Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 126: Sư tôn, chờ ta thêm một chương!



Ngọc Hành trưởng lão xuất quan, đương nhiên đáng ăn mừng. Nhưng Tiết Chính Ung biết Sở Vãn Ninh không thích ồn ào, miệng lại ít nói, bởi vậy cái gì nên nói thì nói, cái gì nên làm thì làm, ông đều an bài thoả đáng từ trước. Sở Vãn Ninh vốn đang sợ tiệc tối sẽ hơi xấu hổ, nhưng lại phát hiện mình toàn lo thừa.

Tiết Chính Ung tuy là hán tử cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư lại rất chu đáo, trường hợp nào cũng suy nghĩ có chừng mực. Ông để tất cả trưởng lão biểu diễn, trước mặt các đệ tử, nói ra vài câu từ đáy lòng, không nhiều lắm, không có vẻ lừa tình, ngược lại làm người ta thấu hiểu. Chỉ có Lộc Tồn trưởng lão không có nhãn lực, cười lớn:

"Ngọc Hành, hôm nay là ngày vui, sao ngươi vẫn cứ lạnh mặt thế? Ngươi nói mấy câu đi, ở đây có đệ tử mới nhập môn, chưa từng thấy mặt ngươi đâu."

Tiết Chính Ung cản lại hộ y: "Lộc Tồn, Ngọc Hành muốn nói, ta đều nói hộ y rồi, ngươi còn cố lôi kéo y làm gì nữa."

"Nhưng đâu có giống nhau, ít nhất cũng phải nói hai câu chứ."

"Nhưng y——"

"Không sao." Tiết Chính Ung còn muốn nói gì, lại bị một giọng nói trầm thấp thanh thanh lãnh lãnh cắt ngang, "Đã có đệ tử mới đến, thì ta nói hai câu thôi." Sở Vãn Ninh nói, đứng dậy từ chỗ ngồi, y nhìn quanh Mạnh Bà Đường một vòng, mấy ngàn người nhốn nha nhốn nháo đều nhìn y.

Nhưng Mặc Nhiên còn chưa tới.

Sở Vãn Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Nam Phong Hồng Liên Thuỷ Tạ, nhiều cơ quan vũ khí, để tránh bị thương, mong chư vị đệ tử mới nhập môn, không có chuyện thì đừng tự tiện xông vào."

Mọi người rơi vào trầm mặc.

Lộc Tồn nhịn không được hỏi: "... Nói xong rồi?"

"Nói xong rồi."

Sở Vãn Ninh nói, rủ mắt cúi đầu, phất tay áo ngồi xuống.

Mọi người lại càng rơi vào trầm mặc sâu hơn.

Đệ tử mới tới phần lớn đều nghĩ, bọn họ nghĩ thầm, chết đi sống lại, cách một thế hệ năm năm, đây là chuyện phàm nhân có thể trải qua chắc? Dù sao cũng nên nói ra cảm nhận trong lòng mình, hoặc là tạ ơn ân nhân cứu mạng, mấy chuyện như thế chứ.

Nhưng người này dường như chỉ nói một câu răn dạy, ném xuống một câu như thế là xong chuyện, cũng quá không có thành ý rồi.

Mà các đệ tử tuổi hơi lớn khẽ run lên, vài người thì thầm cùng với bạn đồng hành nói: "Là Ngọc Hành trưởng lão, không thay đổi gì luôn."

"Vẫn kiệm lời như trước."

"Phụt, đúng vậy, tính tình xấu quá xấu, trừ mặt đẹp ra, chỗ nào cũng không ổn." Dù sao nhiều người nhiều miệng, cách xa Sở Vãn Ninh cũng không nghe thấy, có người hài hước nói vậy. Mọi người nhìn nhau cười, lại nhìn Tiết Chính Ung ngồi bên cạnh nam tử bạch y như tuyết.

Tiệc bắt đầu, trừ mấy món Tứ Xuyên cay rát, còn có mấy món điểm tâm xinh đẹp, bày lên đầy bàn đều là đồ ăn ngọt Giang Nam, một bàn vô cùng náo nhiệt bày lên.

Tiết Chính Ung mở trăm vò rượu lê hoa bạch, chia đến từng bàn, rượu màu hổ phách rót đầy chén, Sở Vãn Ninh đang ăn miếng thịt viên gạch cua thứ tư, bỗng thấy một bát rượu lớn "bộp" một tiếng đặt xuống trước mặt.

