Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 302: [Tử Sinh Đỉnh] Hồn đoạn Vu Sơn Điện



Edit: LuBachPhong36

Vu Sơn điện cũng chính là Đan Tâm điện ngày trước. Đạp Tiên Quân sau khi kế vị, điều chỉnh bố cục điện chia thành ba khu vực: tiền điện, trung đình và hậu điện.

Hai huynh đệ Mai gia không trực tiếp đi vào, họ đứng ở cửa, chờ Tiết Mông tới, đại ca liền nói với hắn: "Cung điện này không ổn lắm, bên trong có mê hồn chướng."

"Mê hồn chướng là gì?"

Mai Hàm Tuyết giải thích nói: "Là một loại khí cùng loại với khí độc kỳ môn độn giáp. Bên trong rừng mai của Đạp Tuyết cung có, quanh năm không tiêu tan."

Tiết Mông xanh mặt hỏi: "Có thể gây ra tác dụng gì?"

"Sẽ làm người hít phải tìm không thấy đường." Mai Hàm Tuyết nói, "Loại khí độc này đối với người trong nhà thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với người xâm nhập thì sẽ làm cho cảnh vật biến đổi rối loạn, làm người đó không tìm được cửa ra vào thực sự. Ngươi hay nghe dân chúng nói quỷ đánh tường phải không, đại khái chính là loại này."

Tiết Mông: "......"

Mai Hàn Tuyết băng lãnh nói: "Bọn họ đang kéo dài thời gian. Sau điện chỉ sợ có người đang giao chiến."

Mai Hàm Tuyết liền hỏi: "Làm sao bây giờ? Đi vòng qua được không?"

Mai Hàn Tuyết liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi ở Đạp Tuyết cung hơn hai mươi năm, ngươi hỏi ta?"

"...... Khụ." Đệ đệ có chút ngượng ngùng, quay đầu nói với Tiết Mông, "Không còn cách, chỉ có thể bước vào tìm kiếm nơi phát ra khí độc, tiến hành xua tan." Nhìn thấy sắc mặt Tiết Mông, lại trấn an nói, "Có điều ngươi đừng lo lắng, cái này ta nhất am hiểu, ta thường xuyên dựa vào mê chướng của rừng mai sau núi Đạp Tuyết cung để trốn những nữ tu phiền toái tới cửa tìm ta. Cho ta chút thời gian, hẳn là có thể phá."

Nhắc tới chuyện này, mặt đại ca hắn liền đen lại, giọng nói quả thực lạnh lẽo như rớt ra từng mẫu băng vụn.

"Ngươi vẫn còn mặt mũi để nói."

Giờ phút này Tiết Mông một chút tâm tình để nghe chuyện phiếm của hai huynh đệ họ cũng không có, hắn tiến lên hai bước, "kẽo kẹt" một tiếng, đẩy ra cửa lớn trước Vu Sơn điện.

Giống như lệ quỷ mở ra vòm miệng tanh hôi, cửa son sơn trổ chậm rãi mở rộng, ánh đèn bên trong tối tăm, trống vắng không tiếng động. Tiết Mông một bước bước vào, quả thật có thể cảm thấy trong không khí tràn ngập một mùi hoa nhàn nhạt.

Hắn quay đầu lại, đã không thấy huynh đệ Mai gia. Nghĩ đến chướng khí chưa tán phía trước, cảnh tượng ba người nhìn thấy đều sẽ không giống nhau, mà ai cũng nhìn không thấy ai.

Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc từ bảo tọa đặt cao trên đại diện truyền đến.

"Tiết Mông......"

Gió âm từng trận, màn lụa màu đen phất phơ. Tiết Mông cả kinh, quát: "Mặc Nhiên?!"

Giọng nói kia thở dài: "Là ngươi ư? Ngươi đã đến rồi sao?"

Hầu kết Tiết Mông lên xuống, sống lưng dựng thẳng, rút kiếm đi qua hướng đại diện tối tăm ẩn sâu phía sau ngọn đèn dầu ——

Mũi kiếm gạt thật mạnh màn che ra, sau đó hắn thấy.

