Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 34



Sau lần vào thăm thiếu gia trở về, Tiểu Đinh ngày làm việc điên cuồng, đêm lại ngẩn ngơ thao thức ngắm nhìn trời đêm. Không có thiếu gia bên cạnh, thật là cô đơn, quạnh hiu.

Thế nào hôm nay trời lại mưa từ chiều tới tận tối, ngồi trong phòng ngó ra bên ngoài, mưa theo mái ngói, theo rãnh nước chảy xuống. Tiểu Đinh tay chống cằm, thở dài vài tiếng. Không gian tối tăm mịt mù.

"Thiếu gia.. tôi nhớ thiếu gia nhiều lắm.."

Trong đầu lại nhớ tới những ngày tháng trước kia, cái khoảnh khắc được chạm lên môi thiếu gia, được cắn chung một trái táo, được thiếu gia quan tâm.

Tiểu Đinh cảm thấy trái tim đau thắt lại, vì nhớ người, rất nhớ người. Tiểu Đinh gục mặt lên tay, ánh mắt long lanh, xúc động mà rơi nước mắt.

Chưa từng rời xa thiếu gia lâu như vậy từ khi ngày đầu tới phủ. Dù trước kia thiếu gia đối xử không tốt với cậu, thiếu gia vô tâm với cậu hay là thiếu gia hiện tại quan tâm, ân cần chu đáo, suy nghĩ trưởng thành thì trong tim của Tiểu Đinh vẫn chỉ giành riêng cho thiếu gia.

Khóc đến đỏ hoe hai mắt, mà trong lòng vẫn chưa vơi đi chút nào nhung nhớ, Tiểu Đinh quẹt một đường lau nước mắt.

"Hức.. hức.. mình cần phải giải tỏa nỗi nhớ này.. hức hức.."

Thế là quyết định cầm ô đi ra khỏi phủ. Lang thang bên ngoài, vắng lặng, chẳng có mấy bóng người. Tiểu Đinh một tay cầm ô, một tay cầm đèn lồng đi thẫn thờ ngoài đường.

Cứ vậy mà đi, thế nào lại thấy có một điếm nhỏ bên đường vẫn mở cửa. Tiểu Đinh đứng lặng một hồi, nhìn vào bên trong quán, thế rồi cũng bước vào trong.

"Chủ quán, mau mang vài bình rượu tới đây."

Chủ quán liền hỏi lại.

"Thực khách ý là muốn mấy bình vậy?"

Tiểu Đinh chớp chớp mắt hai cái, suy nghĩ.

"Cho năm bình ra đây."

Chủ quán nhìn cậu, cười lắc đầu một cái, rồi cũng mang ra đúng năm bình. Thấy rượu đặt lên bàn rồi, mà bình nào bình đó cũng to hơn cả trái bí già. Tiểu Đinh nhìn chủ quán một cái, nhẹ giọng nói.

"Cho thêm đĩa thịt xào nữa."

Nhìn đống rượu kia, trước giờ cậu đã từng chạm tới chúng đâu. Lần này thế nào mà đi kêu tới tận năm bình, kêu rồi cũng không dám trả lại, mà uống cũng chẳng hết nổi.

Tiểu Đinh đắn đo một hồi, gõ vào đầu mình một cái, bực tức.

"Có cái gì mà phải nghĩ nhỉ, mình cũng phải biết trưởng thành chứ."

Thế là cậu hùng hổ, mở nắp một bình, mùi rượu xộc thẳng lên mũi, Tiểu Đinh nhăn nhó, lưỡng lự nhìn bình rượu.

Sau vẫn bạo tay, ngửa cổ tu hết một hơi, gần nửa bình rượu. Men rượu nặng nề, nó đánh thẳng vào đại não của Tiểu Đinh.

"Chà.. rượu này.. nặng quá vậy.. cay quá.."

Chủ quán có tâm để ý, mang theo đĩa thịt tới, nhìn biểu cảm vừa rồi của Tiểu Đinh.

"Thực khách, nhìn có vẻ còn trẻ tuổi. Là lần đầu dùng rượu sao?"