"Ngọc Hành! Uống một chén!"

"... Đây là một chén à."

"Ôi dào quan tâm nó là chén hay bát làm gì, uống đi! Lê hoa bạch ngươi thích nhất!" Tiết Chính Ung mặt mày vui vẻ nhiễm hơi rượu, "Nói tửu lượng của ngươi đấy, Tiết mỗ ta bái phục! Đúng là ngàn ly không đổ! Vạn ly không say! Tới tới tới—— ly thứ nhất này, ta kính ngươi!"

Sở Vãn Ninh cười, y nâng bát lớn lên, leng keng một tiếng cụng ly cùng Tiết Chính Ung.

"Nếu tôn chủ đã nói vậy, bát thứ nhất, ta uống."

Dứt lời uống một hơi cạn sạch, đưa bát cho Tiết Chính Ung nhìn. Tiết Chính Ung quá mức vui mừng, hốc mắt hơi đỏ: "Tốt, tốt! Năm năm trước, ngươi hỏi ta có thể làm một hầm ủ lê hoa bạch không, khi đó ta không cho ngươi, sau này rất hối hận, ta cho rằng rốt cuộc... Rốt cuộc..." Giọng nói của ông nhẹ đi, bỗng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, lại cất cao giọng nói, "Không nói nữa! Nói làm gì! Sau này ngươi thích, bao nhiêu hầm lê hoa bạch cũng cho ngươi! Ta để ngươi cả đời uống rượu ngon!"

Sở Vãn Ninh cười nói: "Được, giữ lời đấy."

Bên này đang nói, Tiết Mông bên kia sột sột soạt soạt cùng một người nửa ngày, bỗng nhiên Tiết Mông kéo người kia tới đây, hai người đồng thời đoan chính hành lễ trước mặt Sở Vãn Ninh.

"Sư tôn!" Tiết Mông ngẩng đầu lên, gương mặt thiếu niên khí vũ ngang tàn.

"Sư tôn." Người nọ cũng ngẩng đầu, quả nhiên như hoa sen rời nước, nhẹ như mây trôi, không phải Sư Muội thì là ai?

Sư Muội ngại ngùng nói: "Đệ tử hôm nay ở trấn Vô Thường chữa bệnh từ thiện, về không kịp, giờ mới yết kiến sư tôn, thật ngại quá, mong sư tôn thứ tội."

"... Không sao."

Sở Vãn Ninh hạ mi, cẩn thận quan sát Sư Muội một lúc, trên mặt tuy nhàn nhạt, nhưng trong lòng bỗng dấy lên cảm giác kinh ngạc mất mát.

Đây là người Mặc Nhiên thích nhất, trổ mã không khỏi cũng quá mức phong hoa tuyệt đại.

Nếu nói năm năm trước, Sư Muội vẫn là mỹ nhân, thì hiện giờ, y như bông hoa quỳnh Vị Ương trong đêm hoàn toàn nở rộ, đài non xanh biếc rốt cuộc không thể giữ nổi cánh trắng nữa, mùi thơm ngào ngạt toả ra, làm xung quanh đều ảm đạm thất sắc. Y có một đôi mắt đào hoa sinh tình, bên trong đều là xuân thuỷ mềm mại, một tay không đủ ôm hết. Độ cung mũi nhu hòa, tăng thêm một phần sắc bén, giảm một phần nhu nhược, môi đỏ căng mọng, như anh đào tẩm đường, toả ra đều thơm ngon mềm mại.

"Sư tôn, đồ nhi rất nhớ người."

Y rất hiếm khi chân thành biểu đạt cảm xúc của mình, nên Sở Vãn Ninh không khỏi ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên nói gì.

Hốc mắt Sư Muội hồng hồng, tình thân ý động cực kỳ, làm Sở Vãn Ninh sinh ra một tia hổ thẹn.

Sao y lại ghen với Sư Minh Tịnh chứ? Mình là trưởng bối lại so với vãn bối nhỏ hơn nhiều như vậy, ở tôn vị này, y dựa vào đâu mà ghen với Sư Minh Tịnh?

Nghĩ như vậy, Sở Vãn Ninh gật đầu, nhàn nhạt thản nhiên nói: "Đều đứng lên đi."