Ngồi cao phía trên, một nam tử khuôn mặt anh tuấn, sắc mặt tái nhợt đang nhắm nghiền hai mắt. Nam tử kia đang ngồi nghiêng trên bảo tọa vàng hoa lệ, đầu đội cửu lưu châu miện*. Ánh mắt đen nhánh, góc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sống mũi tuy cao nhưng độ cong lại rất tinh tế. Một đôi môi nhạt màu, nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.

(*vương miệng có chín sợi hạt châu phía trước và sau)

Là Đạp Tiên Quân.

Sắc mặt Đạp Tiên Quân cực kỳ kém, thân thể trắng bệnh có chút xanh xao, trông như dáng vẻ sau khi kịch độc bộc phát. Trước mặt hắn bày vài mâm đựng trái cây, giữa mâm quả nho tím đen, quả táo đỏ nhạt, giang sơn muôn hồng nghìn tía đều bày trên khay bạc, nhưng người trên đế tọa đến mí mắt cũng không buồn hé. Hắn không nhìn.

Là ảo giác? Hay sự thật?

Cũng không thể phân biệt rõ ràng. Trong não Tiết Mông ong ong, khi hắn hoàn hồn đã nghe được chính mình đang nói: "Mặc Nhiên, ngươi......"

Đạp Tiên Quân nhìn qua dường như vẫn chưa tỉnh lại từ trong giấc ngủ, vẫn khép mắt như cũ, có điều lại lên tiếng: "...... Cái gì?"

Có lẽ là nam nhân trước mặt đã quá suy yếu rồi, lại có lẽ mới vừa rồi mưa to, Tiết Mông cũng đã phát tiết lửa giận vô tận của mình rồi. Lúc này, đối với ảo giác trên bảo tọa cao cao kia, lại cảm thấy mỏi mệt hơn là phẫn nộ.

Hắn cũng không biết Mặc Nhiên có trả lời hay không, cũng không biết chính mình làm như vậy đến tột cùng có nghĩa gì. Hắn chỉ là chết lặng mà lẩm bẩm, hỏi những câu hỏi luôn nghẹn lại trong ngực hắn, gần như đã khiến hắn áp lực đến suy sụp.

"Ngươi vì sao phải làm những chuyện đó...... Ngươi là trọng sinh trở về sao? Ngươi...... Ngươi cùng sư tôn...... Các người thật sự......"

Đạp Tiên Quân đương nhiên không trả lời. Hắn chỉ là khẽ hừ nhẹ một tiếng, rồi sau đó chậm rãi hé mở hàng mi.

Dưới ngọn đèn dầu suy yếu, hắn liếc mắt nhìn Tiết Mông một cái: "Tính ra, từ lúc từ biệt ở Côn Luân Đạp Tuyết cung, ngươi cùng sư tôn, cũng đã hai năm không gặp nhau."

Tiết Mông sửng sốt một chút: "Cái gì?"

Đạp Tiên Quân mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Tiết Mông, ngươi nhớ hắn không?"

Tiết Mông đột nhiên ngẩn ra, hỏi: "Cái gì Côn Luân Đạp Tuyết cung, cái gì hai năm không gặp, cái gì loạn thất bát tao?!"

Ảo giác chập chờn trước mắt này, kỳ thật lại đúng là lúc Mặc Nhiên kiếp trước uống thuốc độc tự sát, đối thoại lần cuối cùng với Tiết Mông của năm đó, cũng là buổi nói chuyện cuối cùng Đạp Tiên Quân lưu tại nhân gian.

Ảo giác tùy ý mà sinh ra, thế nhưng trùng hợp lại hiện ra tình cảnh sinh ly tử biệt của hai người ở kiếp trước.

Nhưng lúc này Tiết Mông cũng không biết. Hắn mờ mịt mà phẫn uất, nôn nóng mà sợ hãi, hắn trừng mắt với nam nhân ngồi trên bảo tọa, quát hỏi: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

Đôi mắt Đạp Tiên Quân đang nhìn hắn, lại giống như không thấy hắn.

Tựa như là xuyên qua Tiết Mông chân thực đang đứng đây mà nhìn về một bóng dáng không tồn tại khác.

Hắn lẩm bẩm nói với bóng dáng không tồn tại kia: "Còn cho ngươi? Lời nói ngu xuẩn. Ngươi cũng không động não mà nghĩ xem, ta với sư tôn là thâm cừu đại hận như thế, sao ta lại cho phép hắn sống trên đời này."

