Hút Của Em Chút Dương Khí Thì Làm Sao?

Chương 2: Không nghe lời, sẽ bị phạt



Edit: Nguyệt Ảnh

"Âm hôn" hai từ này lơ lửng trong đầu Tống Tri, cơ hồ khiến cho cậu đứng không được ngồi cũng không xong. Cậu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nỗi sợ hãi cùng nỗi bàng hoàng to lớn bao phủ lấy cậu, sau một lúc lâu, cậu mới tìm về giọng nói của mình.

"Có, có biện pháp gì giải trừ không......"

Tưởng tượng đến nửa đời sau của mình phải trải qua cùng một con quỷ, cậu liền nhịn không được sợ hãi.

Anh em của cậu ở đầu bên kia hình như đang cùng đạo trưởng nói cái gì đó, chờ lần nữa trả lời, âm thanh nặng nề hơn rất nhiều, tiếng bật lửa "Lạch cạch" vang lên, "Không có, đạo trưởng kia nói một khi kết âm hôn, con quỷ kia cả đời này đều sẽ quấn lấy cậu, vĩnh viễn không thể giải trừ."

"Hơn nữa, nếu không cùng hắn thành thân, trong vòng bảy ngày, người này nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử," âm thanh hắn mơ hồ rất nhiều, hình như lại nghe được cái gì, tiếp tục nói, "Đạo trưởng kia bảo tôi khuyên cậu mau đi mua bài vị, đón lão công cậu vào cửa rồi tính sau."

"Tống Tri, cậu đừng vội, nhất định còn có biện pháp khác, nhất định là đạo trưởng này đạo hạnh không sâu, tôi lại giúp cậu tìm thêm vài người khác, nhất định sẽ có biện pháp!"

Người anh em cậu gãi gãi tóc, ngậm điếu thuốc vào trong miệng, khuyên giải an ủi Tống Tri, làm cậu không cần quá lo lắng.

Nhưng kỳ thật chính hắn cũng biết chuyện này là không thể, dù sao vị đạo trưởng này được xem như nổi tiếng nhất Tây Thành, hắn hỏi thăm vài nơi đều hỏi được đến chỗ đạo trưởng này.

Tống Tri xoa xoa trán, không nói gì nữa, chỉ nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Kết quả này đối với cậu mà nói thật sự không tính là tốt.

Chẳng qua, dùng bát tự của cậu đi kết âm hôn?

Tống Tri nhăn chặt mày, trên mặt là một mảnh lạnh băng, trong đầu một suy nghĩ xẹt qua nhanh như chớp, nhưng cũng đủ cho cậu xác định được rốt cuộc là ai làm.

Cha mẹ cậu đều đã qua đời, bạn bè thân thiết cũng không có mấy ai, người biết sinh thần bát tự của Tống Tri lại càng không có.

Khi cậu còn nhỏ là do một nhà cậu mợ nuôi dưỡng, nếu trong lúc ấy biết được bát tự của cậu cũng không phải không có khả năng.

Tống Tri lạnh mặt, đáy mắt nhiễm băng sương, cậu đột nhiên đứng lên, đi thẳng ra văn phòng.

Chuyện này, cậu muốn hỏi cho rõ ràng.

"Tống luật sư, anh muốn đi ra ngoài sao, có thể thuận đường chở em một đoạn được không?"

Luật sư thực tập đứng một bên giơ lên tài liệu trong tay mình," Em muốn đi đưa cái này cho Trương luật sư, anh ấy đi đường Thanh Sơn bên kia, đi gấp quá nên quên mang tài liệu rồi."

Tống Tri nghĩ nghĩ, thật ra cũng tiện đường, cậu không muốn làm mình có vẻ quá bất cận nhân tình, cậu của cậu cũng ở đó không chạy đi đâu được, đành trực tiếp đồng ý.

"Được rồi, anh đưa em đi một đoạn."

Luật sư thực tập là một cô gái rất trẻ tuổi, mặt tròn tròn, vừa nghe lời này thì lập tức tươi cười, trông vui mừng như sắp đến Tết vậy.

Cô chắp tay trước ngực, "Cảm ơn Tống luật sư!"

Tống Tri khẽ cười một tiếng, dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe, đi mãi đi mãi, phía sau đột nhiên không có động tĩnh.

Cậu cau mày nhìn lại phía sau, lại phát hiện toàn bộ bãi đỗ xe im ắng, phảng phất trừ bỏ cậu ra không còn một vật sống nào. Cảm giác tĩnh mịch lan tràn không khỏi làm người cảm thấy sợ hãi.

Luật sư thực tập kia sớm đã không thấy bóng dáng, phía sau trống rỗng.

Tống Tri há miệng thở dốc, vừa định nói gì đó, liền cảm giác được phía sau có dòng khí lạnh lẽo âm trầm nhào về phía cậu, trong vô hình như có sức mạnh nào đó chế trụ vòng eo cậu, ấn cậu lên cửa sổ xe.

"Không cho."

Có vật gì lạnh lẽo ngậm lấy vành tai cậu, Tống Tri nhịn không được run lập cập, cậu vẫn là lần đầu tiên nghe được giọng nói của nam quỷ kia rõ ràng như thế, bá đạo lại trầm thấp, cất giấu chút sắc bén như dao.

Cậu hoảng hốt nửa ngày mới nghĩ ra, nam quỷ này nói vậy có lẽ là không cho luật sư thực tập kia ngồi vào trong xe cậu.

"Dựa vào cái gì, xe của ta muốn cho ai ngồi thì ngồi, không cần ngươi quản."

Tống Tri chịu đựng tức giận trong lòng lạnh giọng nói. Cậu hiện tại đang ở vị trí yếu thế, vốn là như vậy, nhưng khi nghĩ đến buổi tối mấy ngày nay lăn lộn cùng với mối âm hôn không thể hiểu được, trong lòng cậu lại có chút bực bội.

Nam quỷ kia cười khẽ một tiếng, cũng không để ý đến lời Tống Tri, một tay hắn trượt xuống, nắm lấy vòng eo mẫn cảm của Tống Tri chậm rãi tiến vào, "Không nghe lời, là sẽ bị phạt."

Mấy ngày nay thân mật, hắn đã quen thuộc những điểm mẫn cảm của Tống Tri, chỉ là mấy động tác đơn giản đã khiến cho Tống Tri mềm eo, thấp giọng thở hổn hển.

Hắn ác ý hôn lên nốt ruồi đỏ trên vành tai Tống Tri, ở góc độ Tống Tri không nhìn thấy, thần sắc hắn thoả mãn không chút để ý.

"Em nói xem, nếu hiện tại tôi cho cô ta tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của em, cô ta sẽ nghĩ như thế nào?"

- -----------*--------------