Được cho phép, hai đồ đệ cùng đứng lên.

......

Sở Vãn Ninh vốn định làm mình yên lòng lại, nhưng liếc nhìn Sư Muội một cái, lại sửng sốt.

"..."

Sư Muội cao hơn Tiết Mông hả?

Chút chuyện này làm Sở Vãn Ninh sặc rồi, ho khan hai tiếng, nhịn không được nhìn nhiều hơn chút.

Còn không chỉ cao hơn một ít.

Vì vậy, dáng người Sư Muội càng đẹp hơn, vai rộng, eo thon, chân dài, dịu dàng lại cứng rắn, ưu nhã đẹp đẽ nói không nên lời. Dậy thì làm y, không còn dánh vẻ thiếu niên yếu đuối mỏng manh nữa.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh hơi trầm xuống.

Y cảm thấy mình thua có hơi thảm.

Nhưng mà... Thôi.

Dù sao tâm tư của y đối với Mặc Nhiên, đến chết cũng không nói ra, về sau càng không thể nói nữa. Cho nên Mặc Nhiên, tên kia đuổi theo y tới tận bích lạc dưới hoàng tuyền, cũng không nhận ra mình thích hắn, sau này, càng không thể nhận ra.

Hai người họ cả đời này làm sư đồ, tình nghĩa sâu đậm, cũng chưa chắc là không thể.

Chuyện khác, không thể cưỡng cầu, thì cứ bỏ đi.

Tiết Mông bỗng đỏ mặt, dùng khuỷu tay đẩy Sư Muội, liếc mắt một cái.

Sư Muội bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Thật sự là ta ư?"

"Đúng thế, huynh khá hợp mà."

"Nhưng những thứ này là thiếu chủ chuẩn bị năm năm..."

"Nên ta mới xấu hổ, huynh làm đi, huống chi không phải hôm nay huynh cũng mang ít đồ tới sao?"

"... Được rồi." Sư Muội thở dài, y không lay chuyển Tiết Mông được, đành nhận hộp gỗ rất lớn trên tay sau lưng Tiết Mông, ôm trong tay, đi tới ngồi xuống trước mặt Sở Vãn Ninh đang ăn thịt viên gạch cua.

"Sư tôn, thiếu chủ và ta... Năm năm nay chuẩn bị chút lễ vật, chỉ là chút... Tâm ý nhỏ, mong sư tôn vui lòng mà nhận."

Tiết Mông ở phía sau nghe, mặt càng đỏ hơn, cậu vì che giấu lo lắng của mình, khoanh tay trước ngực, như nhàn nhã xoay đầu đi, ra vẻ hứng thú với hoa văn khắc trên xà nhà Mạnh Bà Đường.

Người khác đưa lễ vật, theo lý mà nói mở ra luôn có hơi thất lễ, nhưng Sở Vãn Ninh là sư tôn hai người họ, cũng không muốn nhận vật quá quý giá, nên nghĩ nghĩ, hỏi một câu: "Là cái gì?"

"Là... Mấy thứ linh tinh mua từ mọi nơi về." Sư Muội rất thông minh, làm sao không hiểu tâm ý Sở Vãn Ninh, nên nói, "Đều không có gì đáng giá, sư tôn nếu không yên tâm, về mở ra xem là được."

Sở Vãn Ninh lại nói: "Về cũng không khác bây giờ, mở luôn đi."

"Không không không!! Đừng mở ra!" Tiết Mông sửng sốt, vội vàng quay lại muốn cướp đi.

Sở Vãn Ninh lại đã mở hộp ra, cuối cùng còn nhàn nhạt liếc cậu một cái.

"Chạy vội như thế, ngươi không sợ vấp ngã à."

Tiết Mông: "..."

Hộp được thả đầy, toàn là mấy đồ nhỏ linh tinh, có mấy dây cột tóc được thêu tinh xảo, phát khấu vấn tóc, câu ngọc được giũa tinh xảo, Sở Vãn Ninh tuỳ tay nhặt lên một lọ thuốc an thần ninh tâm, dưới ánh nến, chữ của Hàn Lân Thánh Thủ rực rỡ.

Một hộp này, giá trị liên thành.

