Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 130



An Văn Quế đã đi mất hai ngày hơn rồi vì thời tiết xấu nên chưa thể tới kinh đô, hôm nay đã đi đến giữa trưa, ước chừng còn khoảng hơn hai trăm dặm nữa, An Văn Quế cho dừng chân tạm nghỉ.

"Trời ngày càng rét hơn, mọi người tạm thời dừng ở đây, kiếm chỗ tránh rét, cũng sắp đến kinh đô rồi."

Mọi người nhanh chóng chia việc ra, An Văn Quế đi ra kiểm tra tên cháu trái giả mạo kia. Hắn nằm co quắp trong xe bò, gần như sắp ngất lịm đi rồi. An Văn Quế lay lay người hắn không thấy hắn phản ứng lại, hắn bắt đầu sợ hãi.

"Người đâu, mau mang đồ ăn thêm chăn ấm lại đây cho ta."

An Văn Quế quát lên, hắn lôi kẻ kia ra rồi cho ra một chỗ đã được dựng chắn gió, mặt mũi tên kia tái mét lại, bất động, An Văn Quế cởi đồ hắn ra để kiểm tra, xem có bị trúng độc ở đâu không.

"Thượng thư, hình như hắn.. hắn chết rồi.."

An Văn Quế chết đứng tại chỗ, mọi chuyện đang rất bình thường mà, tại sao lại lăn đùng ra chết như này chứ. An Văn Quế vừa lo lắng, vừa rối rắm hắn im lặng không nói gì lúc lâu, coi như lần này hắn đi công cốc rồi.

"Thượng thư, chắc có lẽ rằng lạnh quá, mà tên kia lại sẵn ốm yếu trong người không qua khỏi.."

An Văn Quế bỗng dưng nổi giận, hắn chửi rủa bực tức.

"Con mẹ chứ! Công của ta là bỏ đi hết à, thằng nhãi ranh này tự dưng lăn ra chết.. mẹ chứ đen đủi hết đường.."

"Thượng thư xin nguôi giận, dẫu gì thì cũng bắt được bằng chứng vật chứng rồi, có gì cũng là lần đầu thượng thư xin bớt giận, có lẽ nhà vua cũng sẽ hiểu cho ngài thôi.."

An Văn Quế tức giận mà đứng chống nạnh nhìn thi thể đang nằm trên xe kia.

"Dù sao hắn cũng là cháu trai của Tri Châu, chở hắn ngược về cũng xa cho mấy ngươi, cứ kéo hắn vào trong kinh đô, ta sẽ tổ chức mai táng tạm thời cho hắn trong đó."

Cuối cùng cả đoàn người lại lên đường tiếp, chẳng còn đâu tâm trạng nghỉ ngơi nữa. Vào đến kinh đô cũng là lúc trời tối, An Văn Quế cho người kéo cái xác vào trong nhà tạm giam, xong xuôi kêu mọi người về nghỉ trước, hắn còn phải lại đây xử lí vài việc.

An Văn Quế còn lại một mình trong phòng, ngồi trên ghế suy tư trầm ngâm, một hồi lâu sau thì xuất hiện người lạ mặt, chùm kín toàn thân đẩy cửa vào trong phòng của cậu.

Còn bên này Lý Thống cũng đang nỗ lực hành quân đi đón sứ giả, đường đi khó khăn gập ghềnh, khiến đoàn của cậu gặp rất nhiều khó khăn, Lý Thống nhiều lúc còn đi lầm hướng.

"Chết tiệt có gì đó là lạ, mà tại sao bản thân mình không nhận ra!"

Lý Thống cho quân đi thám thính xung quanh, vì có người trong đoàn trượt chân ngã gãy chân, nên cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi. Một mình cậu cũng cưỡi ngựa đi xung quanh kiểm tra địa hình trước, bởi vì đi từ hướng Bắc mới được hơn năm trăm dặm, mọi thứ vẫn rất gập ghềnh, đá tảng khắp đường, rừng rộng lớn và âm u, vắng lặng đến heo hút. Lý Thống đánh giá kĩ lưỡng bản đồ, cậu nhìn bản đồ rồi lại nhìn ra xung quanh.

"Hướng này.. đi qua là rừng trúc, bên này có dòng suối hướng này chút nữa là.."

"Này thanh niên trẻ tuổi.. cậu đang làm gì thế!"

Lý Thống bị tiếng gọi từ xa làm cho giật mình, cậu ngoảnh lại nhìn ra hướng có tiếng gọi vừa rồi, xa xa hình như là một lão tiều phu già.

"Dạ! Chào bác, bác đang đi đốn củi sao?"

Lý Thống đi tới chỗ lão tiều phu, lão nheo mắt im lặng nhìn cậu đi tới, chắc hẳn mắt lão đã kém nên đến lúc cậu đến gần, lão mới giật mình hốt hoảng thay đổi cách nói chuyện.

"Ôh, lại quan lớn sao? Bẩm quan tha mạng, ban nãy lão mắt kém nhìn không rõ nên có xưng hô chẳng phải.."

"Không sao đâu lão, ta có trách gì lão đâu chứ."

Lý Thống thấy ông lão lúng túng quỳ rạp xuống, cậu liền xua tay đỡ lão dậy.