Tiết Mông im miệng.

Đúng...... Đây là ảo giác, chỉ sợ bản thân mình dù không hé răng, Đạp Tiên Quân cũng sẽ không ngừng nói tiếp. Hắn đang đối thoại với một người mà chính hắn cũng không nhìn thấy được.

Hắn đang nói cái gì?

Trong tai ong ong, câu nói của Đạp Tiên Quân, Tiết Mông bởi vì nghe không hiểu, cho nên cũng không nhớ rõ quá nhiều. Nhưng ánh mắt nam nhân trên đế tọa là điên cuồng mà lạnh băng như thế, cố chấp mà mâu thuẫn, ánh mắt ấy khiến cho cả người Tiết Mông phát lạnh —— đây không phải ca ca hắn. Hắn nhận không ra.

Đạp Tiên Quân vẫn còn đang dữ tợn: "Ngươi là muốn nhắc nhở ta, hắn đã từng đánh ta thương tích đầy mình, bắt ta quỳ gối nhận tội ở trước mặt mọi người. Hay là muốn nhắc nhở ta hắn đã từng vì ngươi, vì những người không liên quan, che chắn trước mặt ta, năm lần bảy lượt cản trở chuyện tốt của ta, phá hư nghiệp lớn của ta?"

Bạo quân này giống như một rồng mù đã gãy đi móng vuốt, đang sa trong vũng lầy sức cùng lực kiệt giữ lại sự hung ác cuối cùng của mình.

Hắn không ngừng nhắc đến, như điên như cuồng, như si như ma. Hắn nhìn qua thật ác độc, nhưng thực ra đã cực kỳ mệt mỏi.

Hắn nói: "Tốt xấu gì cũng là thầy trò một hồi. Thi thể hắn, đặt ở Nam Phong Hồng Liên thủy tạ. Nằm giữa hoa sen, bảo tồn rất tốt, tựa như đang ngủ."

Hắn lại nói: "Thi thể hắn hoàn toàn dựa vào linh lực của ta mà duy trì, mới có thể vẫn luôn không rữa nát. Nếu ngươi nhớ hắn, cũng đừng phí lời với ta ở chỗ này, nhân lúc ta chưa chết, mau mau đi đi."

Tiết Mông bước lên bậc thềm, nắm chặt Tuyết Hoàng trong tay, mồ hôi ròng ròng: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì......"

Kiếp trước, ai đã chết?

Thi thể ai đặt ở Hồng Liên Thủy Tạ?

Thi thể ai phải dựa vào linh lực của Đạp Tiên Đế Quân mà duy trì, mới có thể vẫn luôn không rữa nát...... Ai?

Kỳ thật từ trong lời nói của Đạp Tiên Quân, từ mới vừa rồi nhìn thấy mộ phần ở trước Thông Thiên Tháp, trong lòng Tiết Mông cũng đã có đáp án. Nhưng mà trong đầu hắn dường như bị lấp đầy vụn băng, môi răng hắn vì run rẩy mà không ngừng va vào nhau.

Ai đã chết...... Ai đã chết!!

Mặt hắn đột nhiên vặn vẹo, xông lên điện, hắn duỗi tay túm lấy vạt áo Mặc Nhiên, nhưng năm ngón tay lập tức xuyên qua ảo giác.

Gương mặt Đạp Tiên Quân gần trong gang tấc, nghẹn ngào mà nói: "Đi thôi. Đi xem hắn. Nếu muộn rồi, ta chết đi, linh lực vừa dứt, hắn cũng liền thành tro."

Giọng nói rơi xuống, nam nhân này suy sụp nhắm mắt, độc đã phát tác.

Mà Tiết Mông thì mở to mắt, cả người run rẩy ——

Tất cả những thứ này sao lại biến thành như vậy? Cái kiếp này đến tột cùng còn phát sinh chuyện hoang đường đến thế nào?

"Ngươi giết hắn?"

Giọng nói Tiết Mông ào ào, như muốn đứt đoạn, "Là ngươi giết hắn?"

"......"

"Có phải từ lúc trọng sinh tới nay ngươi cái gì cũng biết rõ ràng hay không, có phải thật ra cái gì ngươi cũng biết hay không?"

Dĩ nhiên sẽ không có người trả lời hắn, nhưng mà Tiết Mông vẫn hỏi.