Sở Vãn Ninh thật sự không biết nói gì cho phải, nâng mắt phượng, trừng mắt nhìn Tiết Mông một cái. Mặt Tiết Mông càng đỏ.

Tiết Chính Ung ở cạnh buồn cười, nói: "Mông Nhi đã có tâm, Ngọc Hành, ngươi nhận đi. Dù sao các trưởng lão khác cũng chuẩn bị quà cho ngươi, giá trị không nhỏ, nhiều hơn chút cũng có là gì."

Sở Vãn Ninh nói: "Tiết Mông là đồ đệ ta."

Ngụ ý chính là y không muốn nhận nhiều đồ của đồ đệ như thế.

"Nhưng đây đều là ta năm năm qua, chọn đồ sư tôn thích!" Tiết Mông vừa nghe y nói vậy, nóng nảy, "Ta dùng tiền ta kiếm được, không có dùng tiền cha ta phần nào hết, sư tôn, nếu người không nhận, ta... Ta..."

"Nó sẽ khó chịu, ngủ không ngon." Tiết Chính Ung nói thay con trai, "Không khéo còn làm loạn đòi tuyệt thực."

Sở Vãn Ninh: "..."

Y thật sự không biết nên nói hai cha con này thế nào, vì thế cúi đầu nhìn trong hộp, bỗng thấy trong đống đồ nhỏ, nằm một hộp gỗ khác nhỏ hơn.

"Đây là..." Y mở nó ra, thấy bên trong nằm bốn tượng đất nhỏ xíu.

Y có chút không rõ, nâng mắt, nhìn Tiết Mông, lại thấy mặt Tiết Mông đỏ bừng, tựa như sắp nhỏ máu rồi, thấy Sở Vãn Ninh nhìn cậu, vội cúi đầu, nam nhi tuấn tú, lại như tiểu tử tóc mao, bị sư tôn nhìn chằm chằm là cúi đầu, ngại không nói nổi.

Sở Vãn Ninh hỏi: "Đây là cái gì?"

Tiết Chính Ung cũng tò mò: "Lấy ra xem đi."

"Không... Muốn..." Tiết Mông đỡ trán mình, vô lực lẩm bẩm. Nhưng lão cha mình còn rất vui vẻ bày bốn tượng đất ra. Bốn tượng đất kia được nặn xiêu xiêu vẹo vẹo, trừ một cái cao hơn, ba cái còn lại đều lùn lùn, nhìn không rõ có gì khác nhau. Nặn xấu như vậy, vừa nhìn là biết Tiết Mông làm không lệch đi đâu được.

Phải biết Tiết Mông lúc đầu muốn học làm cơ giáp với Sở Vãn Ninh, kết quả học một ngày, Sở Vãn Ninh giúp cậu sửa lại cách khắc, không biết lí do gì, tiểu tử này ở Hồng Liên Thuỷ Tạ làm một buổi chiều không xong, còn cầm giũa suýt phá hỏng cơ giáp luôn.

Dùng "tài năng siêu phàm" như thế làm tượng đất, cũng làm khổ cậu rồi.

Tiết Chính Ung cầm một tượng đất lên, xoay qua xoay lại, không hiểu, hỏi con trai: "Con làm cái gì đây?"

Tiết Mông quật cường nói: "Tuỳ, tuỳ tiện làm chơi thôi, không có gì."

"Tượng đất này nặn khó nhìn như thế, chỉ có cái cao nhất khá đẹp, còn tô sơn trắng." Tiết Chính Ung nói thầm, ngón tay sờ lên cái đầu nhỏ nhỏ kia.

Tiết Mông nói: "Đừng sờ!!"

Nhưng muộn rồi, tượng người nhỏ mở miệng nói chuyện.

"Bá phụ, đừng sờ."

Tiết Chính Ung: "..."

Sở Vãn Ninh: "..."

Tiết Mông bốp một tiếng tát mình, tay che mắt, không muốn nhìn.

Tiết Chính Ung nửa ngày mới phản ứng lại, ông cười ha ha: "Ái ui chao, Mông Nhi, đây là con nặn Nhiên Nhi à? Cũng xấu quá rồi ha ha ha ha ha."

Tượng trắng nhỏ bị đầu ngón tay ông chạm đầu, phát ra tiếng hừ lạnh, nói: "Đừng có làm càn."

Sở Vãn Ninh: "..."