Tiểu Đinh mắt nhắm mắt mở, vẫn bị men say kia vấn vương quanh đầu. Vị cay cay chạm tới đầu lưỡi, rồi nó chảy xuống cổ cậu, dọc xuống bụng, tới đâu liền nóng tới đó. Tiểu Đinh thế mà hai má đã ửng hồng.

"Là.. là lần đầu uống."

Chủ quán thấy vậy, khuyên bảo.

"Thực khách.. nên uống chậm thôi."

Tiểu Đinh uống thêm ngụm nữa, lần này ít hơn so với hớp đầu, gật gật đầu đáp lại chủ quán. Cầm lấy đôi đũa, thế mà đã không cầm vững rồi. Tiểu Đinh dù muốn uống say cho quên đi nỗi nhớ, nhưng thế nào vẫn rất sợ bụng rỗng đổ đầy rượu.

Gắp một miếng, lại một hơi tu. Mưa ngoài hiện vẫn cứ rả rích như vậy, ánh trăng mờ mờ, mưa đêm càng khiến trời thêm lạnh. Tiểu Đinh uống rượu ấm người, uống càng nhiều lại càng nóng, tay tiện một đường cởi bỏ áo khoác.

Hết một bình, rồi lại một bình, uống đến bình thứ ba là mặt đờ đẫn cả lên, gắp không nổi miếng rau trong đĩa. Đến độ đánh rơi đôi đũa. Tiểu Đinh say mèm rồi.

"Cái đôi đũa hư này.. rơi rồi.."

Cả người nghiêng nghiêng ngả ngả cúi xuống nhặt đũa. Lúc ngẩng lên thì cụng đầu vào bàn, Tiểu Đinh tay xoa xoa chỗ đau, mắt đã lại rơm rớm nước mắt.

"Đến cả cái bàn, cũng không để yên.. muaaaaa.."

Còn đang khóc lóc, thì có người đi tới.

"Ngươi khóc lóc cái gì ở đây?"

Tiểu Đinh ngước mặt lên nhìn, giọng vẫn nghèn nghẹn.

"Ô! Sao lại gặp ngươi.."

Trần Hạ mặt mày nghiêm nghị, dũ dũ cái ô rồi ngồi xuống. Thế nào đêm nay Trần Hạ cũng lại có nhã hứng muốn đi uống rượu, vừa khéo lại chọn trúng nơi Tiểu Đinh ngồi.

Trần Hạ tặc lưỡi, ném cái nhìn chán ghét xuống tên nhóc đang say mèm kia. Dù sao trước giờ cũng chẳng ưa nhau, giờ nhìn trong bộ dạng này lại chẳng muốn ở gần.

Thế là Trần Hạ lạnh lùng đi qua, chọn lấy một chỗ cách Tiểu Đinh tương đối. Ngồi xuống gọi đồ, thế nào cố ý ngồi xa nhau nhưng Trần Hạ chọn hướng ngồi đối diện đằng sau tấm lưng nhỏ bé kia.

Đồ lên, rượu lên Trần Hạ cũng cầm lấy bình rượu tu một hơi. Chủ quan ở quầy thu ngân, nhìn hai người này nhún vai lắc đầu.

Trần Hạ nay cũng buồn mà kiếm rượu giải khuây, dẫu cũng giống Tiểu Đinh kia vì một người mà sinh ra tâm sự. Từ khi nào số lượng hình ảnh thiếu gia hiện ra trong đầu hắn ngày càng nhiều, ngày cũng như đêm, lúc thì thiếu gia cười, lúc thì thiếu gia ngủ, lúc say mèm..

Trần Hạ tự khi nào cảm thấy mỗi khi nhớ tới thiếu gia là tim lại loạn nhịp, lại có những xúc cảm dâng lên. Trần Hạ không dám tin rằng bản thân đã có tình cảm với thiếu gia.

Càng nghĩ thì lại càng uống, uống đến mắt đờ đẫn đi, nhìn mọi thứ đủ mông lung, xiêu vẹo. Uống đến khi hình ảnh cuối cùng chỉ thấy bóng người trước mặt kia nghiêng ngả nôn ọe, Trần Hạ rốt cục lại gục trên bàn.