưng Diệp Vong Tích là quân tử, y thế mà cứng ngắc áp căm giận ngút trời xuống.

"Nam Cung Tứ." Y trầm mặc hơn mấy phần, sau đó mở miệng, giọng khàn khàn, mang theo chút vẻ mệt mỏi khi đi đường, "Huynh thật sự phải làm đến nông nỗi này hay sao?"

"Thì làm sao đâu?"

Diệp Vong Tích nhắm mắt lại, thở dài nhỏ đến khó phát hiện, nhắm lại mở. Y đứng trước bàn, lúc này liếc Mặc Nhiên một cái.

Việc xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, chuyện trong phái cũng không thể để người khác biết, Mặc Nhiên lập tức đứng lên, thi lễ với Diệp Vong Tích, nói: "Vừa nhớ ra, ta còn hẹn đi lấy y phục vào tối nay, đi chậm để chủ quán đợi lâu, nên xin phép đi trước."

Diệp Vong Tích gật đầu với hắn: "Đa tạ Mặc công tử."

"Không cần đa tạ với không đa tạ, các huynh cứ từ từ nói chuyện."

Mặc Nhiên đi qua bên cạnh Diệp Vong Tích, lúc cùng y sóng vai, cố ý vô tình nhìn y một cái. Cách gần mới nhận ra, Diệp Vong Tích vẫn đĩnh bạt như tùng bách, khí chất thậm trầm ổn trọng, nhưng đuôi mắt y phiếm màu hồng nhạt, tựa như trước khi tới, đã vừa khóc.

Mặc Nhiên bỗng cảm thấy Diệp Vong Tích ẩn nhẫn, lại có mấy phần, giống với Sở Vãn Ninh như vậy.

Hắn nhất thời nổi tâm huyết, nhịn không được quay đầu nói với Nam Cung Tứ: "Nam Cung công tử, tuy ta không biết huynh có khuất mắc gì với Diệp công tử, nhưng ta thấy y rất tốt với huynh. Nếu huynh đồng ý, thì nói chuyện từ tốn với y thôi, đừng có giấu chuyện không nói ra."

Nam Cung Tứ lại không cảm kích, hắn đang nổi nóng, cũng không quan tâm thân quen, lạnh lùng nói: "Không cần ngươi lo."

"..." Tên quỷ đoản mệnh này!

Mặc Nhiên đi rồi. Còn chưa xuống tới lầu, đã nghe tiếng Nam Cung Tứ gầm lên trong sương phòng, thanh niên như sói dùng răng nanh sắc nhọn xé nát linh hồn Diệp Vong Tích. Hắn đang chất vấn——

"Diệp Vong Tích! Ngươi rốt cuộc cho phụ thân ta uống mê hồn canh gì? Khiến ông ấy coi trọng ngươi hơn cả ta!! Về ư? Ta về với ngươi để làm gì? Từ nhỏ tới lớn, ta đã được tự làm chủ chuyện của mình bao giờ chưa? Hả? Diệp Vong Tích ta hỏi ngươi, các ngươi rốt cuộc... Các ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì!!!"

Tiếng bàn ghế rầm rầm, tiếng chén bát loảng xoảng rơi đầy đất.

Thị nữ ở lối nhỏ đều kinh hồn tán đảm, có khách nhân từ sương phòng của mình thò đầu ra.

"Làm sao thế?"

"Ấy chà, ai tình tình nóng nảy thế, nhìn dáng vẻ như thế, cũng đừng phá hỏng đồ của tửu lầu chứ."

Mặc Nhiên mím môi, quay đầu nhìn lại đường vừa đi.

Hắn nghe thấy giọng Diệp Vong Tích, như lá mùa thu khô héo, không chút sinh khí.

"Nam Cung, nếu ta đợi ở nhà làm huynh khó chịu. Vậy ta đi, không bao giờ xuất hiện trước mắt huynh nữa."

"..."

"Huynh về đi." Diệp Vong Tích nói, "Xin huynh đấy."

Nếu không phải chính tai mình nghe thấy, Mặc Nhiên kiểu gì cũng không tin, dáng người thẳng tắp như Diệp Vong Tích, sẽ mềm yếu nói ra chữ "Xin".

Trong ấn tượng của hắn, Diệp Vong Tích là quân tử không thể động, là chiến thần bách chiến bách thắng, Mặc Nhiên có thể tưởng tượng ra y đổ máu, lại không thể tưởng tượng nổi y rơi lệ, có thể tưởng tượng ra cái chết của y, cũng không cách nào tưởng tượng nổi dáng vẻ y quỳ xuống.

