Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 119



Sau đó trên đường trở về, cả ba đều không nói lời nào, Lý Thống đi đằng trước, còn Trần Hạ cùng Tiểu Đinh theo đằng sau. Mỗi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân, chẳng ai muốn lên tiếng lúc này cho đến khi về đến phủ, Trần Hạ mới lên tiếng muốn nói chuyện. Ba người họ ngồi cùng nhau với bàn thức ăn đạm bạc Tiểu Đinh ban nãy đã nhanh chóng dọn ra, bên cạnh cũng có mấy vò rượu Trần Hạ không biết đem từ đâu về.

"Nào chúng ta cùng uống với nhau một chén trước."

Giọng của Trần Hạ nặng nề, chứa đầy suy nghĩ, tay hắn rót rượu, cánh tay rắn chắc trước giờ uống rượu chẳng thấy sao, nhưng sao bữa ăn này hắn rót rượu lại cảm thấy tay chân yếu ớt, khe khẽ run lên, chẳng phải vì chum rượu nặng quá so với sức hắn.

Tiểu Đinh ngồi cạnh hắn, nhìn từng cử chỉ có chút vụng về này, lòng nhóc con cũng chẳng khá hơn, chia đũa chia bát, cũng lúng túng làm rơi đũa mấy lần.

"Hai người nay sao vậy? Chạy đi tìm ta cả ngày đến độ mệt thế sao?"

Trần Hạ nghe Lý Thống nói vậy, cười hắt một tiếng, sao lại thấy buồn thế này.

"Nào uống trước một chén."

Cả ba cùng cạn chén rồi một hớp hết sạch rượu. Lý Thống thở dài một hơi.

"Ca.. chuyện lần trước trong cung, ca cũng hiểu chuyện tình cảm giữa đệ và An Văn Quế rồi đúng không?"

Tiểu Đinh bên cạnh, đánh rơi cái chén xuống đất vỡ toang, mắt trợn lớn lắp bắp. Lý Thống thế mà đường đột vào thẳng vấn đề không vòng vo.

"Thiếu gia.. nói.. nói gì vậy chứ, thiếu gia và An Văn Quế.."

Tiểu Đinh nhìn sang Trần Hạ, gương mặt thâm trầm của hắn khiến nhóc con cảm giác sự thật đáng sợ này là đúng. Trái tim của nhóc như có một cái búa lớn vừa đập vỡ nó, đau đớn, thất vọng. Tiểu Đinh cúi đầu không nói thêm gì, im lìm, chết lặng.

"Nhưng đệ với hắn ta tuyệt đối không thể đến với nhau được, chuyện này không thể!"

"Tại sao chứ? Tại vì giữa hai dòng tộc sao?"

Lý Thống nhịn không được kích động đập tay xuống bàn.

"Thiếu gia, chuyện không đơn giản chỉ là tình yêu đâu, trước giờ tộc họ hai bên không thể dung hòa nhau, chuyện này liên quan đến việc nước việc dân, nhà bên đó âm mưu quỷ kế, ta vẫn không thể đồng ý với thiếu gia chuyện này, ta không thể tin tưởng vào hắn."

Trần Hạ cố gắng khuyên nhủ thiếu gia, nhưng hắn còn một lí do không đồng ý hai người, bởi vì trong lòng hắn cũng thích thiếu gia của hắn. Hắn tuyệt đối không thể nhìn thiếu gia cạnh tên khốn An Văn Quế được.. "

Lý Thống nhận ra thâm thù giữa hai nhà rất sâu, cậu không thể nhất thời thuyết phục bọn họ đồng ý được, vẫn là phải chọn cách từ từ mà chứng minh sự minh bạch của An Văn Quế. Lý Thống nhịn lại không đôi co nữa, cậu tự rót rượu uống mấy chén, rồi quệt tay lau miệng.

" Chuyện này ta cũng biết chưa thể thuyết phục mọi người, nhưng ta cũng mong mọi người biết cách bớt suy nghĩ tiêu cực, áp đặt người khác, như vậy sẽ tốt hơn.. "

Lý Thống đứng dậy rời đi lập tức, trong phòng còn lại Trần Hạ với Tiểu Đinh, lòng hai người ít nhiều cũng đang có những cảm xúc giống nhau. Tiểu Đinh nãy không nói gì, thế mà giờ hùng hổ cầm bình rượu tự rót cho mình với Trần Hạ.