Trên đời này có rất nhiều đáp án, nếu biết được cũng sẽ không khiến người vui vẻ, chỉ khiến người thêm dày vò, nhưng biết rõ như thế vẫn còn muốn hỏi.

Sự thật tàn nhẫn so với lời nói dối ôn nhu, đến tột cùng thì cái nào là yêu, cái nào là hận đây?

"Nếu ngươi biết...... Tại sao lại phải gạt chúng ta? Ca...... Sao ngươi nhẫn tâm đến thế...... Sao ngươi nhẫn tâm đến thế......"

Trước mắt là gương mặt gần như co rút của Đạp Tiên Quân, kịch độc phát tác ra ai cũng sẽ không còn dễ nhìn nữa. Máu tươi từ khóe miệng Đạp Tiên Quân chảy ra, hắn chống thân thể, lảo đảo mà đứng lên, đi tập tễnh ra ngoài điện.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Tiết Mông vươn tay về phía hư ảnh kia.

"Ngươi muốn ——"

Bỗng nhiên, năm ngón tay lại lọt vào bên trong một nguồn ấm áp.

Tiết Mông giật mình một cái, mùi hoa trong xoang mũi biến mất, chỉ còn thân ảnh vỡ nát sắc đen và vàng kim đan xen, đang bước tới hoàng hôn cuối ngày.

"Mặc Nhiên?!"

Không còn Mặc Nhiên.

Ảo ảnh biến mất, ánh mắt và vẻ mặt Tiết Mông rất mù mịt cũng rất vỡ vụn, mộng cảnh và hư ảo, kiếp trước và kiếp này, đến tột cùng thì cái nào là thật, cái nào là giả? Thời không sinh tử môn rạn nứt, khiến cái hồng trần trước và thế giới này của họ loạn thành một đoàn, sự việc nào là thực sự xảy ra, Mặc Nhiên nào là Mặc Nhiên thật, và, bản thân mình cái nào mới là thật?

Vẻ mặt vỡ vụn thê thảm trên gương mặt gầy ốm của hắn trông thật đáng thương, đến ánh mắt cũng toàn là hoảng hốt.

Qua thật lâu, ánh mắt hắn dần dần tụ lại.

Trong đôi con ngươi màu nâu chiếu rọi ra thân ảnh Mai Hàm Tuyết.

"Tỉnh tỉnh." Mai Hàm Tuyết buông tay hắn ra, búng một cái trên trán hắn, Tiết Mông ăn đau.

"Kết thúc rồi."

"......"

Tiết Mông cứng người một hồi lâu, mới rốt cuộc lấy lại tinh thần, hắn gần như là kiệt lực mà lẩm bẩm: "Xin lỗi......"

Mai Hàm Tuyết mấp máy môi: "Không có gì phải xin lỗi. Loại ảo giác này rất mơ hồ, tâm sự ngươi càng nặng, nó sẽ biến ra thứ càng dọa người."

Tiết Mông nâng mắt lên, đôi mắt đen vẫn còn mang chút ướt át mà nhìn hắn.

Thật ra hắn rất không thích nói chuyện với Mai Hàm Tuyết, nhưng giờ phút này người trước mặt tựa như một điều chân thật nhất yên bình mà tồn tại trong một mớ vô căn cứ hỗn độn phía trước, hắn không khỏi mà khàn khàn mở miệng: "Ngươi thì sao? Ngươi thấy cái gì?"

Mai Hàm Tuyết không lập tức trả lời, ngưng một lát, mới nhoẻn miệng cười: "Trải qua tai hoạ hơn mười năm trở lại đây, hơn một ngàn cô nương. Ai, qua một trận ôn nhu hương lụa thịt a, thật sự rầu chết tại hạ."

"......"

Đúng lúc này, họ bỗng nghe được một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến từ sau điện.

Ánh mắt Mai Hàn Tuyết như băng, giương kiếm nói: "Đi."

Tiết Mông và Mai Hàm Tuyết lần lượt đuổi kịp, lướt qua trung đình mưa to xối xả, họ đi vào sau điện, đầu tiên nhìn thấy một thân ảnh bạch kim đẹp đẽ uyển chuyển đang bay lướt trên hành lang nóc đình. Thân ảnh kia nhìn thấy ba người xâm nhập, bước chân ngưng một chút, tròng mắt rũ xuống. Ầm ầm ầm một tiếng sấm sét chiếu sáng lên nàng mặt.