Nhưng hôm nay, y ở trong tửu lầu, làm trò trước mặt Tống Thu Đồng, nói với một nam nhân khác, xin huynh đấy.

Mặc Nhiên nhắm mắt lại.

Một người sống hai đời, lại có nhiều chuyện, không thể hiểu hết?

Ai cũng không trần trụi bày ra cho người ta nhìn. Mọi người đều dùng xiêm y che giấu thân thể, dùng từ ngữ xảo hoạt che giấu cảm xúc. Mọi người tự vây mình lại, cổ như cuống hoa hở ra thăm dò, tất cả mọi người trên thế gian đều có vẻ mặt rõ ràng, xướng thanh y xướng thanh y, xướng tiểu sinh xướng tiểu sinh, thiên hạ như diễn, che khuất cái xấu, có nghề rõ ràng.

Sinh xướng lâu rồi, ai cũng có thể nhận một bát nước, mắt phượng liếc lên, có thể xướng lên một khúc ngược lại?

Nhưng khi tất cả ngừng lại, ánh trăng biến mất, đêm khuya tĩnh lặng, ai cũng lau đi vệt sáng dày đặc, rửa gương mặt ban sáng, lộ ra ngũ quan xa lạ.

Hoá ra nam nhân anh khí, võ sinh cũng có một đôi mắt dịu dàng lưu luyến.

Mặc Nhiên quay về căn phòng mình đang ở tạm, hắn nghĩ, hắn sống hai đời, rốt cuộc nhìn rõ chúng sinh được mấy phần? Lại rõ mình mấy phần?

Một Sở Vãn Ninh, khiến lòng hắn sống mà chết, chết đi sống lại, Sở Vãn Ninh...

Vì thế hắn lại nhớ tới hôm nay Nam Cung Tứ thế mà nhận nhầm hắn thành Sở Vãn Ninh, có hơi nực cười, sao có thể nhận nhầm.

Nhưng rửa mặt lại nhận ra người trong gương đồng, buộc cao đuôi ngựa, mặc một bộ y phục trắng đơn giản của thuật sĩ.

Đuôi ngựa là sáng tuỳ ý buộc lên, đồ thuật sĩ là vì mấy ngày trước, y phục cũ đã hơi chật, hắn đến cửa hàng chọn y phục, dạo một vòng phát hiện có một bộ bạch y thật đẹp, hắn cũng không nghĩ nhiều, không tự hỏi vì sao mình thấy bộ y phục ấy đẹp, cứ thể mua nó, mặc lên người.

Nhìn vào gương, hắn bỗng hiểu được.

Hoá ra bạch y, giống với bộ của Sở Vãn Ninh.

Gương đồng hơi mờ, kiếp trước như mộng, Mặc Nhiên nhìn người trong gương, tựa như nhìn rõ màu sắc giấc mơ này, nhìn thấy chút hình bóng Sở Vãn Ninh, thấy bóng dáng y.

Nước chưa lau khô, theo đường cong chảy tới cằm.

Hắn đứng trước gương, như hiểu ra, tựa như hắn vụng về bắt chước làm Dạ Du Thần của Sở Vãn Ninh, chính hắn cũng vụng về bắt chước sư tôn của mình.

Mặc Nhiên theo bản năng tìm kiếm hình bóng của Sở Vãn Ninh ở hồng trần, tìm không thấy, nên tự mình thay thế chậm rãi biến thành y.

——

Năm tháng như thoi đưa. Con người ta hối hận, hoặc là vì cái khác.

Ta không thấy người được, nghĩ nếu người gặp chuyện như vậy, đương nhiên sẽ làm như thế nào. Người thấy gì sẽ mỉm cười, thấy gì sẽ bực mình.

Ta mỗi chuyện lúc làm đều nghĩ tới người, làm mỗi chuyện đều muốn người vui vẻ.

Ta nghĩ "Nếu người ở đây, ta làm như vậy, liệu người có gật đầu hay không? Có thể nguyện ý khen ta dù chỉ một chút, nói ta làm không hề sai hay không."

Ta mỗi ngày mỗi ngày đều như vậy, sâu trong cốt nhục, tạo thành thói quen. Cho nên về sau, ta cũng chẳng thể tự ý thức được.

Hoá ra thời gian thấm thoát, ta đã sống thành dáng vẻ, của người trong lòng ta.