" Nào nếu thiếu gia không muốn ăn, thì còn ta với ngươi, uống đi đừng để ta ép ngươi uống.. "

Tiểu Đinh uống cạn ly trước, trông thằng nhóc lúc này như một người đàn ông, uống chén rượu dứt khoát đặt xuống bàn, gương mặt thì hằm hằm. Trần Hạ nhíu mày nhìn sang, cũng chẳng có đâu tâm trạng đôi co với thằng nhóc con này, hắn chỉ im lặng uống, hai người rót đến đâu uống đến đấy, say đến bí tỉ.

" Tại sao chứ ngươi biết chuyện thiếu gia.. thiếu gia với tên An Văn Quế kia yêu nhauuuu! "

Tiểu Đinh túm lấy cổ áo Trần Hạ, đối diện hắn truy hỏi. Hiện tại trái tim của nhóc con vỡ tan rồi, như chiếc bát bị ném xuống đất.

" Hứ! Hahaha ngươi hỏi ta, ngươi đi mà hỏi thiếu gia nhà ngươi xem, mê muội một thằng đàn ông, mà ngươi suốt ngày lẽo đẽo bám đuôi thiếu gia mà, sao quay sang hỏi ta chứ.. hahaha "

Trần Hạ cay đắng đáp lại.

" Ngươi dù thế nào cũng không được nói thiếu gia như vậy.. thiếu gia là bị mê hoặc, bị hắn ta lừa rồi.. An Văn Quế hắn ta.. hận hắn.. ta ghét hắn.. "

Tiểu Đinh nước mắt nước mũi sụt sùi, buông tay ánh mắt căm phẫn nhìn vào hư không. Trần Hạ ngồi cạnh gật gù, tay chống cằm.

" Ngươi.. mà biết bọn họ đã làm chuyện gì rồi, thì không biết ngươi còn bám theo thiếu gia nữa không.. "

Tiểu Đinh trợn mắt, nhìn hắn gặng hỏi ráo riết, trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều thứ, mà những thứ đó đều là chuyện nhóc con như cậu không muốn diễn ra.

" Là chuyện gì.. bọn họ đã làm chuyện gì.. "

Trần Hạ bớ lấy bình rượu tu ừng ực, hắn cũng đang phát điên khi nhớ tới cảnh kinh hoàng ngày hôm đó, hắn cũng nhịn không nổi nữa, phát điên lên ném vỡ bình rượu, hắn gào lên.

" Ngươi có biết sau đêm Trung Thu hôm đó, lúc ta với lão gia đi tới thấy chuyện gì giữa hai người họ không.. nếu như không vì chuyện đó thì lão gia.. lão gia.. cũng không thể gục bệnh đến vậy.. bọn họ ăn nằm với nhau cả rồi, ngươi biết không? Họ ăn nằm với nhau rồi.. "

Tiểu Đinh sợ đến ngây người, có một cái gì đó vừa rơi xuống đáy lòng cậu, chìm sâu xuống, sự tôn kính, sự kính trọng, yêu mến thiếu gia tai sao lại biến mất thế này, tình yêu với thiếu gia đâu rồi, đau đớn quá. Tiểu Đinh run lẩy bẩy, khóc như mưa, nước mắt từ đâu cứ trào ra, rơi xuống lã chã, Tiểu Đinh không sao nín được, sự đau lòng, nỗi buồn, nó chiếm lấy toàn cơ thể của cậu.

Trần Hạ ngồi cạnh, có hơi ngớ người hắn thấy thằng nhóc này đau khổ đến vậy, hắn hiểu ra rằng có lẽ thằng nhóc này cũng giống hắn, đem lòng yêu mến thiếu gia đến vậy. Nhìn nhóc con khóc, hắn lại muốn san sẻ, chia sẻ nỗi buồn với nhóc. Hắn bỗng trở nên dịu dàng, tay xoa xoa lưng vỗ về nhóc con, hắn cũng đau nhưng hắn lại chẳng thể khóc òa lên như vậy, hắn chỉ muốn để nỗi buồn đó trong lòng từ từ gặm nhấm.

" Ngươi.. có biết vì sao.. vì sao mà ta đến đây được không.. ta thật sự ngu ngốc mà.. vì ta thấy An Văn Quế cho người đi thu mua đồ dùng số lượng lớn ở ngoài phố, ta nghe lén được chuyện mà xin đòi hắn.. thậm chí ta đã xin hắn.. xin hắn cho theo cùng đến đây để gặp thiếu gia.. tại sao ta không nhận ra chuyện này sớm hơn.. ta ngu ngốc quá.. ngu quá.. huhuhu"

Trần Hạ cảm thấy nhóc con quá trong sáng, thơ ngây, hắn thế nào ôm Tiểu Đinh vào trong lòng vỗ về như người em trai, Tiểu Đinh cũng không nề hà gì ôm lấy hắn, khóc thật to, khóc thật lâu.