Mai Hàn Tuyết trầm mi lãnh đạm nói: "Mộc Yên Ly?"

Phía trước truyền đến một tiếng quát chói tai: "Mộc tỷ tỷ đừng để ý tới bọn họ, chạy mau!"

Mộc Yên Ly nghe tiếng, tuy không cam lòng, nhưng vẫn nhanh chóng lướt đi. Khi ba người Tiết Mông đến, sau điện đã là một mảnh vỡ nát hiu quạnh, nơi nơi toàn là cây tàn ngói vỡ, xà nhà bị lửa thiêu nham nhở, rèm tơ màn lụa đều đang bị lửa cháy hừng hực, trăm ngàn sợi lửa đỏ đang toé tia lửa phun lên trời, khói đen quay cuồng như sóng dữ.

Ở giữa sân điện, hai bóng trắng mạnh mẽ lướt qua lướt lại nhắm vào nhau chém giết, gió mạnh bắn lên, toé lên tinh hoả! Hai bóng người đều nhanh như chớp, trong không trung hăng hái lao vào nhau rồi lại tách ra.

Chỉ nghe được tiếng binh khí kim loại va vào nhau canh canh, kiếm khí màu kim màu lam lần lượt hiện ra, oanh một tiếng mái ngói bị đánh bay, một thân cây to từ trong bùn cát đất đá bị nhấc lên như ngoạ long thức tỉnh, xoay vòng nhô lên cao. Phía bên kia thì soạt một tiếng từ dưới đống gạch vàng vỡ vụn ngưng tụ ra một luồng linh lực như đầu sóng màu lam, mãnh liệt cuồn cuộn.

Bóng người vèo vèo, một trái một phải lần lượt đứng trên đỉnh cây to và trên đỉnh sóng lớn.

Tiết Mông đột nhiên thất sắc: "Sư tôn!"

Bất luận đã biết chân tướng là thế nào, nhưng quan tâm đến Sở Vãn Ninh trong lúc nguy nan vẫn luôn là bản năng của Tiết Mông.

Mai Hàn Tuyết thì nheo lại đôi mắt, hứng từng đợt hơi nước nhè nhẹ bắn tới tung toé, lẩm bẩm nói: "Sư Minh Tịnh......"

Hai người đang thay phiên nhau tạo nên gió bão kia đúng là thầy trò Sở Vãn Ninh và Sư Minh Tịnh khi xưa.

Nhưng kỳ quặc chính là cả người Sư Minh Tịnh đều đang được bao phủ bởi một luồng linh lưu cường đại rõ ràng thuộc về Đạp Tiên Đế Quân, trên da thịt lộ ra chú văn đen đặc chi chít, kinh lạc càng bạo nổi đáng sợ.

Tiết Mông vọt lên: "Đã xảy ra chuyện gì?!! Sư Muội, sư ——"

Phịch một tiếng vang lên, Tiết Mông bị bắn ra khỏi vòng quyết chiến, hắn miễn cưỡng bò dậy, chỉ thấy trước mặt mình đã rơi xuống một đường chắn hải đường kim sắc.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh cực kém, lành lạnh nói: "Đừng qua đây."

Mai Hàm Tuyết tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh Tiết Mông, hắn nhìn chằm chằm linh lực cường hãn khác thường của Sư Muội, nhíu mày: "...... Kỳ quái. Hắn đang dùng chiêu thức hệ thuỷ của chính mình, nhưng tất cả những thứ phát ra lại đều là sức mạnh của một người khác."

Chỉ hơi ngừng một chút, Sở Vãn Ninh và Sư Minh Tịnh đã lập tức giao thủ, giờ phút này linh lực của hai người họ đều đã hoàn toàn phóng thích, luồng khí cường hãn kia bức cho ba người còn lại ở đây đều không thở nổi.

Liễu đằng dưới chân Bắc Đẩu Tiên Tôn tung bay, trong tay đang nâng lên kim kiếm Hoài Sa, kiếm quang hiện lên, chiếu sáng lên ánh mắt còn mãnh liệt hơn so với kiếm phong, thân y nhẹ như chim yến, đột nhiên cầm kiếm đánh về phía Sư Muội!