"Ha ha ha ha ha ha!!" Tiết Chính Ung cười chảy cả nước mắt, "Cái này hay, cái này hay, con còn cho thêm chút linh âm vào trong? Vật nhỏ này khẩu khí học theo Ngọc Hành, đúng là rất giống, ha ha ha ha!"

Sở Vãn Ninh phất tay áo nói: "Hồ nháo."

Nhưng vẫn nhẹ nhàng cầm lấy bốn tượng đất nhỏ, cất vào hộp, đặt bên cạnh mình. Quá trình ấy trên mặt y không có biểu tình gì, có vẻ đạm mạc bình tĩnh, chỉ là khi y nâng mắt, đáy mắt lại có chút ôn nhu chưa phai.

"Cái này ta nhận, còn lại ngươi lấy về đi, mấy thứ này ngươi cứ dùng, sư phụ không thiếu."

"Nhưng mà..."

"Thiếu chủ, sư tôn bảo cậu lấy về, thì cậu lấy về đi." Sư Muội cười, nhỏ giọng khuyên cậu, hạ giọng nói, "Dù sao thứ thiếu chủ muốn tặng nhất, không phải tượng đất ư?"

Đầu Tiết Mông sắp bốc khói rồi, từ nhỏ luôn ở trên cao, chưa bao giờ có gì không thể nói, chuyện gì không thể làm, nên cậu thường biểu đạt vui buồn rõ ràng, trắng hết ra.

Sở Vãn Ninh cảm thấy cậu rất thành thật, chưa từng có với mình, là phẩm chất đáng quý nhất của Tiết Mông, y có hơi hâm mộ. Không giống mình, trước nay là người không thẳng thắn, trong lòng nghĩ muốn, ngoài miệng lại nói không quan tâm.

Trọng sinh trở về, tuy tốt hơn một chút, nhưng vẫn như vậy, không thay đổi nhiều. Băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh, y cảm thấy mình có dùng cả nửa đời sau để sửa, cũng không thay đổi được nhiều. Thay đổi nhiều, thì y cũng không còn là y nữa.

Tiệc tối rất nhanh đã sắp tàn, Mặc Nhiên vẫn chưa về.

Sở Vãn Ninh kỳ thật rất rầu lòng, lại không nói nhiều một câu, tuy y thật sự rất muốn hỏi Tiết Chính Ung, muốn hỏi Mặc Nhiên hôm nay viết gì trong thư, muốn hỏi Tiết Chính Ung rốt cuộc Mặc Nhiên tới nơi nào.

Nhưng y siết chén rượu, uống một ly lại một ly, đốt ngón tay siết trắng bệch, rượu thiêu đối yết hầu phế phủ, cũng không đốt lòng y nóng lên, nóng tới đủ dũng khí, quay đầu hỏi một câu, bao giờ hắn về.

Tác giả có lời muốn nói: Lý do đến trễ của mọi người:

Mặc Nhiên 0.5: Trên đường gặp bà già đi đường chậm quá, lo chuyện của bổn toạ, giết bà ta, bổn toạ liền tới, thế mà đã muộn. Đưa khăn tay sạch cho bổn toạ, lau máu bắn lên mặt.

Mặc Nhiên 1.0: Ha ha ha~ Có một bà cố nội qua đường, chống gậy rất buồn cười, ta cướp gậy của bà ta, muốn xem chút trò cười. Có điều sau vẫn trả lại cho bà ta rồi, đừng lo lắng đừng lo lắng~

Mặc Nhiên 2.0: Trên đường gặp bà lão chân không khoẻ, đỡ bà ấy đi, làm chậm thời gian, xin lỗi.

Sư Muội: Hôm nay gặp người làm loạn, thật sự thoát không nổi... Ngại quá... .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Tiết Mông: Liên quan cái rắm gì ngươi.

Nam Cung Tứ: Lầu trên thật thô bỉ, ta lễ phép hơn, không liên quan tới ngươi.

Diệp Vong Tích: Ta sẽ không tới trễ, nếu ngươi thấy thế, đồng hồ ngươi hỏng rồi.

Mai Hàm Tuyết: Mỗi bước đều có nữ tu tới dây dưa, ta đã ra cửa trước hai canh giờ rồi, kết quả vẫn tới trễ, không cãi được.