Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 22



Lý Thống vác hai tay nải đi vào trong, cảm giác như là lần đầu bước chân vào lớp một, cái cảm giác lo lắng, ngại ngùng, pha chút sợ hãi như ngày nào ùa về.

Ánh mắt đảo liên tục, quan sát tứ phía. Nơi này khá rộng, những căn nhà đơn giản có mái ngói cong cong bốn góc xây san sát nhau, có cảm giác như đang đi thăm Quốc Tử Giám vậy, chạy dọc con đường đang thắp sáng đèn, cảnh sắc không nhìn rõ cũng bởi vì đã tối rồi. Cũng khá nhiều nam sinh tầm này tới nơi, nên Lý Thống cũng nhanh chân đi theo họ xem tới đâu.

Lý Thống cứ đi theo mọi người, bọn họ cứ đi thẳng mãi, Lý Thống đằng sau vừa bám theo lại vừa quan sát xung quanh. Nhìn nhiều nhà thế này, đoán rằng sẽ ngủ tập thể rồi, đêm nay thế mà lại phải ngủ với đám người lạ hoắc.

Lý Thống đi mãi cuối cùng cũng thấy nơi bọn họ phải tập trung. Một tốp khoảng chừng 60 nam nhân đứng đông đúc một chỗ. Lý Thống không thích nơi chen chúc nên cậu quyết định đứng nơi xa xa chút tránh đám đông kia, vừa mệt lại đói, cậu chẳng muốn quan tâm cái gì nữa, ngồi luôn xuống đất nghỉ ngơi, lấy tay áo quạt quạt cứu nóng.

"Mệt chết mất, may bộ đồ còn rộng rãi không thì chắc chết ngốt mất thôi."

Đang ồn ào, nhao nhao, đằng trước đột nhiên phát ra tiếng nói át đi sự nhốn nháo kia.

"Tất cả nho sinh tập hợp, trật tự cho ta."

Kèm theo đó là tiếng kẻng đánh một hồi.

Mọi người đang nhao nhao, nghe thấy giọng nói kia lập tức im bặt, không gian buổi tối bỗng chốc im lặng, Lý Thống cũng cảm thấy cái tai bớt nhức hơn.

Người kia chắc hẳn là quản lý nho sinh, đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vì dáng người nhỏ bé nên trông vẫn còn khá trẻ.

"Hôm nay là ngày đầu tập trung của các nho sinh, trời cũng đã tối ta sẽ nói nhanh qua cách chia phòng, những ai ở chung với nhau. Mọi người nhanh chóng về nhóm chung phòng rồi thu xếp đồ. Nhanh nhất là hết một phần tư nén hương phải tập trung tại đây để ăn tối.

Giờ ta sẽ chia phòng, tất cả im lặng lắng nghe."

Lý Thống ngồi xa xa vẫn cố dỏng tai lên nghe, tối rồi nhìn nhau chỉ nhờ vài ánh sáng đèn lồng nên Lý Thống chẳng nhìn rõ lắm mặt mấy người, nhìn xung quanh toàn người lạ, trong lòng lại rấy lên một nỗi chán nản.

Đang mải nghĩ, giật mình khi nghe thấy tên mình.

"Nhà đầu khu Tây, gồm năm người. Đầu tiên nho sinh Lý Thống của Lý gia. Thứ hai là nho sinh An Văn Quế của An gia. Sau đó hai anh em nho sinh Lý Chưởng – Lý Thuần của Lý gia. Lập tức di chuyển."

Lý Thống nghe thoáng thoáng qua vẫn chưa hiểu mô tê gì, thế là ở với ba người lạ hoắc nhưng mà sao vậy, bầu không khí xung quanh khi nghe thấy tên mình được xướng lên hầu như ai cũng nhìn tới chỗ cậu. Đổ dồn mọi ánh nhìn chẳng mấy vui vẻ, Lý Thống nhìn xung quanh, cậu cũng không có sợ chỉ là tò mò pha chút khó chịu. Trước giờ đều là ánh nhìn ngưỡng mộ, thích thú, hảo cảm nhìn cậu.

Lý Thống dùng khí thế của bản thân phát tán xung quanh, gương mặt biểu lộ thái độ "Các người muốn gì, thái độ lồi lõm gì ở đây."

Dáng người Lý Thống tập võ thường xuyên, lại còn hay luyện tập rèn luyện cơ thể nên khi cậu khí thế vác tay nải lên vai, bước đi, dáng người cậu như model vậy, vô vàn khí tức bộc phát ra ngoài.

Mấy kẻ kia, đang xì xạo thấy cậu bước qua liền im bặt lại, chỉ dám liếc trộm nhìn. Lý Thống khá bực với thái độ này, cậu tò mò suy đoán.

"Không biết thằng cha Lý Thống trước kia làm trò gì để giờ người ta nhìn mình với thái độ chẳng mấy có hảo cảm. Hắn làm còn mình chịu sao?"

Lý Thống hai hàng lông mày cau lại, dáng vẻ có chút đáng sợ. Bọn họ tản sang hai bên để Lý Thống đi.

Đến căn phòng của mình, cậu đang khó chịu với mấy tên vừa rồi. Vào trong nhà cũng không có để ý mọi người, cậu ném uỵch một cái đống đồ xuống, nhất thời khiến hai tên ở chung giật mình. Hai tên này chính là anh em ruột Lý Chưởng- Lý Thuần.

Hai tên này vừa nghe thấy ở chung với Lý Thống đã lấy tay đỡ trán rồi, đã vậy vừa gặp mặt Lý Thống còn bị dọa một trận cả hai giật mình liền thu về một góc.

Còn một tên kia, dáng vẻ chẳng có gì giống bọn họ, tay cầm quạt tay khoác tay nải đi tới phòng. Dáng vẻ khoan thai tháo giầy rồi bước vào bên trong.

Lý Thống đang ngồi sẵn trong phòng, người này như không để ý, một cước đá thẳng tay nải của cậu sang bên. Bị chọc tức như vậy Lý Thống chẳng nhịn được, bật dậy quát lớn.

"Mm làm cái trò gì vậy?"

Rất lâu rồi Lý Thống không có tức giận như vậy, mất kiểm soát mà văng tục ra. Kẻ kia thoáng qua có chút giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, xếp quạt lại chắp tay ra sau lưng, đối diện cười cười với Lý Thống.

"Chà.. chà.. lại cùng phòng với Lý thiếu gia rồi."

Lý Thống thấy gương mặt này, lại như nhớ như không, hai hàng lông mày nhíu lại lục lọi trong kí ức. Thầm nghĩ "Thằng chó dở hơi này nhìn quen quá."

Còn hai anh em kia, bị một màn này dọa cho lập tức chẳng nói thêm gì, vứt đồ ở lại lồm cồm bò dậy ra khỏi phòng.

Tên này vẫn dùng nét mặt thảo mai mỉm cười nhìn cậu.

"Chẳng nhẽ Lý thiếu gia thích giả vờ không quen biết ta sao?"

Trong lòng Lý Thống ngàn lần muốn đánh tên này. "Đúng cmnr, tao có biết m là ai đâu."