"Sở Vãn Ninh!!"

Sư Muội gầm lên gần như vặn vẹo.

"Hai kiếp ta chưa từng giết ngươi —— ngươi lại đối xử với ta như vậy?!"

Nói xong, oanh một tiếng, giơ tay kết ấn, một lá chắn màu lam đậm đột nhiên căng ra trước mặt Sư Muội, sinh sôi chống lại công kích của Sở Vãn Ninh.

Nhưng nhìn kỹ, lại có thể phát hiện lá chắn kia không phải sinh ra từ hư không, mà là sinh ra từ một đoạn mạch đao không vỏ đang đỡ đòn —— là Bất Quy! Đang chảy trên người Sư Muội tất cả đều là linh lưu thô bạo của Đạp Tiên Quân, thế cho nên Bất Quy cũng nhận sai chủ nhân, vậy mà lại nghe hắn triệu hoán, vì hắn hiệu lực.

Đáy mắt Sở Vãn Ninh tối đen, y nói: "Không, hai kiếp người đều đã giết ta."

Kim kiếm thu lại, lưu lại ánh sáng đẹp đẽ, trên lá chắn Sư Muội kết ra đã có vài vết nứt ẩn ẩn. Nhưng thấy Sở Vãn Ninh lại bay vút lên cao, chân dài tàn nhẫn đá vào chỗ vết nứt, mượn lực lướt về phía sau, sau đó phóng Hoài Sa trong tay qua! Chỉ nghe được một tiếng sấm sét nổ mạnh lên, mây đen dày đặc trên vòm trời vừa đúng lúc ù ù kéo đến, náo động mưa gió lôi quang chốn cửu châu, Hoài Sa đột nhiên đâm xuyên qua kết giới của Sư Muội!

Sư Muội giơ Bất Quy lên đón đỡ, nhưng suy cho cùng hắn đâu phải Mặc Vi Vũ.

Hắn không cách nào chịu nỗi sức mạnh của Hoài Sa, mạch đao rời tay rớt ra, tranh một tiếng mà cắm ngược trên mặt đất. Ngay sau đó, kim kiếm thần võ đâm thẳng vào ngực Sư Muội!

"A.........." Sư Muội miễn cưỡng tránh né, tránh được chỗ hiểm nơi trái tim, nhưng chỗ khác lại tránh không khỏi, chỉ nghe được soạt một tiếng vang lên, máu tươi tung toé khắp nơi, Hoài Sa đâm xuyên vào bả vai Sư Muội, máu đỏ đầm đìa ướt đẫm tay Sở Vãn Ninh.

Sư Muội đột nhiên khuỵu xuống mặt đất, ngã quỵ trên đống gạch ngói vỡ nát, vẫn còn kiệt sức mà đè lại vết thương cố gắng đứng dậy.

Trong ánh mắt hắn toả ra phẫn nộ và dữ tợn cực độ: "Vì sao ngươi cản trở ta! Ngươi cản trở ta thì có ích lợi gì?! Cản trở ta thì ngươi có thể sống lại sao? Cản trở ta ngày tháng sau này của các ngươi có thể thoải mái sao? Cản trở ta thì hai kiếp này có thể trở lại như trước sao?!!!"

Sở Vãn Ninh từ chỗ cao lướt xuống, mũi chân chỉa xuống đất, sau đó đứng giữa một mảnh hoang tàn.

Cả người y đều ướt đẫm, có thương tích cũng có máu, thái độ lãnh đạm, so với bất kỳ thời điểm nào cũng không giống như Sở Vãn Ninh.

Điều y vừa nói chính là sự thật.

Bát khổ trường hận hoa cắn nuốt người y yêu, cho nên hai kiếp này y đều đã chết trong tay Sư Minh Tịnh.

Hai kiếp.

"Ngươi có làm gì thì cũng đã trễ rồi! Ngươi có biết vốn dĩ ngươi nên làm gì mới có thể ngăn chặn tất cả những chuyện này không?!" Sư Muội gần như là điên rồi, hắn nhe răng trợn mắt mà quát về phía Sở Vãn Ninh, mưa to trút nước ướt đẫm hai người, nhưng cũng không dập tắt được lửa hận bất diệt, "Vốn dĩ kiếp trước sau khi ngươi mở ra sinh tử môn, trở lại quá khứ, phải giết chết Mặc Nhiên, đem thi thể chết băm chết dầm của hắn mà xé nát thành từng mảnh từng mảnh, đốt thành tro rồi đập nát ra!! Ngươi nên giết hắn!"