"Đội ơn quan lớn đã tha mạng, nhưng cho lão hỏi, sao quan lớn lại đi ra đây vậy?"

"À, ta đang đi từ Châu Hạ Lan đi xuống phía Nam có chuyện cần xử lý. Nhưng đi đến đây hình như bị sai thì phải, lão có biết đường không, có thể chỉ giúp ta?"

Ông lão cảm thấy Lý Thống không như những gì ông lão tưởng tượng, cậu thân thiện, gần gũi, ông lão từ sợ hãi kiêng dè, cũng trở nên thả lỏng tâm trạng hơn, tiến đến bên cạnh nhận lấy tấm bản đồ của Lý Thống.

"Hình như quan lớn đi sai đường rồi đó ạ."

"Sai sao?"

"Vâng, lão nhà ở bên kia quả đồi thường hay leo núi quanh đây để kiếm măng trúc, quan phải đi rẽ sang hướng này rồi mới đi thẳng, chứ không phải đi như vậy."

Lão tiều phu vừa nói vừa chỉ lại trên bản đồ, Lý Thống chăm chú vừa nghe vừa ngẫm.

"Sao có thể vậy được nhỉ, bản đồ ta đã đi theo bản đồ suốt quãng đường này, tuy có chút thấy là lạ nhưng bản đồ này của đội binh sĩ đi tiền trạm vẽ ra."

"Có lẽ người vẽ ra bản đồ đã vẽ sai, hoặc cũng có thể tác động thiên nhiên mà nó có thay đổi, nhưng theo lão thì vấn đề bản đồ vẽ sai nhiều hơn."

"Vậy cảm ơn lão, nhưng lão có thể nào dẫn đường cho bọn ta ra khỏi đây nhanh không? Ta sẽ trả lão xứng đáng."

Ông lão ngập ngừng một hồi, nhưng rồi với sự tốt bụng, tử tế của Lý Thống, lão gật đầu đồng ý.

"Nhưng lão còn người ở nhà, nếu để dẫn đoàn đi sẽ tốn thời gian, vậy hãy cho lão về nhà căn dặn người nhà vài lời, tiện để lấy thêm đồ phòng lúc đi đường."

"Được! Ta đồng ý, ta có ngựa đây, nào lên ngựa ta sẽ đưa lão về nhà nhanh hơn."

Lý Thống chẳng phân bua trên dưới, đưa ông lão tiều phu trở về nhà, căn nhà đơn sơ có chút sập sệ, Lý Thống đứng bên ngoài sân, cậu im lặng nhìn xung quanh, nơi này heo hút lại hẻo lánh, mỗi nhà cách nhau tương đối xa, Lý Thống tò mò ngó vào trong nhà, vô tình đụng trúng ánh mắt của một thiếu nữ khoảng chừng mười bảy tuổi cũng đang nhìn cậu. Cô bé nhìn thấy gương mặt của cậu, sững người giây trước, giây sau lập tức ngượng ngùng né tránh, trốn lủi luôn. Lý Thống cũng lúng túng.

Một hồi sau thì ông lão đi ra, đằng sau lão là cô bé đó, xấu hổ đứng nấp sau lưng ông. Đam Mỹ Hiện Đại

"Xin thứ lỗi cho lão, ngài đã phải đợi lão hơi lâu, đây là cháu gái lão, nhà có mỗi hai ông cháu nên lão căn dặn nó hơi lâu."

Lý Thống nghe xong có chút áy náy.

"Bẩm quan, đừng quá lo lắng, con bé cũng dăm ba hôm lại ở nhà mà, lão cũng hay đi xa để kiếm thức ăn và đi đổi đồ dưới thị trấn.."

Cô bé có đôi mắt đen láy to tròn, cứ lén nhìn cậu từ sau lưng ông mình, hai má cô bé phây phây ửng hồng, Lý Thống không có để ý nhiều, cậu lịch sự gật đầu chào cô một cái, khiến cô bé lại càng bối rối ngượng nghịu, tay bấu lấy chân váy.

Lý Thống vẫn quen thói quen cũ, cậu chú ý tới bộ váy của cô bé, từng đường kim mũi chỉ, vải thổ cẩm đặc trưng của dân tộc thiểu số, Lý Thống ngắm nhìn im lặng hồi lâu khiến hai ông cháu bọn họ cũng cảm thấy không biết phải làm sao. Bỗng Lý Thống giật mình về hành động của bản thân, cố giải thích.

"Ấy, hai người đừng nghĩ nhiều, ta cảm thấy cô bé rất xinh mà bộ váy của cô bé cũng đẹp nên ta có chút để ý. Vậy giờ xong xuôi rồi, chúng ta lên đường luôn chứ."

Cô bé kêu đợi chút, chạy vội vào trong nhà rồi vội vã quay lại, chạy tới trước mặt Lý Thống vừa thở vừa ấp úng nói.

"Bẩm quan! Con.. con có túi đồ này.. con muốn tặng quan.. nó sẽ bảo hộ cho người.."

Cô bé ngước mắt lên nhìn Lý Thống, ở khoảng cách gần như này, cậu nhìn thấy được toàn gương mặt của cô bé, xinh xắn bầu bĩnh, ánh mắt sáng như sao, là một gương mặt đẹp thuần khiết, trong sáng.

"Cảm ơn em. Ta sẽ cất nó cạnh người."