"......" Ánh mắt Sở Vãn Ninh lạnh băng.

"Gì mà làm lại từ đầu, gì mà cứu rỗi! Buồn cười! Chính bởi vì ngươi muốn cứu hắn, ngươi không nghĩ giết hắn, ta mới có thể một lần nữa có được hắn với linh hạch cường đại hơn! Ta mới có thể đúc lại Đạp Tiên Đế Quân, mới có cục diện như hôm nay!" Sư Muội nói, thế mà lại bật cười ha ha.

Ánh mắt hắn như nanh rắn, như càng bò cạp, như châm ong, như nước độc ào ạt.

Sư Muội nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính bởi vì ngươi...... Ngươi làm không được. Không phải ngươi muốn ngăn cản ta sao? Nếu ngươi sớm chút ra tay trừng phạt, vậy tất cả đều kết thúc, thì làm gì còn có chuyện của ta?!"

"Là ngươi liên luỵ này hai trần thế này!"

"Đừng tưởng rằng bản thân mình là cái gì Vãn Dạ Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn, ngươi đã làm được cái gì? Ngươi cái gì cũng chưa làm được! Ta chính là lợi dụng ngươi giữ lại bí truyền đệ nhất cấm thuật thời không sinh tử môn, mới một lần nữa mở ra sinh tử môn, cho nên huỷ hoại thiên địa này cũng có một phần công lao của ngươi...... Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ——"

Tiếng cười dính nhớp như mạng nhện, đáng sợ như kền kền.

Hắn ngã qua ngã lại, khóe miệng chảy máu, ma văn trên người đang từng chút từng chút một mà rút đi, nhưng hắn mặc kệ, cực lực dùng ngôn từ ác độc nhất để vũ nhục người trước mặt, nguyền rủa người trước mặt.

Đã từng động tâm cũng được, từng yêu thích cũng thế.

Đều tan thành mây khói dưới cơn mưa như trút nước này.

Đại khái là hắn đã đánh giá thấp Sở Vãn Ninh, hoặc là đánh giá cao chính mình. Trước giờ luôn tràn đầy tự phụ, cho rằng Sở Vãn Ninh có thể trở thành vật trong tay mình tuỳ ý chơi đùa, chỉ cần xuyên dây xích đủ chặt, nuôi để chơi chơi cũng không sao. Tính mạng của y không nhất thiết phải lấy. Nhưng giờ phút này ——

"Nếu làm lại từ đầu......" Giận dữ và hàn quang loé lên trong đôi mắt đào hoa, Sư Muội đè lại bả vai máu tươi đầm đìa, "...... Ta nhất định giết ngươi."

Một chút ma văn cuối cùng cũng tiêu tan.

Linh lưu cường hãn trên người Sư Muội đột nhiên biến mất.

Ngã ngồi dưới đất, giờ đây chẳng qua đã biến thành một Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch bình thường.

Hơi thở Sư Muội hổn ha hổn hển, cách một màn mưa, nhìn Sở Vãn Ninh.

Vừa rồi, hắn mới dùng một sát chiêu cuối cùng —— mượn thần. Chiêu này hắn đã từng dùng qua ở trước mặt Mặc Nhiên sau khi trọng sinh, trong một buổi tối ở khách điếm tại Đảo Lâm Linh.

Nói là chiêu thức, thật ra nên nói đó là nuốt một loại linh dược. Loại linh dược này là dùng máu của Đạp Tiên Đế Quân để luyện nên, có thể nội trong thời gian một nén nhang khiến cho nội lực của hắn đạt được sức mạnh như Mặc Nhiên.

Tuy rằng sức mạnh kia cũng không phải là thực lực thật sự của Mặc Nhiên, tính ra vẫn kém hơn một chút, nhưng dưới rất nhiều tình huống cấp bách cũng đều đủ dùng.

Lúc này đây, hắn không thể trong một thời gian ngắn mà đánh bại Sở Vãn Ninh nên lập tức nghĩ phải dùng hết bản lĩnh của mình.

Hắn biết rõ.

Tiết Mông ở bên cạnh xem đến da đầu tê dại, cũng không biết làm sao, khàn khàn nói: "Sư tôn?...... Sư Muội?"

Giọng nói tuy yếu, nhưng chỗ Sư Muội ngã xuống cách chỗ Tiết Mông đứng không xa, hắn nghe được, vì thế quay đầu. Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Tiết Mông càng thêm trống rỗng.

Sư Muội nhìn hắn trong chốc lát, đáy mắt bỗng nhiên tinh quang chợt lóe, ngay sau đó trên gương mặt tuấn tú tuyệt luân kia liền chậm rãi nở ra một nụ cười thống khổ.

"Thiếu chủ......"

Tiết Mông đột nhiên chấn động.

Trong hoảng hốt, ánh mắt Sư Muội vẫn là ánh mắt ngày xưa, gương mặt cũng vẫn là gương mặt ngày trước, hắn vẫn chật vật như vậy nhu nhược như vậy, giờ đây cũng không nói được gì nhiều, chỉ là vươn tay về phía Tiết Mông.

Tiết Mông đang đứng ở bên cạnh kết giới, chỉ cần hắn cầm lòng không đặng mà bước ra một bước —— không, nửa bước là đủ rồi, như vậy......

Nhưng mà đúng lúc này, Bất Quy đang cắm ở bên cạnh bỗng nhiên phát ra ra ánh sáng mãnh liệt! Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt toàn bộ đều dừng trên Bất Quy, chỉ thấy thanh bách chiến hung đao này không hề có dấu hiệu báo trước mà đột nhiên toả ra hào quang mãnh liệt, ánh sáng đó lúc thì đỏ tươi lúc thì lam tối, qua lại đan xen hơn mười lần, bỗng dưng bộc phát ra một trận cường lưu!

Mai Hàm Tuyết nói: "Cẩn thận!" Một tay bắt lấy Tiết Mông đang thiếu chút nữa bước ra khỏi kết giới mà túm trở về.

Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy Bất Quy từ đất nứt mà xuất ra, bay nhập vào giữa bão táp, sau đó giống như một luồng sao băng lộng lẫy, lập tức bay vút về cấm địa phía sau núi!!

Tình hình này, những cái đó bắt đầu tấn công lên núi, các tu sĩ đang giao chiến với các quân cờ đầy núi đều nhìn thấy được, mọi người sôi nổi giật mình: "Đó là cái gì?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Sư Muội nheo lại đôi mắt, nằm trên mặt đất mà nhìn phía sau núi tràn ngập ánh sáng đỏ tươi, ánh sáng chói loá ấy thấm đẫm đôi mắt hắn, sau đó hắn bấm bấm đầu ngón tay, nhắm mắt cảm nhận. Một lát sau, Sư Muội bỗng nhiên hiểu được, đột nhiên trợn mắt, trên mặt lại mừng như điên.

"Đạp Tiên Quân!!"

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch.

Sư Muội lớn tiếng cười ầm ĩ, đôi mắt hổ lang phát sáng: "Hắn chưa chết...... Ha ha ha...... Hắn thế mà chưa chết!" Sức lực không biết từ nơi nào tới, hắn từ trên mặt đất bò lên, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn điểm vài chỗ huyệt vị cầm máu, rồi sau đó giương ra áo choàng đang đầm đìa máu tươi, trong nháy mắt hắn đã lướt trên mái ngói, nhảy lên vài bước, rút thân vào rừng cây rậm rạp.

"Sư tôn......"

Sở Vãn Ninh không thể dừng lại, y quay đầu nhìn vào mắt Tiết Mông, rồi nói với Mai Hàm Tuyết: "Nhờ các ngươi chăm sóc hắn." Chính mình thì bay lên, lướt theo sát thân ảnh Sư Muội.

Thân pháp Sư Muội uyển chuyển nhẹ nhàng, trên mặt khinh công cũng không thua sư phụ, hai người một trước một sau, Sư Muội cắt đuôi không được Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh nhất thời cũng bắt không được hắn. Hai người trong chớp mắt đã lướt đến sau núi, nhưng tất cả tình cảnh trước mắt lại đủ khiến người bỗng nhiên ngừng bước, kinh hãi ngập trời.